: TÔI THỰC SỰ KHÔNG PHẢI LÀ CHUNG KHIẾT
"Ấy, hình như là thế, cô ta làm bánh rán chắc chiên chết luôn con ruồi rồi ấy chứ."
"Đúng vậy, lúc nãy không nghĩ tới"
"Không phải đã trách nhầm họ rồi đấy chứ?"
...
“Đừng ăn nói bừa bãi, có thể là khi cô đang làm bánh kếp, chúng bay vào thì sao.” Phạm Trinh hoảng sợ khi thấy tình hình bắt đầu đảo ngược.
"Ăn nói lung tung. Anh có biết nhiệt độ của chảo bánh rán của tôi cao đến mức nào không, người còn không muốn đến gần nó. Anh nói coi, con ruồi nào mà dám tới gần?" Lâm Châu thẳng thừng đáp lại.
"Đúng thế, nhiệt độ rất cao, mỗi khi mua bánh rán tôi luôn đứng cách xa 2 mét"
"Những con ruồi sẽ không ngu ngốc như vậy đâu"
"Tôi nghĩ rằng họ đang vu khống cho nhà người ta thì có."
...
Thái độ của những người vây quanh đứng xem đã bị đảo ngược hoàn toàn, họ lũ lượt trách móc các bảo vệ.
“Tôi hỏi anh, anh đã bao giờ ăn bánh rán có ruồi chưa?” Long Nghiên bước đến chỗ bảo vệ và hỏi: “Tôi xin tuyên bố trước, tôi tên là Long Nghiên và tập đoàn Đằng Long ở Lâm An là của nhà chúng tôi. Nếu anh dám nói dối trước mặt tôi, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng "
Những người xem xung quanh đều vô cùng sửng sốt khi nghe tin cô gái xinh đẹp này thực sự là cô chủ của tập đoàn lớn nổi tiếng - Đằng Long, ánh mắt họ dành cho Long Nghiên hiện lên sự kinh ngạc và ghen tị.
Thực ra, Long Dận chỉ dọa bảo vệ, nôn nóng muốn đòi lại lý lẽ cho Tần Hằng,
bình thường cô luôn đối xử với mọi người ôn hòa và hiếm khi tức giận.
"Tôi..." Anh chàng bảo vệ lúc này rất căng thẳng, vẻ mặt chua xót, khóe môi cong thành một phần tư vầng trăng, vẫn còn không ngừng run rẩy.
Phạm Trinh và Hùng Huy đứng bên cạnh cũng rất lo lắng, họ không biết phải làm gì.
"Đúng... chính là trưởng ban đã yêu cầu tôi bắt ruồi để vu oan giá họa cho họ, mọi chuyện không liên quan đến tôi..." Cuối cùng, tuyến phòng vệ cuối cùng trong lòng của bảo vệ cũng sụp đổ. Tập đoàn Đằng Long ở Lâm An là một công ty vô cùng lớn mạnh, đắc tội với họ thật không phải là chuyện đùa.
Long Nghiên nhìn Phạm Trinh, tim Phạm Trinh đập thình thịch, gần như muốn bay ra khỏi cổ họng.
"Cô Long, đây không phải là ý của tôi, chính là... là... Hùng Huy đã bảo tôi làm việc này, đúng vậy, anh ta đã sai tôi làm..." Phạm Trinh sợ sẽ đắc tội đến Long gia, lúc này anh ta phải đổ hết tội lỗi lên đầu của Hùng Huy.
“A…” Hùng Huy thực sự hoảng hốt, nhanh chóng đến gần Long Nghiên xin lỗi: “Thực xin lỗi cô Long, tại tôi nhất thời ngớ ngẩn nên mới làm ra chuyện ngu ngốc như này, mong cô đừng tức giận ……”
"Cô Long, đừng tin anh ta. Người này mấy ngày trước ăn bánh rán của tôi ở quảng trường Khánh Xuân mà không trả tiền, sau đó còn định đánh chúng tôi. Cũng may Tần Hằng giỏi hơn anh ta, nếu không thì bây giờ chúng tôi đang ở bệnh viện mất rồi... ” Lâm Châu nói một cách sắc bén.
Nghe Lâm Châu vạch trần mình trước mặt Long Nghiên, Hùng Huy thật sự muốn chết đi cho rồi.
“Hùng Huy, những gì cô ta nói có phải là sự thật không?” Long Nghiên nhẹ giọng hỏi.
"Hự..." Tim của Hùng Huy đang treo lơ lửng, không biết phải nói gì, anh ta lắp bắp: "Chà... Thật ra mọi chuyện đều có lý do cả. Lúc đó, tôi chơi game không có thời gian để trả tiền. Cô ta đã thêm xi đánh giày vào bánh rán của tôi... "
"Không cần nói nữa" Long Nghiên ngắt lời Hùng Huy, lạnh nhạt nói: "Trở về nói với ba tôi, để ông ấy bố trí công việc mới cho anh."
"À, không, cô Long, xin hãy tha thứ cho tôi lần này. Tôi hứa rằng tôi sẽ không phạm phải sai lầm tương tự nữa..." Hùng Huy sốt sắng nói. Cậu ấy không học hành tới đâu, cũng không được tới trường như người ta, ngoại trừ làm vệ sĩ, thật sự không biết làm gì trong nhà họ Long, nếu tự mình đi báo cáo với giám đốc Long rằng đã bị Long Nghiên đuổi việc, ông ấy sẽ phản ứng như thế nào? Liệu anh có tiếp tục ở lại nhà Long hay không vẫn là một câu hỏi.
“Người anh nên xin lỗi không phải tôi.” Long Nghiên nói.
"Vâng, vâng" Hùng Huy bước đến chỗ Tần Hằng và Lâm Châu, cúi gập đầu hai cái thật thấp, sau đó lo lắng nói: "Trước đây tôi có lỗi với cả hai người. Thành thật xin lỗi. Tôi là một tên ngu ngốc, ăn phải xi đánh giày cũng đáng đời. Sau này tôi có bạn gái tôi sẽ bị cắm sừng, sinh con trai thì không có thằng nhỏ... "
Trước mặt Tần Hằng và những người khác, Hùng Huy tự mắng mình không thương tiếc, cuối cùng mới nói:
"Hai người, tôi đã tự mắng chửi mình đủ thê thảm rồi, lửa giận trong lòng hai người đã vơi đi chưa? Tôi..." Hùng Huy định nói thêm, nhưng Lâm Châu đã vội vàng nói: "Lửa giận vơi đi rồi, tại sao anh lại nói chuyện dễ dàng như vậy, lúc nãy anh còn tát vào mặt Tần Hằng hai cái, nếu không để cho chúng tôi trả lại, lửa giận này sẽ không nguôi. ”
"Được, chỉ cần sau này hai người cầu xin giúp tôi, cái tát này tôi chịu" Hùng Huy nói xong đã đưa mặt ra gần Tần Hằng. Nhưng con người Tần Hằng cũng thật kỳ lạ, anh không có hứng thú đánh vào mặt người khác.
“Đánh đi!” Lâm Châu nhìn khuôn mặt trắng nõn của Hùng Huy mà ngứa tay.
"Thôi đi, tôi không muốn đánh nữa" Tần Hằng nói.
"Đúng vậy, vẫn là anh nói chuyện ôn hòa, cám ơn anh trước..." Hùng Huy thực sự vui mừng khôn xiết khi nghe tin Tần Hằng sẽ không đánh nữa, bị ăn bạt tai trước mặt nhiều người như vậy, xấu hổ biết bao, anh ta nhanh chóng thu mặt về.
“Hừ, anh đấy, đúng là đồ ngu ngốc, tôi thấy anh đáng bị tên này đánh.” Lâm Châu mắng Tần Hằng một câu, một tay nắm lấy lỗ tai của Hùng Huy, đay nghiến nói: “Anh ta không đánh thì tôi đánh. "
Khi anh ta đang nói, bàn tay kia đã giơ lên rồi lại hạ xuống, tát “bôm bốp” lên mặt Hùng Huy..
Anh ta cảm thấy trên mặt đau rát, trong lòng rất muốn tẩn lại Lâm Châu một trận, nhưng nghĩ đến việc còn phải nhờ Tần Hằng và Lâm Châu cầu xin cho mình, anh ta lại nhẫn nhục chịu đựng, chỉ có thể nói: “Đánh hay lắm, đánh hay lắm..."
“Hai người có thể giúp tôi cầu xin cô chủ nhà tôi rồi chứ?” Hùng Huy cười nhạt, khuôn mặt đã sưng tấy lên rồi.
“Loại vô dụng như anh mà còn muốn chúng tôi cầu xin giúp, ha, đúng là mơ mộng viển vông!” Lâm Châu khoanh tay, đắc ý cười nói.
"Anh..." Hùng Huy kìm lại câu chửi thề đã dâng tới cổ họng, cười nói: "Tôi đã cho anh tát rồi, anh cũng nên cầu xin cho tôi chứ..."
“Lúc nào chúng tôi nói nếu tát anh sẽ cầu xin giúp vậy hả, tên khốn vô liêm sỉ này" Lâm Chu trừng mắt nhìn Hùng Huy và chửi rủa.
Ánh mắt Hùng Huy như muốn ăn tươi nuốt sống Lâm Chu, lại nhìn về phía Tần Hằng, người này là bạn của cô chủ Long, chỉ cần anh ta nói giúp mình, cô ấy nhất định sẽ không trừng phạt: “Anh này, xin hãy giúp tôi với ạ. Tôi xin anh đấy... "
Anh ta vốn tưởng rằng Tần Hằng dễ nói chuyện, nhưng không ngờ Tần Hằng đứng ở trước mặt mà bỏ qua lời nói của anh ta.
Đúng là Tần Hằng hào phóng, nhưng không có nghĩa là anh ngu ngốc, rõ ràng là nhân phẩm Hùng Huy có vấn đề, anh sẽ không cầu xin cho đâu.
“Được rồi, Hùng Huy, đừng nói nữa, trở về tìm ba tôi đi.” Lúc này, Long Nghiên mới lên tiếng.
Hùng Huy không còn gì để nói lúc này, anh ta bực bội đi về phía sau Long Nghiên, trong đầu chỉ nghĩ là mình sẽ nói gì khi gặp giám đốc Long.
“Bây giờ vấn đề đã giải quyết xong, anh có làm cho ta một cái bánh rán ăn được không?” Long Nghiên nhìn Tần Hằng cười nói.
“Được rồi, tôi sẽ làm cho cô.” Lâm Châu lập tức đồng ý, nếu không có Long Nghiên, hôm nay cô và Tần Hằng sẽ rất khổ sở, khi nhìn thấy Tần Hằng và Long Nghiên, hai người đã biết nhau. Cô liếc mắt nhìn Tần Hằng một cái, rồi bước vào xe đồ ăn, làm bánh kếp.
"Cảm ơn cô, hôm nay nếu không có cô, chúng tôi thật sự không biết phải làm sao" Tần Hằng cười nhạt.
"Không cần phải cảm ơn, lần trước nếu không có anh, có lẽ tôi..." Nhắc đến lần gần nhất bị giám đốc Đinh lăng mạ ở cao ốc Lăng Võ, Long Nghiên vẫn cảm thấy như một cơn ác mộng. Long Nghiên lại nở nụ cười: "Ân tình của anh tôi luôn ghi lòng tạc dạ, không bao giờ quên được, lần này gặp anh, tôi thực lòng rất vui."
Tần Hằng nhìn thấy cô nói chuyện rụt rè, cùng vẻ ngây thơ của một cô thiếu nữ, anh không khỏi xao động, trái tim dường như bị Long Nghiên nhẹ nhàng chạm tới.
“Cô Long, bánh rán của cô đã xong.” Lúc này, Lâm Châu cầm bánh rán đi về phía Long Nghiên: “Cô lên núi chơi đi, chúng tôi phải tiếp tục làm việc.”
Lâm Châu cười với Long Nghiên sau đó kéo áo của Tần Hằng bước vào xe đồ ăn.
Long Nghiên nhìn chằm chằm bóng lưng của Tần Hằng và Lâm Châu rời đi, trong lòng cảm thấy buồn não.
“Long Nghiên, bánh rán đã chuẩn bị xong chưa?” Đúng lúc này, cô gái mặc áo xanh và một vệ sĩ khác đi tới, sau khi ăn xong không thấy Long Nghiên quay lại nên họ đến xem sao.
Nghe thấy giọng nói của cô gái áo xanh, Tần Hằng giật mình, lồng ngực nóng ran, tim đập thình thịch, lập tức quay đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh.
"Này, Tần Hằng, anh nhìn cái gì vậy! Cô Long xinh đẹp như vậy, anh xem con mắt anh sắp nhảy ra ngoài rồi, thật sự là mất mặt..." Lâm Châu hơi ghen tị nói.
Tần Hằng hoàn toàn không nghe lời Lâm Châu, nhìn thấy cô gái áo xanh vừa rồi đang nói chuyện, trên mặt nở nụ cười ngây ngẩn cả người, vẻ mặt run rẩy cả lên, khó có thể tin những gì mình nhìn thấy là hiện thực. Cô gái mặc áo xanh chẳng phải là Chung Khiết mà anh đang tìm kiếm hay sao.
“Chung Khiết!” Tần Hằng kinh ngạc lao về phía cô.
“Anh làm gì vậy!” Vệ sĩ đứng bên cạnh Chung Khiết nhìn thấy một thanh niên lao về phía cô chủ, anh ta giật mình hết lên, khi Tần Hằng xông lên trước mặt, vệ sĩ đã đỡ lấy vâth ngã xuống đất.
"Làm gì vậy! Nói" Vệ sĩ đè Tần Hằng xuống đất, hỏi.
"Anh à, thả anh ta ra đi, đây là người tốt" Long Nghiên bước nhanh đến chỗ vệ sĩ rồi nói.
"Chung Khiết, cuối cùng anh đã tìm được em rồi, thật xin lỗi, anh đã không bảo vệ được em, trong lòng em đang hận anh sao..." Tần Hằng nhìn Chung Khiết tiếp tục nói, chỉ mong cô tha thứ.
Chung Khiết sửng sốt trước sự xuất hiện đột ngột của Tần Hằng, cô kinh hãi nhìnanh, không hiểu được hành động này là gì.
"Anh à, để anh ta đứng lên đi, anh ta sẽ không làm hại chị đâu" Long Nghiên nói xong, vệ sĩ mới buông tay Tần Hằng ra, để anh đứng lên.
“Cô đang nói cái gì vậy, cô ấy là chị gái của cô?” Tần Hằng sửng sốt.
"Đúng vậy, cô ấy là Long Linh chị gái của tôi, không phải Chung Khiết mà anh nói, anh nhận nhầm người rồi" Long Nghiên khó hiểu nói.
“Không thể nào, tôi không bao giờ nhận nhầm người” Tần Hằng nhìn Chung Khiết nói, “Chung Khiết, thực xin lỗi, trước đây anh là tên khốn nạn, anh đáng chết, em hãy trở về bên cạnh anh, anh muốn bù đắp cho em những sai lầm trước đây hãy cho anh một cơ hội được không em... "
Nhưng Chung Khiết dường như không thể hiểu được Tần Hằng đang nói gì, trong mắt cô anh dường như chỉ là một kẻ mất trí.
“Xin lỗi, tôi thực sự không phải là Chung Khiết mà anh đang tìm, tôi là Long Linh, Chung Khiết mà anh đang tìm có rất giống tôi không?” Long Linh bình tĩnh lại và mỉm cười hỏi.