Triệu Minh Minh thấy mặc dù câu nói của Tần Hằng mang vẻ đùa cợt, thế nhưng ánh mắt lại hết sức kiên định, Triệu Minh Minh cũng không nói gì nữa.
Thật ra Triệu Minh Minh cũng biết với tính cách của Khổng Quý Quân, chắc chắn sẽ không làm trái với mệnh lệnh của gia tộc để âm thầm giúp đỡ Tần Hằng, cô ta liên tục nhờ vả Khổng Quý Quân chỉ để khiến cho ông ta càng thấy áy náy với Tần Hằng thêm mà thôi, nếu là thế, nếu như sau này Tần Hằng thật sự gặp phải khó khăn gì muốn nhờ ông ta giúp đỡ, chắc chắn ông ta cũng sẽ cân nhắc đôi chút.
“Ông Khổng, mẹ con tôi muốn nói chuyện riêng.” Triệu Minh Minh lên tiếng.
“Ừm…” Khổng Quý Quân hiểu ý cô, ông ta đứng dậy đi ra ngoài, lúc đến cửa lại quay lưng, nói với vẻ mặt cung kính: “Triệu tổng, gia tộc có lời, không thể giúp đỡ cậu cả một chút nào hết, cô và cậu cả ăn nên làm ra ở khu vực Nam Âu, đừng để người khác phải khuyên can.”
Khổng Quý Quân làm việc cho nhà họ Tần đã 30 năm, biết rằng Triệu tổng thông minh lanh lợi, Khổng Quý Quân lo rằng bà chủ mình tính tình hiền từ, nhất thời hồ đồ, nhân lúc mình ra ngoài mà nhét cho Tần Hằng tấm thẻ, hoặc là đưa vài món đồ có giá trị liên thành cho Tần Hằng để giúp Tần Hằng bớt khó khăn, nếu là thế, sau khi bị nhà họ Tần phát hiện, nhất định những thế lực khác sẽ đi báo cáo, không có ích lợi gì cho Tần Hằng và Triệu Minh Minh cả.
“Ông Khổng cứ việc yên tâm, tôi biết mà.” Triệu Minh Minh cười mỉm.
Khổng Quý Quân lùi ra ngoài, gương mặt Triệu Minh Minh cứng đờ, lật điện thoại nhìn tấm thẻ ngân hàng mười triệu Euro kẹp trong tấm ốp, cuối cùng vẫn không lấy ra.
Triệu Minh Minh và Tần Hằng ở trong phòng riêng, vừa ăn vừa nói chuyện phiếm, hai người rất trân trọng thời gian của đối phương, cho dù chỉ nói chuyện lông gà vỏ tỏi cũng cảm thấy vô cùng ấm áp.
Trong phòng, Triệu Minh Minh nghe Tần Hằng nói sẽ ở Lâm An một thời gian, Triệu Minh Minh sợ sẽ làm lỡ dỡ việc học của Tần Hằng, bèn nói rằng muốn đưa anh vào đại học ở Giang Nam, cho dù gia tộc có hỏi đến, Triệu Minh Minh cũng có thể lấy lý do “Trước giờ gia tộc có truyền thống xem việc học là chuyện quan trọng nhất” để phản bác lại bọn họ, chắc hẳn bọn họ cũng sẽ không còn lời gì để nói nưa.
Tần Hằng nói với Triệu Minh Minh, sắp xếp cho mình theo học ở đại học Giang Đại là được rồi, Triệu Minh Minh nghe Tần Hằng bảo vốn dĩ từ bỏ Chiết Đại chọn Giang Đại là vì theo đuổi Chung Khiết bèn phá ra cười.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc đã kết thúc bữa cơm rồi, Triệu Minh Minh cũng phải rời khỏi Lâm An, thân là người phụ trách khu vực Nam Âu, khối lượng công việc của bà ấy không hề nhẹ nhàng hơn thủ tướng một quốc gia nhỏ chút nào.
Khổng Quý Quân đi theo sau Tần Hằng và Triệu Minh Minh, bước ra khỏi nhà hàng, trước lúc đi, Triệu Minh Minh còn dẫn Tần Hằng đi gặp mặt nhóm người Lý Diệu Uy, chỉ nhìn thấy có người ngồi bệch trên mặt đất, có người đứng bưng tô canh, bọn họ dùng tay bốc ăn, có người cầm dĩa đổ hết vào miệng.
Vụn thức ăn dính bên mép miệng của bọn họ, quần áo, nhất là khu vực dưới cằm bóng dầu.
Nhìn đám người ấy, rất dễ dàng khiến cho bọn họ liên tưởng đến heo bị nhốt trong chuồng.
Nhóm người Triệu Minh Minh chỉ nhìn thoáng qua cánh cửa rồi chẳng buồn ghé mắt đến nữa, bọn họ đi thẳng vào trong.
Bọn họ đến trước chiếc xe dã ngoại Kranj đáng giá 60 tỷ, Tần Hằng không khỏi bật cười mà nói: “Mẹ, sao mẹ lại lái xe dã ngoại đến đây?”
“Trước mắt mẹ của con đến Nam Âu để phát triển thị trường xe dã ngoại, đương nhiên mẹ phải làm quen trước đã.” Triệu Minh Minh cười, bà ấy lại quay sang nói với Khổng Quý Quân: “Ông Khổng, thị lực của tôi không tốt, lát nữa ông lái xe giúp tôi đi, sao hả?”
Tần Hằng ngẩn người, anh biết mắt mẹ mình rất khỏi, sao mẹ lại nói dối ông Khổng kia chứ? Lười lái xe à?
“Dạ…” Khổng Quý Quân đồng ý rồi bước lên xe ngay.
“Này, đợi đã.” Đột nhiên Triệu Minh Minh kéo Khổng Quý Quân lại, bà ấy cười ngượng nghịu: “Bình thường tôi đều nghỉ ngơi trong xe, tính tôi cũng không ngăn nắp là mấy, bên trong bừa bãi lắm, để tôi vào dọn dẹp trước đã, miễn cho ông Khổng phải chê cười.”
Sau khi nói dứt lời, Triệu Minh Minh nở nụ cười rồi bước vào trong xe.
Mặc dù Triệu Minh Minh đã hơn 40 tuổi rồi, thế nhưng lúc lúc còn trẻ vóc dáng của bà ấy xinh đẹp hơn người, bây giờ vẫn còn giữ được phong thái năm xưa, nụ cười ban nãy của bà ấy khiến cho Khổng Quý Quân bay mất ba phần hồn phách.
Thấy Tần Hằng nhìn mình, Khổng Lệnh Hiên ho khan một tiếng, rõ ràng vô cùng lúng túng.
Triệu Minh Minh nhanh chóng bước xuống xe, điều khiến Tần Hằng và Khổng Quý Quân bất ngờ là bà ấy lại xách 4, 5 cái bịch rác đen trong tay.
Khổng Quý Quân ngỡ ngàng, nhìn từ vẻ bề ngoài, Triệu tổng trông có vẻ rất đoan trang, không ngờ trong chiếc xe nhỏ tí thế này mà lại chứa nhiều rác như thế.
“Hằng, mẹ có việc gấp phải đi, con giúp mẹ vứt rác đi, mẹ vội quá nên nhét bừa, lúc vứt rác con nhớ nhìn cho kỹ, nghe nói gần đây Lâm An bắt đầu phân loại rác thải, con đã lớn từng này rồi, đừng có để bị phạt tiền vì vứt rác đấy.” Triệu Minh Minh nhét 4, 5 bịch rác vào tay Tần Hằng sau khi nói dứt lời.
“Ông Khổng, chúng ta đi đi?” Sau khi nói dứt lời, Triệu Minh Minh vẫy tay tạm biệt Tần Hằng, để Khổng Quý Quân lái xe chở mình rời khỏi nơi này.
Cho đến khi chiếc xe dã ngoại khuất bóng thì Tần Hằng mới hoàn hồn lại.
Anh xách 4, 5 bịch rác đến chỗ vứt rác, nhìn thấy nhãn “rác khô”, “rác ướt” dán trên sọt rác, Tần Hằng thật sự sự muốn nhân lúc không người ném quách vào trong, nhưng nhớ đến lời dặn của mẹ trước lúc bà ấy đi, bảo anh phải phân loại rác đàng hoàng, Tần Hằng bình tĩnh trở lại.
“Ê…Cái gì thế này?” Tần Hằng đặt 5 bịch rách xuống mặt đất, bốn bịch rác đầu tiên đều là các loại rác thải sinh hoạt, nhưng còn cái cuối cùng, anh cảm thấy nằng nặng, Tần Hằng mở ra, xé tờ báo trên đầu, anh mới phát hiện một xấp tiền, hơn nữa còn chẳng phải là tiền trong nước mà là Euro xanh có tím có, ít nhất bịch rác này phải có một triệu rưỡi Euro, đổi thành tiền trong nước thì cũng xấp xỉ ba mươi bốn tỷ đồng.
Tần Hằng trừng mắt, trong lòng anh hết sức cảm động, không ngờ mẹ đã tốn nhiều công sức để mình có thể sống thoải mái hơn.
Vào lúc này, anh nhận được tin nhắn điện thoại của mẹ: “Vứt rác rồi nhỉ? Vứt xong rồi thì về nhà nghỉ ngơi đi.”
Tần Hằng biết mẹ mình cẩn thận như vậy là vì sợ bị gia tộc kiểm tra điện thoại, anh đáp: “Phân loại rác mệt lắm, may mà làm xong rồi, bây giờ con sẽ trở về nhà.”
Thấy tin nhắn Tần Hằng gửi lại cho mình, Triệu Minh Minh thở phào nhẹ nhỡm, bà ấy mỉm cười.
Tần Hằng xách theo bịch đựng Euro trở về phòng trọ của mình, anh không gửi số tiền này vào thẻ ngân hang, chứ bằng không chắc chắn gia tộc sẽ phát hiện, Tần Hằng tạm thời cất tiền vào trong tủ giường của mình.
Ba ngày sau, Tần Hằng nhận được tin nhắn của mẹ mình, nói rằng đã lo liệu xong thủ tục nhập học trường đại học Giang Nam cho anh rồi, đợi đến lúc khai giảng, anh cứ đi thẳng đến trường báo danh là xong, số khoa, thầy hướng dẫn, số phòng ký túc xá đều được gửi hết cho anh.
Mặc dù gia tộc đồng ý cho Tần Hằng đến trường đại học Giang Nam học tập, nhưng thân phận của anh vẫn là một thằng vô dụng bán bánh chiên, trước lúc Tần Hằng chưa từ bỏ hành trình theo đuổi Chung Khiết, gia tộc sẽ không giải lệnh cấm cho anh.
Còn có mấy ngày nữa là trường đại học Giang Nam khai giảng, hai ngày nay Tần Hằng đang chuẩn bị xin Lâm Châu cho nghỉ việc, chỉ có điều lúc nhìn thấy Lâm Châu vất vả chiên bánh, Tần Hằng lại không nỡ.
Ngày hôm ấy, anh và Lâm Châu bày sạp hàng ở công viên Ngũ Dương, anh lái xe về nhà trọ của mình, Tần Hằng ngồi trong phòng rất lâu mới đi ra ngoài, gõ cửa phòng Lâm Châu.
“Cậu đến rồi à, bóp vai cho tôi cái nào, hôm nay phải chiên ít nhất là 150 cái, mệt chết đi được.” Lâm Châu nói, cả tháng nay Lâm Châu mà về đến nhà, chỉ cần thấy mệt sẽ kêu Tần Hằng bóp vai cho cô ta, đã hình thành thói quen luôn rồi.
Tần Hằng kêu Lâm Châu ngồi xuống, anh vừa bóp vai cho Lâm Châu vừa nói: “Tôi…3 ngày nữa có lẽ tôi phải đi rồi…”
Tần Hằng có thể cảm nhận được cơ thể của Lâm Châu run nhè nhẹ…
“Cậu phải về Kim Lăng sao?” Lâm Châu cũng không nhìn Tần Hằng mà vẫn cất tiếng hỏi.
“Không, tôi nhờ người chuyển trường cho mình, sẽ đến trường đại học Giang Nam học tập.”
“Không sao, cậu đi đi, không cần phải nói với tôi.” Lâm Châu nói dứt lời bèn quay đầu lại, mỉm cười nói với Tần Hằng: “Tôi hiểu rồi, cậu muốn lấy lương đúng không, cậu làm trễ nại công việc nhiều đến như vậy, lương đã bị tôi trừ sạch hết rồi, tôi không trả lương cho cậu đâu!”
Tần Hằng không ngờ Lâm Châu chẳng buồn bã một chút nào, trong lòng anh thấy hơi mất mát, anh nói đùa: “Cái cô này, tôi làm lụng vất vả 2 tháng trời, cô không trả cho tôi được xu nao, cô không sợ tôi lên bộ lao động tố cáo cô hả, kêu công an còng đầu cô ngay!”
Lâm Châu nhìn Tần Hằng, nụ cười của cô ta dần dần gượng gạo, cô ta chậm rãi cúi đầu xuống, Tần Hằng không sao hiểu nổi, mình chỉ nói đùa với cô ta mà thôi, Tần Hằng sao vậy, tính cách của cô ta rất mạnh mẽ kia mà…
Chưa đợi Tần Hằng nghĩ rõ ràng, chỉ thấy Lâm Châu bắt đầu nhún vai, hai giọt nước mắt to như hạt đậu rơi xuống chân của Lâm Châu.
“Sao cô lại…” Tần Hằng ngạc nhiên, anh vội vàng nhìn gương mặt của Lâm Châu.
“Cút đi!” Lâm Châu ngẩng đầu lên, nước mắt của cô ta nhập nhèm, cô ta tức giận trừng mắt nhìn Tần Hằng, trông có vẻ phẫn nộ vô cùng.
“Có phải tôi đụng chạm đến chỗ đau của cô hay không, tôi xin lỗi cô, xin lỗi cô, Lâm Châu, tôi nói đùa không đúng mực, tôi biết cô rất tủi thân, cô nói với tôi đi, được không?” Tần Hằng nói.
Lâm Châu cắn môi, trừng mắt nhìn Tần Hằng, thấy ánh mắt Tần Hằng đượm vẻ chân thành, toát ra vẻ lo lắng cho mình, rốt cuộc cô ta mới thở dài rồi nói: “Trong lòng tôi vẫn còn lưu luyến đến người mình đã từng gặp hồi còn nhỏ, tôi chỉ mới đụng vào đồ chơi của cậu ta thôi mà cậu ta đã đến mắng tôi, tôi tức đến nỗi bật khóc, bèn đánh nhau với cậu ta, cậu ta đè tôi xuống mặt đất, đá tôi mắng tôi kêu tôi cút ra khỏi nhà của cậu ta, nói là sẽ kêu cảnh sát bắt tôi, giống như cậu ban nãy vậy…”
Tần Hằng nghe thấy thế, vừa cảm thấy tức giận vừa đau lòng, anh nắm cánh tay Lâm Châu, vừa dịu dàng an ủi vừa nói: “Tôi nói đùa với cô thôi, cô không quên được cậu ta, muốn tìm cậu ta báo thù, tôi có thể cùng tìm kiếm với cô, lúc tìm thấy cậu ta, tôi nhất định sẽ giúp cô đập cậu ta một trận ra trò…”
Tần Hằng còn chưa nói dứt lời, đột nhiên Lâm Châu lớn giọng mà nói: “Cậu mà đánh cậu ta thì tôi sẽ đánh cậu đó…” Tần Hằng ngẩn người, anh đáp: “Không phải cô nói cậu ta đánh cô mắng cô còn đuổi cô cút ra khỏi nhà cậu ta sao, lẽ nào cô…thích cậu ta hả?” Gương mặt Lâm Châu đỏ bừng, nhưng cô ta vẫn nhìn Tần Hằng một cách ướng bướng: “Tôi thích cậu ta thì sao, cậu cảm thấy tôi ti tiện lắm à, hừ…” Tần Hằng nói một cách hờ hững: “Không có, từ trước đến giờ tình cảm nam nữ vẫn luôn kỳ quặc như vậy đấy.” Lâm Châu sững sờ, cô ta ngơ ngác nhìn Tần Hằng.
“Nếu thích cậu ta thì sao cô không đi tìm cậu ta đi?” Tần Hằng hỏi, Lâm Châu hơi hoang mang, cô ta cúi đầu xuống, ấp a ấp úng: “Cậu ta có diện mạo anh tuấn, gia thế hiển hách, tôi xấu xí thế này, mà còn…mà còn bán bánh chiên, tôi…tôi không xứng với cậu ấy.”
Tần Hằng lắc đầu: “Cô tự ti quá, ai quy định xấu thì không được theo đuổi cái đẹp, nghèo không được theo đuổi cái giàu kia chứ, cô tự lắp cái khóa cho mình, cho dù hai người có duyên đi chăng nữa thì cũng không thể đến với nhau được, cô cũng biết đó, tôi thích cô Long, tôi cảm thấy nếu như tôi kiên trì thì nhất định sẽ theo đuổi thành công, sao cô lại không tin tưởng vào bản thân mình.”
“Không, cậu ấy cậu chủ nhà giàu, tôi chỉ một đứa bán bánh chiên, cậu ấy đẹp trai, còn tôi xấu xí, tôi không xứng với cậu ấy, tôi không xứng…”
“Lâm Châu, cô tự ti quá, cô nên nhìn thoáng hơn…”
Lâm Châu rối rắm đầu óc vì Tần Hằng,vốn dĩ cô ta đã nghĩ rất kỹ, cả đời này chỉ lặng lẽ nhớ nhung người ấy mà thôi, nhưng Tần Hằng lại đề ra phương pháp tích cực chủ động hơn cho cô ta, cô ta bịt tai lại, gào lên như nổi điên.
“Đi ra ngoài đi, đồ vô dụng, tôi hận cậu, đi đi!” Lâm Châu gào lớn, đẩy Tần Hằng ra khỏi cửa.