[Ngôn Tình] Người Thừa Kế

Chương 132: Sự thức tỉnh của soái





Soái giống như không nghe thấy lời cảnh báo của Lương Huân vậy, anh ta vẫn đứng ở đó, không chút động tĩnh. Anh ta còn nhớ, Tần Hằng là bạn của anh ta, là người bạn đầu tiên và cũng là duy nhất trong cuộc đời của anh ta, sao anh ta có thể giết bạn của mình được chứ?

“Mày đang làm gì thế! Sao không làm theo lời ông nói! Mày ăn của tao, mặc của tao! Mỗi tháng tao còn cho mày sáu triệu, sao lại không nghe lời tao nói!” Soái không nghe theo lệnh của Lương Huân, việc này khiến anh ta như sắp phát điên lên, anh ta chưa từng coi Soái như một con người, bây giờ Soái lại bàng quan với lời anh ta nói, khiến anh ta mất hết mặt mũi trước mặt mọi người, Lương Huân đấm bảy, tám cái vào đầu Soái, cuối cùng còn đạp ngã Soái xuống đất.

“Đồ rác rưởi, trong mắt ông đây, mày chỉ là một con chó thôi mày biết không! Tao nuôi mày để mày đi cắn người, nếu mày không nghe lời tao, tao sẽ ném mày đi như ném rác, khiến mày trở thành con chó lang thang đáng thương nhất trong xã hội…” Lương Huân giẫm lên đầu Soái, tàn ác nói.

Soái không chút phản kháng, anh chỉ hơi cử động cơ thể. Lương Huân là ân nhân của anh, anh ta làm gì với anh cũng là điều nên làm.

“Tiểu Phàm! Đứng dậy đánh anh ta đi! Anh không phải chó của anh ta! Không ai có thể đối xử với anh như vậy cả! Đứng lên!” Tần Hằng đứng trước mặt Soái, lớn tiếng hét lên với Soái, nhìn thấy Soái bị giẫm dưới đất, trái tim Tần Hằng cảm thấy vô cùng đau đớn, anh biết, cần tự Soái phải thức tỉnh, anh ta mới có thể chính thức thoát khỏi sự khống chế của Lương Huân, mới có thể nhìn rõ, từ đầu đến cuối Lương Huân chưa từng coi anh ta như một con người.

Nghe thấy tiếng gọi của Tần Hằng, Soái mở mắt ra, anh nhìn Tần Hằng, trong lòng lại một lần nữa cảm nhận được sự quan tâm của bạn bè.

“Nhưng… anh ta là chủ nhân của tôi, là anh ta… đã cứu tôi, tôi không thể đánh anh ta…” Soái bị giẫm dưới đất ngu ngốc đáp lại.

“Không, Tiểu Phàm! Anh ta đã cứu anh, nhưng anh đã trả hết nợ cho anh ta rồi! Trên thế giới này không có ai là chủ nhân của ai cả, bây giờ anh ta đang sỉ nhục anh, đang đánh anh, anh nên đứng dậy để phản kháng, Tiểu Phàm, đứng dậy…” Tần Hằng lớn tiếng kêu gọi, anh hi vọng Soái có thể hiểu được anh đang nói gì.

“Trên thế giới này không có ai là chủ nhân của ai…” Miệng Soái còn lẩm bẩm lời Tần Hằng nói, anh ta cảm giác đầu mình có chút rối loạn.


“Bộp!” Lương Huân đặt chân đằng sau gáy Soái, đầu của Soái bị nâng lên giống như một quả bóng: “Được đó, con chó này, mày quen thằng kia đúng không, không ngờ mày lại dám phản bội ông đây, chẳng trách mày lại không nỡ đánh nó!”

“Con chó thối này, mỗi ngày mày được ông đây nuôi ăn, nuôi uống, con mẹ nó, lúc này mày lại làm thân với cả kẻ thù của ông, ông nuôi con chó thối như mày để làm gì nữa?” Lương Huân lại đá lên bụng Soái, Soái kêu lên một tiếng thảm thiết.

“Chủ nhân, không phải đâu, tôi không phản bội anh…” Soái vẫn còn ngu ngốc nói, từ sau khi đi theo Lương Huân, anh chưa từng nghĩ việc mình sẽ phản bội Lương Huân.

“Tiểu Phàm! Đứng dậy…” Tần Hằng vẫn đang đứng một bên lo lắng hét lên.

“Mặt nạ của ông đây mày cũng đừng đeo nữa, đồ xấu xí!” Lương Huân chửi bới, nói xong lại đá vào mặt Soái, anh ta phải đá nát cái mặt nạ này của Soái, để gương mặt xấu xí của anh lộ ra ngoài, nhưng Soái lại dùng tay che đi, Lương Huân đá liên tục hàng chục cái, cái mặt nạ này giống như ngọn đèn trong cuộc đời Soái, anh cố gắng hết sức bảo vệ chiếc mặt nạ này.

Lương Huân nào có biết, sở dĩ Soái quyết tâm đi theo anh ta, là vì anh ta đã cho Soái chiếc mặt nạ này, vì chiếc mặt nạ này đã che đi gương mặt bị người khác chê cười, chiếc mặt nạ này đã khiến anh không bị người khác chế giễu nữa, giúp anh trở thành một người bình thường.

Nếu Lương Huân thật sự đá nát chiếc mặt nạ này, có thể sẽ xảy ra hậu quả mà anh ta có chết cũng không ngờ tới!

“Tên xấu xí này, còn nhớ ngày đó lúc ông đây cứu mày, mày đã nói với ông những gì không, mày nói từ nay về sau đều sẽ nghe theo lời của ông! Bây giờ ông cho mày cơ hội cuối cùng, một, giết nó cho ông, hai, trả mặt nạ cho ông!” Lương Huân cũng đã nhìn ra, có chiếc mặt nạ này, anh ta vẫn có thể nắm giữ được sợi dây điều khiển con rối này.

“Đừng có mà nằm rạp trên đất giống như con chó chết vậy, đứng dậy cho ông!” Lương Huân nắm lấy tóc của Soái, kéo mạnh anh dậy, rồi lại đặt con dao vào trong tay Soái, lần này anh ta đẩy Soái, từng bước từng bước đi về phía Tần Hằng, đợi lúc cách Tần Hằng còn năm mét, anh ta đẩy Soái đến trước mặt Tần Hằng: “Đâm nó cho ông!”

Con dao trong tay Soái đang run rẩy, mắt của anh đang không ngừng nháy, lúc này, lòng anh quả thực vô cùng rối rắm, rốt cuộc là nên chọn chiếc mặt nạ này, hay là chọn bạn bè? Vế trước anh coi như tính mạng của mình, còn về sao, có thể là một điều ý nghĩa trong cuộc đời anh.

“Tiểu Phàm, chẳng lẽ anh không nhìn ra Lương Huân là loại người như thế nào sao? Đừng bị anh ta khống chế nữa, nếu còn như vậy, cho dù anh còn sống cũng không thể nào cảm thấy vui vẻ được…” Tần Hằng vẫn đang cố gắng khuyên nhủ Soái, hi vọng anh ta có thể mau chóng nghĩ thông suốt.

Lúc này Soái không thể nghe lọt bất cứ điều gì nữa, đầu anh ta đang đấu tranh kịch liệt.

“Tên xấu xí kia, mau giết thằng nhóc này cho ông đây, nếu không, ông sẽ tháo mặt nạ của mày xuống, khiến gương mặt xấu xí của mày lộ ra, mọi người đều chê cười mày, không một ai muốn tiếp xúc với mày nữa, cũng không một doanh nghiệp nào muốn tuyển mày, mày sẽ bị cả xã hội này vứt bỏ, không một ai thương hại mày…” Ở phía sau, Lương Huân cũng lớn tiếng nói với Soái.

Soái nhắm mắt lại, trong đầu anh hiện lên cảnh tượng trước kia bị người khác sỉ nhục, chế giễu, chê cười.

“Bọn tôi không chơi với cậu, bởi vì cậu rất xấu xí.” Một đám trẻ con trượt ván trượt rời đi, chỉ còn lại một mình Soái đứng nguyên tại chỗ ngây ngốc nhìn bọn chúng đi xa.

“Đừng nhìn nữa, còn nhìn nữa tối sẽ gặp ác mộng mất.” Một người mẹ che mắt con mình lại, vội bước rời đi.

“Đi đi, bọn tôi tuyển người cũng không cần cậu, cậu ảnh hưởng đến việc làm ăn của chúng tôi, mau cút đi, đừng để chúng tôi nhìn thấy cậu nữa.” Trước tiệm rửa xe, một ông già đẩy Soái xuống vũng nước, cả người Soái ướt đẫm, anh chậm rãi đứng dậy, bước từng bước nặng nề rời đi.

“Xấu quá đi…”

“Anh ta không nên sống trên đời này…”


“Ha ha ha ha, ha ha ha ha ha…”

Trong tai Soái vang lên vô số tiếng cười, bọn họ cười vô cùng vui vẻ, điên cuồng, không chút cấm kị.

Soái nhắm mắt lại, anh cảm thấy rất khó chịu, màng nhĩ của anh sắp vỡ ra, đầu của anh cũng sắp nổ ra rồi, anh đang rất đau đầu, thần kinh như đang trải qua những giày vò khó nói.

“A a a…” Đột nhiên, Soái hét lên một tiếng như kẻ điên, anh mở mắt ra, trong mắt toàn là tia máu! Anh đột nhiên giơ con dao trong tay nên, xông đến trước mặt Tần Hằng, đâm từ trên cao xuống!

“Đâm đi! Giết nó cũng không sao đâu, tôi và cậu Khang sẽ bảo bảo lãnh cho cậu…” Nhìn thấy Soái sắp giết Tần Hằng, Lương Huân vui mừng, thái độ của anh ta cũng trở nên dịu dàng, anh ta đang chỉ dẫn Soái hoàn thành bước cuối cùng trước khi giết người.

Không chỉ có anh ta, đám người cậu Khang cũng cảm thấy hứng thú, ánh mắt của bọn họ mang theo vẻ mong chờ, trong lòng bọn họ đang thầm hét lên với Soái: “Giết nó đi, giết nó đi…”

Nhưng động tác của Soái đã ngừng lại, anh nhìn gương mặt của Tần Hằng, đôi mắt vẫn đỏ ửng đầy giận dữ, chỉ là như có gì đó đang trào dâng trong đầu óc hỗn loạn của anh.

Tần Hằng nhìn Soái, nếu Soái đâm con dao này xuống, anh chỉ nắm chắc tám mươi phần trăm là có thể tránh được, một khi không tránh được, hậu quả sẽ là cái chết: Nhưng Tần Hằng vẫn muốn mạo hiểm, sở dĩ anh tự tin như vậy, rất đơn giản, chỉ vì hai chữ - “bạn bè”.

Nếu không tin tưởng, sao có thể làm bạn?

Anh tin Soái có thể đưa ra lựa chọn chính xác, đây cũng là một cửa ải mà Soái buộc phải thông qua nếu muốn thoát khỏi Lương Huân.

“A…” Lúc này, Nhậm Luân đột nhiên xông về phía Soái, thấy Soái dùng dao chỉ vào Tần Hằng, Nhậm Luân nóng lòng như lửa đốt, anh nhắm chuẩn thời cơ, muốn đẩy Soái ra, tạo cơ hội cho Tần Hằng tránh ra, nhưng anh mới chỉ là một sinh viên, lại đang bị thương nặng, lập tức bị Soái đá bay ra.

“Anh, đừng động đậy, anh sao rồi…” Nhậm Hân lập tức chạy đến trước mặt Nhậm Luân, ôm đầu anh, nghẹn ngào khóc.

Soái nhìn Nhậm Luân, có chút khó hiểu với hành vi của anh ta.

“Quái nhân, người đá cậu Khang chó má kia là tao, có gì thì cứ nhằm vào tao mà tới, thả anh em tao ra!” Nhậm Luân kích động hét lên với Soái.

“Có cả ông đây nữa, thả anh em ông ra, một mình ông đây chiến với mày…” Lúc này, Ân Triết cũng lớn tiếng hét lên, anh ta bị Vương Dao ôm lấy, nếu không, nhìn dáng vẻ cũng muốn xông tới cứu Tần Hằng rồi.

“Anh em…” Soái lẩm bẩm, trong đầu anh đột nhiên hiện lên cảnh tượng anh ở cùng Tần Hằng ngày hôm đó.

“Soái, tên thật của anh là gì?”

“Tôi tên Trương Tiểu Phàm.”


“Tên hay lắm, bây giờ anh chính là bạn của Tần Hằng tôi, sau này cứ đến tìm tôi chơi.”

“Bạn?”

“Đúng, bạn, hoặc nói là anh em cũng được.”



“Sau này, nếu Lương Huân bảo anh đến giết tôi, anh sẽ giết tôi sao?”

“Không, tôi sẽ không giết bạn của tôi, tôi cũng không để bạn của tôi bị người khác bắt nạt.”



Những lời nói mà Soái nói lúc đó lần lượt vang lên trong đầu anh, Soái bắt đầu cảm thấy hối hận, rốt cuộc là bây giờ anh đang làm gì…

“Mau giết nó đi, đồ xấu xí! Nếu không ông đây sẽ đòi lại mặt nạ, cậu sẽ bị mọi người chê cười…” Lương Huân vẫn đang đứng sau hét lớn, nhưng anh ta hét được một nửa thì đột nhiên im bặt lại.

“Aaa…” Soái lại gầm lên một tiếng, con dao trong tay anh vụt xuống như một tia điện, chỉ là không phải đâm vào Tần Hằng, mà là đâm vào Lương Huân đứng sau mình, lực đâm rất mạnh.

“Đồ xấu xí này, mày…” Lương Huân không dám tin nhìn Soái, anh ta nằm mơ cũng không thể ngờ tới Soái sẽ đâm anh ta, trong mắt anh ta, Soái chỉ là một con chó thối biết nghe lời, sao lại dám đâm anh ta chứ?

“Aaa.” Lương Huân lại kêu lên, vì Soái lại dùng thêm một ít sức, Soái buông tay ra, trên bụng Lương Huân đã có một con dao.

Lương Huân dùng tay giữ lấy cán dao, nhưng máu tươi vẫn chảy qua những kẽ tay anh ta, anh muốn tránh xa Soái ra một chút, nhưng rất nhanh đã hết sức mà ngã xuống đất, đám người Khang Địch sợ hãi nhanh chóng tránh qua một bên.

“Cậu Khang, mau đưa… tôi đi bệnh… viện…” Lương Huân nói với Khang Địch, miệng anh ta cũng chảy máu, máu chảy xuống dưới cằm, nhuộm đỏ cả cà vạt của anh ta, Lương Huân còn chưa nói hết lời đã ngã ra đất, ánh mắt dần dần tối đi, cơ thể bất động, thứ duy nhất vẫn còn đang chuyển động chính là máu trong miệng và ở bụng anh ta.