[Ngôn Tình] Người Thừa Kế

Chương 146: Con có biết cậu ta





Một nhóm người đi xuống dưới lầu, Diêu Bảo lái chiếc Toyota Pula của anh ta tới, mẹ Tôn và Tống Tư Vũ ngồi ở đằng trước, mà Diêu Bảo và Tôn Tinh thì đứng ở ngoài xe, anh Tần phần còn chưa bước lên xe thì sao bọn họ dám lên xe được chứ?

“Văn, em với anh Tần lên xe nhanh đi.” Diêu Bảo khách khí nói một câu, Tôn Tinh cũng cười làm lành.

Mặc dù là Tôn Văn kì lạ nhưng mà chị với lại anh rể đều đã thay đổi thái độ đối với mình và Tần Hằng, cũng không phải là chuyện gì xấu, cô ta và Tần Hằng liền ngồi lên trên xe.

“Đi xuống đi, da mặt của cậu dày quá nhỉ, đây là xe của nhà cậu à? Cậu muốn lên là lên.” Mẹ Tôn trừng mắt nhìn Tần Hằng.

“Mẹ này, đừng có nói khó nghe như vậy mà, ở trên xe cũng không phải là không có chỗ ngồi.” Diêu Bảo cau mày nói, anh ta lén lút liếc nhìn Tần Hằng, sợ là dưới cơn nóng giận Tần Hằng sẽ nói chuyện mình mượn biệt thự ra khỏi miệng.

“Có ghế trống cũng không cho cậu ta ngồi, loại người không cần mặt mũi giống như cậu ta để cho cậu ta ngồi xe tốt, nói không chừng là cậu ta lại có ý đồ xấu gì ai mà biết.” Mẹ Tôn nói lời ác động với Tần Hằng như cũ, bà ta vẫy tay gọi Cao Cường ở ngoài xe: “Cường, lên xe đi, chúng ta cùng đi ăn cơm.”

“Vâng ạ.” Cao Cường lên xe, cố ý đẩy Tần Hằng, bước lên xe.

“...” Sắc mặt của Diêu Bảo khó coi nhìn Tần Hằng cười xấu hổ miễn cưỡng.


“Vậy thì thôi, không ngồi là được rồi.” Tần Hằng vỗ vỗ vào vai của Diêu Bảo, kêu anh ta yên tâm, lạnh nhạt cười cười bước ra ngoài.

“Cút đi, mãi mãi đừng để tôi gặp lại cậu.” Mẹ Tôn nhìn bóng lưng của Tần Hằng, cơn giận vẫn còn chưa tiêu tan, lên tiếng nói, bà ta vừa nhìn Tôn Văn: “Còn đứng ngây ra đó làm cái gì nữa? Lên xe ngồi cùng một chỗ với Cường kìa.”

Tôn Văn không nói gì, nhìn thoáng qua mẹ của mình, một câu cũng không chịu nói mà quay người chạy theo Tần Hằng.

“Con quay lại đây cho mẹ.” Mẹ Tôn lớn tiếng gọi Tôn Văn lại, Tôn Văn không thèm quay đầu làm cho mẹ Tôn tức giận không chịu được.

Cuối cùng Diêu Bảo lái xe chở một nhóm người mẹ Tôn về phía Thúy Đảo Hoa Đình, trên đường đi trong lòng của Diêu Bảo và Tôn Tinh lo sợ bất an, mình mượn biệt thự của anh Tần, mẹ vợ lại đối xử với Tần Hằng như thế, bọn họ có rắm cũng không dám thả.

Chẳng mấy chốc Diêu Bảo đã lái xe đến Thúy Đảo Hoa Đình, một nhóm người bước xuống từ trên xe.

“Cũng không biết là cô Tôn có tới không nữa.” Cao Cường lo lắng thầm nói.

“Yên tâm đi, dì út nhất định sẽ tới mà.” Tống Tư Vũ nhẹ giọng nói với Cao Cường, ngày hôm nay là ngày giỗ của ông ngoại, ba đứa con gái trong nhà nhất định phải có một người trình diện, nếu không thì sẽ là bất kính với ông ngoại, dì út là đang tức giận, cũng không dám không đến.

“Cái con nhỏ chết tiệc đó tốt nhất là đừng có dẫn theo cái thằng lừa đảo tới đây.” Ánh mắt của mẹ Tôn âm trầm nói một câu.

“Tinh, em dẫn mọi người vào trong nhà đi, bây giờ để anh đi mua đồ ăn, ngày hôm nay anh sẽ bộc lộ tài năng với mọi người.” Diêu Bảo mỉm cười nhìn những người khác rồi nói.

“Được rồi, mẹ, chúng ta đi vào trước đi.” Nói xong, Tôn Tinh dẫn bọn người mẹ Tôn đi vào khu chung cư, mà Diêu Bảo thì đến chỗ bán thức ăn ở gần đó.

Trước khi mua thức ăn, Diêu Bảo còn cố ý gọi điện thoại cho Tôn Văn, nghe nói là cô ta và Tần Hằng đã bắt xe chạy đến khu chung cư Thúy Đảo Hoa Đình, lúc này Diêu Bảo mới yên tâm đi vào trong chợ mua đồ ăn.

Tôn Tinh dẫn bọn người mẹ Tôn đi vào trong biệt thự, lúc dùng chìa khóa mở cửa, tay Tôn Tinh vẫn còn đang run rẩy, dù sao thì đây cũng không phải là nhà của mình.

Nghe thấy cạch một tiếng, cửa biệt thự mở ra, cuối cùng Tôn Tinh cũng thở một hơi nhẹ nhõm.

“Vào đi mẹ, Tư Vũ.” Tôn Tinh nhẹ nhàng lau lau mồ hôi ở trên trán, làm một động tác mời với bọn người mẹ Tôn: “Cao Cường, mời vào.”

Một nhóm người đi vào trong biệt thự, lần đầu tiên nhìn thấy cách bài trí trong biệt thự bọn họ liền bị chấn động.

Chỉ nhìn thấy trong biệt thự lấy màu trắng làm chủ đạo, lan can là sắt rèn cầu kỳ màu đen, bên hông là cánh cửa sổ hình mái vòm cao từ trên trần nhà đến sàn nhà, ở phía trước cửa sổ là một phòng khách nhỏ trang nhã, ở hai bên phòng khách có bức tường kiểu phương tây với hoa văn hình vòm, ở phía trước có đặt một cái kệ rất cao, trên mỗi cái kệ đều có đặt một bức tượng bán thân, ở bên trái là ngọc triệu, ở bên phải là phật ni.


Diện tích phòng khách rất lớn, hơn nữa được trang trí nghệ thuật với nhiều đồ trang trí khác nhau, bao gồm cả bàn cà phê được làm bằng gỗ lim, cái ghế sa lông bằng da thật, kệ hoa thủy tiên, cầu thang uốn lượn nhẹ nhàng ở giữa phòng khách và tầng hai, một chiếc đèn chùm pha lê khổng lồ trên mái nhà làm cho ngôi biệt thự vừa đơn giản mà lại xa hoa.

Nhìn thấy cách trang trí trong biệt thự, ánh mắt của bọn người mẹ Tôn đều phát ra ánh sáng, ánh mắt của bọn họ di chuyển từ nơi này đến nơi khác trong phòng khách, giống như là bước vào trong cung điện.

“Đẹp quá đi thôi!” Ánh mắt của Tống Tư Vũ phát sáng, đánh giá tất cả mọi thứ trong phòng, cảnh vật ở trong này thậm chí còn vượt qua cả sự tưởng tượng của cô ta.

“Thật là lợi hại, trang trí phòng khách rực rỡ như thế chắc là tốn cũng không ít tiền đâu nhỉ?” Mẹ Tôn tỉnh táo lại, giơ một ngón tay trái lên với Tôn Tinh.

“Dạ...” Tôn Tinh kinh ngạc, lúc nãy cô ta cũng bị hết hồn, bây giờ nghe thấy mẹ của mình nói thì cô ta mới nhớ tới hiện tại căn biệt thự này thuộc về mình, cô ta có vẻ mất tự nhiên cười cười: “Cũng... Cũng không mất nhiều tiền đâu.”

“Còn không mất bao nhiêu tiền nữa chứ. Này, mẹ thấy là hai vợ chồng trẻ các con năm nay kiếm được tiền qua đó chứ.” Mẹ Tôn cười nói một câu liền cùng với Tống Tư Vũ đi dạo trong phòng khách xem xem, nhìn cách bài trí trong biệt thự, hai bà cháu bọn họ cảm thán ở trong lòng, biệt thự này không phải là nơi mà người bình thường có thể ở nổi.

Di chuyển vài vòng, Tống Tư Vũ và mẹ Tôn ngồi trên ghế sofa, Cao Cường và Tôn Tinh cũng ngồi xuống, bốn người bọn họ đang nói chuyện với nhau, lúc này Tần Hằng và Tôn Văn cũng đã bước xuống từ trên xe taxi, bước vào trong khu chung cư Thúy Đảo Hoa Đình. truyện ngôn tình

Vốn dĩ Tần Hằng không muốn đến đây, nhưng mà Tôn Văn cứ cứ nằng nặc mời Tần Hằng đến đây với cô ta, nguyên nhân là nếu như để mẹ Tôn thấy Tần Hằng chạy rồi, thế thì sẽ càng có lý do đẩy Cao Cường đến trên người của mình, cho nên Tần Hằng đến đây với Tôn Văn.

“Thật sự xin lỗi nha, mẹ của tôi chính là người như vậy đó...” Tôn Văn đối với việc mẹ của mình nói những lời nói quá đáng ở nhà trong lòng cảm thấy rất có lỗi.

“Không có chuyện gì đâu, tôi không để ở trong lòng.” Tần Hằng hờ hững cười nói, cũng không phải là Tần Hằng không tim không phổi, chỉ là lúc trước Tần Hằng còn gặp phải những chuyện quá đáng hơn nữa, cho nên “sức chống cự” của bản thân mình cũng đã mạnh hơn.

“Cảm ơn...” Trong lòng của Tôn Văn bình ổn, cô ta đưa mắt nhìn xung quanh, ánh mắt có chút mờ mịt mà hỏi: “Cũng không biết là biệt thự của anh rể tôi là cái nào.”

“Đi theo tôi đi.” Tần Hằng lạnh nhạt cười một tiếng liền đi về phía căn biệt thự của mình, Tôn Văn không hiểu bước theo sau.

“Reng reng!” Chuông cửa vang lên, Tôn Tinh lập tức đứng dậy đi mở cửa.

“Tôn Văn, Tần Hằng, hai người đến rồi.” Tôn Tinh mở cửa ra, chính là Tần Hằng và Tôn Văn, Tôn Văn quay đầu lại nhìn thoáng qua Tần Hằng, lại không biết tại sao Tần Hằng có thể biết căn biệt thự của anh rể mình. Tôn Tinh đón hai người bọn họ vào trong nhà.

“Hừ, tôi còn tưởng rằng chí khí biết bao nhiêu, nếu như cậu đi như vậy thì tôi sẽ bội phục cậu là đàn ông, không ngờ đến cậu vẫn không biết xấu hổ mà tới đây, thật sự không có mặt mũi mà.” Nhìn thấy Tần Hằng đi vào với Tôn Văn, mẹ Tôn lạnh lùng nói.

Tôn Văn, sợ là Tần Hằng tức giận, xem xét sắp mặt của Tần Hằng, anh rất bình tĩnh, Tôn Văn cũng không lên tiếng nói lại, cô ta lôi kéo Tần Hằng, cô ta tránh mẹ của mình mà đi dạo trong phòng khách, chính là không đến gần sofa mà bọn người của mẹ đang ngồi đó. Thấy tình hình như thế này, mẹ Tôn cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài.

“À đúng rồi, Tư Vũ, chuyện lần trước của nhà được giải quyết như thế nào vậy? Làm cho bà lo lắng gần chết.” Tạm thời mẹ Tôn không thèm để ý đến bọn người Tần Hằng, vừa nhìn về phía Tống Tư Vũ rồi hỏi. Tống Tư Vũ chọc phải tập đoàn thiên sư làm cho nhà của bọn họ loạn quá mức, lúc mà tất cả mọi người đều bất lực, gia đình của Tống Tư Vũ đột nhiên nói là đã giải quyết êm xuôi rồi, mẹ Tôn hỏi con gái cả, cô ta lại không nói ra nguyên nhân gì hết, cho đến bây giờ người một nhà bọn họ đối với chuyện đó đều rất ngơ ngác.


“Là... Lần đó là có một người thần bí đã liên lạc với hội trưởng phòng thương mại ra mặt, cho nên mới giải quyết được.” Tống Tư Vũ cười cười nói.

“Người thần bí?” Mẹ Tôn Tôn Tinh và Cao Cường nhìn thoáng qua nhau, đều không hiểu cho lắm: “Đừng nói là gia đình con vẫn còn chưa làm rõ đối phương là ai à?”

“Dạ.” Tống Tư Vũ cười xấu hổ: “Nhưng mà cũng không có liên quan gì đến ba của con, chắc có lẽ là một người bạn học nào đó của con ở đại học Kim Lăng...

Liên quan đến chuyện này, ngay từ đầu Tống Tư Vũ không có manh mối, thẳng cho đến khi bị Mager bắt cóc trong chợ đêm, Đan Phong lại được một người thần bí khác cứu giúp. Thời gian trôi qua Tống Tư Vũ dần dần cảm thấy cứu cô hai lần rất có thể là một người, trong mối quan hệ của cô chủ yếu nhất là bạn bè ở đại học Kim Lăng, cho nên cô mới nhận định đó là bạn học nào đó của mình ở đại học Kim Lăng.

Nghĩ như vậy, Tống Tư Vũ không khỏi nhìn thoáng qua Tần Hằng đang nói chuyện phiếm với dì út ở trong phòng tiếp khách, vài giây trước thiếu chút nữa mình còn cho rằng Tần Hằng chính là nhân vật thần bí đó, bây giờ suy nghĩ lại buồn cười cực kỳ.

Chỉ là nhìn thấy Tần Hằng thừa dịp ngồi cùng với nhau, vừa nói vừa cười, không hiểu sao Tống Tư Vũ lại có chút tức giận.

“À, như thế này à.” Trên thực tế mẹ Tôn nghe thấy nhưng mà vẫn rơi vào trong sương mù, bà ta vỗ vỗ vào tay của Tống Tư Vũ rồi nói: “Nếu như sau này xác định được người bạn học nào giúp con, thế thì phải biểu đạt lòng biết ơn với người ta cho thật tốt, nếu như thích hợp thì cũng có thể qua lại một chút...”

“Bà ngoại, bà nói cái gì đó!” Trên gương mặt của Tống Tư Vũ hiếm khi xuất hiện một vòng xấu hổ.

“Ha ha, con bé này còn thẹn thùng nữa chứ, bà ngoại đang nói chuyện với con đó, con suy nghĩ một chút đi, có thể để cho người của mã vạn được tập đoàn thiên sư phải cúi đầu, chắc là gia cảnh của người đó cũng không bình thường, tự cháu chú ý một chút là được rồi.” Mẹ Tôn nhích lại gần Tống Tư Vũ, nhỏ giọng nói, nhìn biểu cảm xấu hổ của Tống Tư Vũ càng ngày càng dữ dội hơn, mẹ Tôn cười ha ha nói: “Được rồi, được rồi, bà ngoại không nói nữa là được, không nói nữa...”

Bọn người mẹ Tôn nói chuyện với nhau một hồi, nhìn thấy Tần Hằng và Tôn Văn đang ngồi trong phòng khách nhỏ cách bọn họ khá xa nói chuyện cười đùa với nhau, mẹ Tôn liền giận không có chỗ bộc phát.

“À đúng rồi, Tư Vũ, cái tên đáng chết đó nói cậu ta cũng là sinh viên của đại học Kim Lăng, cùng một trường học với con có đúng không? Trong trường học con có nghe qua người như vậy chưa?” Mẹ Tôn cố ý lớn tiếng nói, cũng đánh gãy cuộc trò chuyện của Tần Hằng và Tôn Văn.

“Cậu ta...” Tống Tư Vũ không khỏi nhìn thoáng qua Tần Hằng, phát hiện anh đang nhìn mình, nhìn Tần Hằng và dì út ngồi cùng một chỗ với nhau trông có vẻ rất xứng đôi, trong lòng của Tống Tư Vũ không khỏi dâng lên một tia độc ác, cô hừ lạnh một tiếng rồi nói.

Đương nhiên là con có biết cậu ta rồi, có một lần con với ba của con đến ngân hàng hoa kỳ xử lý nghiệp vụ liền gặp phải cậu ta, cậu ta ngay cả một cái thẻ mà cũng không có nữa, liền lỗ mãng xông vào trong, còn đụng vào đầu của con, người này biết nói khoác lắm đó ạ. Lúc nhà con xảy ra chuyện cậu ta còn giả vờ nói với con là nhà của bọn con sẽ không có chuyện gì đâu, nhưng mà cậu ta cũng đâu có làm gì đâu chứ. Tuần trước con với bạn bè trong phòng con đến chợ đêm Đan Phong dạo phố, bạn trai của bạn thân con kêu cậu ta bảo vệ cho chúng con, nhưng mà khi chúng con gặp phải nguy hiểm thì người này chạy còn nhanh hơn cả thỏ, hơn nữa sau đó cũng không có bất cứ lời xin lỗi, quan tâm nào hết, cái gì cũng không có...”