Tần Hằng ngây ra nói không được lời nào. Anh hơi kinh ngạc.
"Trong hai, ba tháng mà Tạ Nhược Đồng rời khỏi anh, anh chỉ thấy cô ấy kiêu căng hống hách trước mặt anh. Nhưng anh có biết không? Khi cô ấy ngủ đều gọi tên anh. Cô ấy giả vờ rất tốt trước mặt người khác, nhưng tôi hiểu rõ cô ấy nhất. Từ sau khi chia tay anh, cô ấy bỏ học, trong lòng trước sau chưa từng thật sự quên anh."
"Một ngày trước khi cô ấy rời khỏi trường, cô ấy nói với tôi là đã chia tay với Bành Nam. Cô ấy chợt hiểu ra người cô ấy thật sự yêu là anh. Cô ấy nói cho tôi biết, cô ấy muốn quay lại với anh, cô ấy sẽ dùng cả quãng đời còn lại để bù đắp những tổn thương đã gây ra cho anh trong mấy tháng qua. Cô ấy gọi cho anh năm, sáu cuộc ngay trước mặt tôi. Nhưng anh thì sao? Anh liên tục không nghe máy. Tạ Nhược Đồng dựa vào vai tôi khóc như xé tim xé phổi. Cô ấy cứ thì thầm mãi Tần Hằng không cần tôi nữa, Tần Hằng không cần tôi nữa..."
"Sau đó, cô ấy nói với tôi, cô ấy muốn liều một lần để cứu vãn lại tình yêu của anh rồi chạy đi. Tôi nghĩ cô ấy đi tìm anh. Rốt cuộc anh đã nói gì với cô ấy, để sau khi cô ấy trở về thì giống như kẻ mất hồn. Ngay hôm sau, cô ấy xin nhà trường cho nghỉ học, ngày thứ ba thì bỏ học rời đi."
Tần Hằng nhớ tới cảnh ngày đó mình gặp Tạ Nhược Đồng lần cuối trong Thu Thủy Y Nhân, nghĩ đến dáng vẻ cô ta cố nén nước mắt trước khi đi, anh không khỏi đau lòng.
"Anh nhớ ra rồi sao? Bây giờ anh đã biết là anh hủy hoại Tạ Nhược Đồng, là anh làm cho một thiếu nữ xinh đẹp vốn có tương lai tương sáng. Anh đã rõ mình là gã đàn ông cặn bã vô sỉ tới mức nào chứ?" Ánh mắt Tang An Nhiên càng thêm sắc bén: "Đến bây giờ, gã đàn ông cặn bã thối nát hủy hoại cô gái trẻ vô tội như anh còn có mặt mũi tới giảng đạo đức cho tôi à? Anh tự hỏi lương tâm xem, mẹ nó anh xứng sao?"
"Tôi không xứng, nhưng không cần cô tới chỉ trích tôi. Tôi mệt rồi, mời các người ra ngoài đi." Tần Hằng quả thật mệt mỏi rồi. Anh không muốn nhìn thấy Tang An Nhiên diễu võ dương oai trước mặt anh nữa. Nếu anh có sai, anh sẽ bù đắp bằng cách của mình. Anh phải cẩn thận suy nghĩ. Tần Hằng đẩy Tang An Nhiên ra ngoài cửa.
"Đồ đàn ông cặn bã thối nát, anh đẩy cái gì mà đẩy?" Tang An Nhiên kêu to: "Anh có muốn biết ngày đó trước khi đi, Tạ Nhược Đồng tuyệt vọng bảo tôi chuyển lời gì cho anh không?"
Tần Hằng dừng lại. Không phải anh cảm thấy điều này rất quan trọng với anh, mà rất muốn biết tâm trạng của Tạ Nhược Đồng lúc đó. Nếu cô ta muốn nhắn lại cho mình mà mình không biết, đó sẽ là một tiếc nuối lớn của mình, cũng là không tôn trọng Tạ Nhược Đồng.
"Cô ta nói gì?" Tần Hằng nhìn chằm chằm vào Tang An Nhiên hỏi.
"Cô ấy để lại cho anh một lá thư, bảo tôi giao cho anh. Những lời cô ấy muốn nói đều đã biết trong thư". Trong ánh mắt Tang An Nhiên có chút đắc ý. Đây là đòn sát thủ của cô ta.
"Đưa thư cho tôi."
"Muốn tôi thư cũng được, chỉ cần anh đi cùng tôi tới tham dự lễ kỷ niệm T thành, tôi sẽ đưa cho anh."
"Cô đừng ép tôi." Tần Hằng híp mắt lại, làm Tang An Nhiên bất giác rùng mình. Cô ta cố gắng bình tĩnh lại.
"Hừ, anh không đi tham dự lễ kỷ niệm với tôi, tôi sẽ không đưa cho anh. Tôi xem anh có thể làm gì được tôi." Tang An Nhiên nhất định phải lấy điều này ra uy hiếp Tần Hằng, nếu không anh căn bản không thể đi với cô ta được.
"Cô…" Tần Hằng nắm lấy áo của Tang An Nhiên, con ngươi co lại lộ vẻ nguy hiểm. Tang An Nhiên cảm giác được một áp lực mạnh mẽ. Nhưng đã đến lúc này, cô ta không thể sợ hãi, nếu không con đường livestream của cô ta sẽ bị hủy mất.
"Tôi làm sao? Tôi cho anh biết. Chờ qua ngày mai, anh hại tôi bị Răng Hổ ‘phong sát’, tôi sẽ lén tìm một chỗ đốt lá thư này đi, để cho chuyện này vĩnh viễn trở thành một bí mật!" Tang An Nhiên uy hiếp Tần Hằng.
Tần Hằng nặng nề thở hắt ra một hơi và nhắm mắt lại.
"Được, tôi đi cùng cô." Sau khi suy nghĩ, Tần Hằng cuối cùng vẫn nhận lời Tang An Nhiên. Anh chậm rãi thả Tang An Nhiên ra.
"Được, đây là anh nói đấy." Tang An Nhiên vô cùng vui mừng, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng cô ta sẽ không bị Răng Hổ ‘phong sát’ nữa.
"Thư ở đâu?" Tần Hằng lạnh lùng hỏi.
"Hỏi gì mà hỏi. Chờ qua ngày mai, tôi tất nhiên sẽ giao thư cho anh, dù sao để ở chỗ tôi cũng chẳng có tác dụng gì." Tang An Nhiên lại xem thường Tần Hằng như trước.
"Được rồi, cũng không còn sớm nữa, anh mau chóng ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm. Chúng ta sẽ ngồi tàu cao tốc đi T thành." Tang An Nhiên căn dặn Tần Hằng xong thì kéo Hoan Hoan rời khỏi phòng anh.
Tần Hằng chậm rãi quay về giường. Anh nằm nghiêng người trên giường, không khỏi nhớ tới gương mặt của Tạ Nhược Đồng. Gương mặt cô ta đã trở nên xa lạ. Ngoài cửa sổ vang lên tiếng sấm rền mới cắt ngang mạch suy nghĩ của Tần Hằng. Anh kéo chăn đắp lên trên người, lúc này mới ngủ.
Ngày hôm sau, khi Tần Hằng tỉnh lại thì ngoài trời âm u, rõ ràng đã tám giờ mà chẳng khác nào bảy giờ tối.
Tần Hằng gọi hai nữ sinh đang mãi không chịu rời giường. Chờ bọn họ trang điểm thay quần áo cũng mất một giờ, lúc này ba người mới đi ra khỏi biệt thự.
Trong lúc ăn sáng ở bên ngoài, Tang An Nhiên còn kéo Hoan Hoan quay về phòng trọ của mình một lần. Lúc này, ba người mới gọi xe chạy tới trạm đường sắt cao tốc của thành phố Kim Lăng.
Bọn họ mua vé và nhanh chóng lên xe. Trời rất tối, trong đoàn tàu còn phải bật đèn. Tần Hằng ngồi cạnh hai người Tang An Nhiên. Hai nữ sinh cứ ăn đồ ăn vặt và nói chuyện suốt, chẳng để mắt tới Tần Hằng.
"Cô có cầm thư đến không?" Tần Hằng nghĩ, lúc trước Tang An Nhiên quay về phòng trọ chắc để lấy lá thư.
"Không." Tang An Nhiên theo bản năng ôm chặt lấy túi xách. Tần Hằng đã biết lá thư ở trong túi xách của cô ta. Nhưng cô ta sợ mình cướp thư xong sẽ không đi cùng bọn họ nữa. Tần Hằng cười nhạt và không hỏi nữa. Anh đã nhận lời đi với bọn họ thì sẽ không lật lọng giữa đường.
Tần Hằng thản nhiên nhắm mắt lại. Anh muốn đi xem thành phố nơi Chung Khiết từng ở lại một thời gian ngắn, cũng xem như là một trải nghiệm không tệ.
Một tiếng rưỡi sau, đám người Tần Hằng đã đến T thành. Bọn họ lại vẫy xe taxi. Tần Hằng và Tang An Nhiên tới cảng Dương Sơn - nơi tổ chức "Đêm Răng Hổ - bữa tiệc siêu cấp với sự tham dự của một trăm người nổi tiếng trên mạng”.
Bữa tiệc tối lần này sẽ được tổ chức trên một chiếc tàu du lịch sang trọng của tư nhân. Bây giờ chiếc tàu du lịch sang trọng cực lớn này đã đỗ ở trong cảng, chỉ là còn chưa cho phép những người tham dự bữa tiệc tối lên tàu. Phải chờ tới một tiếng rưỡi trước khi bữa tiệc bắt đầu, bên tổ chức mới cho lên.
Đám nhân vật nổi tiếng trên mạng như Tang An Nhiên đều đang trang điểm, nghỉ ngơi và làm quen với các quy trình tổ chức của bữa tiệc tối trong một khách sạn gần cảng.
Tần Hằng không vào trong khách sạn. Anh vừa đi vừa ngắm nhìn dọc theo cảng. Sau đó anh đứng ở trên một tảng đá ngầm bên bờ biển và nhìn về phía biển, kêu to: "Chung Khiết, em ở đâu vậy, mau về đi."
Anh nghe người ta nói, nhìn biển gọi vợ, vợ sẽ nghe được, nhanh chóng trở về bên cạnh anh.
Nhưng đáp lại anh chỉ có tiếng vọng của bản thân anh xen lẫn với tiếng sóng biển và tiếng chim Hải Âu kêu ngoài xa.
Gió biển thổi tới làm Tần Hằng thấy hơi lạnh. Anh kéo áo, quay trở về khách sạn.
Sáu rưỡi chiều, Tần Hằng đi theo Tang An Nhiên và Hoan Hoan bắt đầu tiếp nhận điểm danh, đi lên chiếc tàu du lịch. Theo mấy trăm người bước lên tàu, Tang An Nhiên và Hoan Hoan đều trợn tròn mắt, thỉnh thoảng phát ra từng tiếng thán phục như những nhân vật nổi tiếng khác.
Chiếc tàu du lịch này có ba tầng, thân tàu được làm bằng vật liệu composite kim loại hàng đầu trên thế giới hiện nay. Nó phản xạ ra ánh sáng kim loại. Cột buồm của tàu dù lịch rất cao, từ mũi tàu đến đuôi tàu treo mấy hàng cờ màu.
Sàn tàu ở tầng cao nhất có diện tích lên tới hai nghìn mét vuông. Phần giữa đuôi tàu là một hồ bơi lớn, bên cạnh còn bày được mấy cái ghế nằm. Phần mũi tàu có một sân khấu được dựng bằng khung thép. Sau sân khấu có treo một tấm vải lớn, phía trên có hình một trăm nhân vật xinh đẹp nổi tiếng trên mạng, còn có dòng chữ "Đêm Răng Hổ - dự tiệc siêu cấp với một trăm nhân vật nổi tiếng trên mạng tới tham dự."
Hai bên sân khấu có thiết bị âm thanh. Xung quanh xếp đầy ghế ngồi.
Lúc này, nhân vật nổi tiếng trên mạng và khán giả, khách quý đến tham dự đều đang đi dạo trên sàn tàu xung quanh sân khấu, ngắm nhìn phía trên tàu du lịch và cảnh đẹp trên biển.
Đứng dựa vào lan can của tàu du lịch và nhìn ra biển lớn vô tận ngoài xa, nơi biển trời nối liền, mặt biển luôn dao động theo quy luật, bên tai là tiếng sóng biển xôn xao, quả nhiên là một trải nghiệm dễ chịu.
Tần Hằng nhìn về phía xa, nghĩ thầm nếu hôm nay đẹp trời thì nhất định sẽ càng tuyệt hơn. Chỉ tiếc đến giờ mà bầu trời vẫn xám xịt.
"Tàu du lịch này là của cậu Hạ. Có người nói nó trị giá hai nghìn bốn trăm tỷ đấy. Đây là do cậu ấy và ba chung vốn mua. Đám con cháu nhà giàu trong cả nước có mấy người quyết đoán được như cậu Hạ?"
"Ừ, tôi nghe nói cậu Hạ vừa chia tay với bạn gái, giờ còn đang độc thân đấy. Các người nói xem tôi có cơ hội không?"
"Tôi thấy cơ hội của cô mong manh lắm. Dù sao người đẹp lớn như tôi còn ở đây này, ha ha."
"Fuck you. Tôi nghe nói, tối nay cậu Hạ cũng sẽ xuất hiện ở đây. Lúc lên sân khấu, tôi phải cố gắng biểu hiện thật tốt, nói không chừng sẽ được cậu Hạ chú ý thì sao?"
Mấy nhân vật nổi tiếng trên mạng tập trung một chỗ cười cười nói nói. Khi thấy bữa tiệc tối sắp bắt đầu, bọn họ không nói chuyện nữa, đi tới khu vực dành cho những người nổi tiếng trên mạng.
Tang An Nhiên và Hoan Hoan cũng đứng đó. Nghe mấy người vừa rồi nói chuyện, trong lòng Tang An Nhiên chợt nảy ra ý định tương tự.
"Hoan Hoan, cậu thấy cậu Hạ có khả năng để mắt tới tôi không?" Tang An Nhiên nhìn Hoan Hoan hỏi, trong mắt cô ta có chút mong chờ và tự tin.
Thấy Tang An Nhiên lộ vẻ chắc chắn, Hoan Hoan lại xem thường, khẽ cười châm chọc.
"An Nhiên, cô đừng đùa nữa. Bữa tiệc tối sắp bắt đầu rồi, chúng ta đi nhanh thôi." Hoan Hoan muốn kéo Tang An Nhiên về chỗ nhưng cô ta vẫn nhìn chằm chằm vào Hoan Hoan: "Cậu còn chưa trả lời câu hỏi của tôi đâu."
Hoan Hoan bất đắc dĩ, suy nghĩ một lát mới nói.
"An Nhiên, tôi nói thật, cô đừng giận. Cô cũng thấy đấy. Tối nay có bao nhiêu người đẹp có mặt ở đây. Đừng nói là cậu Hạ, bản thân tôi nhìn còn hoa cả mắt. Chúng ta có chỗ nào nổi bật, có thể khiến cậu Hạ coi trọng chứ? Hơn nữa... Hơn nữa có mấy đại thần streamer còn xinh đẹp hơn chúng ta. Cậu Hạ muốn chọn cũng sẽ chọn người xinh đẹp hơn, sao có thể để mắt tới chúng ta được"
Hoan Hoan nói xong, Tang An Nhiên nghĩ cũng phải, trong lòng không khỏi mất mát. Cô ta nghĩ thầm: đi vào gia đình quyền quý cũng chỉ là một giấc mơ hão huyền. Mình vẫn nên đàng hoàng đi theo con đường livestream này là được rồi.
"Tần Hằng, đừng nhìn linh tinh nữa. Bữa tiệc tối sắp bắt đầu rồi, anh tới đây cho tôi!" Tang An Nhiên kêu to gọi Tần Hằng đang ngắm biển phía xa.