Tần Hằng vỗ nhẹ vai Lâm Châu, dịu dàng cười với cô, nhẹ giọng nói: “Kệ đó, để tôi.”
“Tần Nguyên, đây là lần cuối tôi cảnh cáo cậu.
Sau này phải tôn trọng người bên cạnh tôi hơn, nếu không tôi bảo đảm cậu sẽ hối hận đấy.” Tần Hằng nhìn Tần Nguyên nói.
“Hừ, dọa tôi, anh cho rằng tôi sợ sao? Tôi biết anh giỏi, đánh bại cả người của Khổ Huyền.
Nhưng Tần Hằng à, có lẽ là anh lăn lộn bên ngoài quá lâu rồi nên quên mất quy tắc của nhà họ Tần.
Anh em đánh nhau là phải chịu sự trừng phạt của dòng họ.
Anh dám đánh tôi chỉ vì năm con gái gọi anh bao nuôi, tôi không tin anh sẽ ngu ngốc như vậy…”
Tần Nguyên đang nói chuyện, chỉ thấy cơ thể Tần Hằng nhanh như một cơn gió thoảng, chỉ trong chớp mắt đã đứng trước mặt anh ta.
“Chát!”
Tần Nguyên bị sự tấn công đột ngột của Tần Hằng dọa cho cứng đờ lưng, một cái tát cực mạnh vả lên mặt anh ta.
Tần Nguyên bị tát, mặt nghiêng 90 độ, cảm giác như não cũng sắp bị đánh bay ra ngoài.
Tần Nguyên tức giận trừng Tần Hằng, chỉ mặt mắng: “Tần Hằng, tôi phải nói chuyện này với ông nội, anh cứ chờ bị ông nội phạt đi!”
Tần Hằng cười lạnh nói: “Tôi nhắc lại một lần nữa, bọn họ là bạn tôi, muốn mách lẻo thì cứ mách đi.”
Nói xong, Tần Hằng quay trở về chỗ năm cô gái, một cái trực thăng đã khởi động, cánh quạt đang xoay tròn.
“Chúng ta đi thôi.”
Tần Hằng nói xong thì sóng vai cùng đám Lâm Châu lên trực thăng, Khổng Qúy Quân cũng đi theo.
Là người phụ trách của khu Hoa Đông, anh ta có tư cách tham gia tiệc mừng thọ của Tần Chính Hiên.
Tần Nguyên tức giận nhìn đám Tần Hằng ngồi máy bay trực thăng rời đi, anh ta nói với lão Hùng: “Tôi muốn kể chuyện này cho ông nội nghe, chú thấy thế nào? Chú cảm thấy ông nội có phạt con rùa đáng chết đó không?”
Lão Hùng uyển chuyển nói: “Chuyện này…cậu hai, tôi khuyên cậu không nên nói.
Vừa nãy Tần Hằng cũng nói rồi, cậu mà nói chuyện này ra, có lẽ ông chủ sẽ….sẽ
xử phạt cậu!” “Tôi biết rồi, nhưng tôi nhất định sẽ trả trọn vẹn cái tát này cho anh ta!” Tần Nguyên nói.
Tính Tần Nguyên dễ kích động, ngẫm nghĩ lại cũng đúng.
Ông nội coi trọng phẩm chất đạo đức của con cháu đời sau, anh ta lại bôi nhọ bạn Tần Hằng là gái gọi, ông nội không phạt anh ta thì phạt ai?
Nếu dám nói chuyện này với ông nội, vậy anh ta đúng là một thằng không có não!
Lão Hùng mỉm cười đầy gian xảo: “Cậu hai không cần quá phiền lòng, dù sao chuyến đi này của chúng ta cũng thu hoạch được một lá bài tốt.
Nếu chúng ta dùng nó đúng cách, tôi tin rằng nhất định có thể khiến Tần Hằng ăn một vố đau!”
“Đúng vậy! Phải đánh vào điểm yếu của anh ta!” Tần Nguyên cười lạnh.
Anh ta nói xong thì nhìn về phía chiếc Rolls Royce, cười nói: “Cậu còn rúc trong xe làm gì? Chúng ta phải đến Thiên Đảo! Ra đây!”
“Dạ, cậu hai, tôi tới đây!” Một người đàn ông trẻ tuổi bước ra từ trong xe, là Tào Ninh.
Tần Nguyên nhìn Tào Ninh cười nói: “Nếu lần này cậu thể hiện tốt, tôi có thể khiến nhà họ Tào cậu trở thành dòng họ lớn mạnh nhất Lâm An trong vòng 3 năm.
Sau này nhà các cậu muốn gì tôi đều có thể đáp ứng.
Nếu cậu không thể hiện tốt, tôi cũng có thể khiến nhà họ Tào cậu táng gia bại sản trong một đêm! Để cho cậu Tào cậu trở thành ăn xin đầu đường cuối phố!”
“Dạ.”
Tào Ninh nuốt nước miếng theo bản năng, trả lời rất cẩn thận.
Cậu ta và Tần Nguyên ở chung hai ngày, cảm nhận được rằng khi ở cùng người này, bên người luôn tràn ngập nguy cơ trộn lẫn cơ hội khiến mỗi giây mỗi phút cậu ta đều phập phồng lo sợ.
Nhưng cậu ta cũng hiểu rõ, nếu có thể giúp được Tần Nguyên, thì lợi ích cậu ta nhận được vô cùng to lớn.
Đã lên thuyền tặc không thể quay đầu, chỉ có thể thành công, nếu không sẽ rơi vào hoàn cảnh không thể ngóc đầu dậy.
Không bao lâu sau đó, một chiếc trực thăng khác chở Tần Nguyên, Tào Ninh và lão Hùng bay đến Thiên Đảo.
Trên trực thăng, Lâm Châu rất hài lòng với màn ra mặt vừa nãy của Tần Hằng.
Cô ta nhìn anh, luôn duy trì nụ cười dịu dàng.
Thế nhưng Tần Hằng lại lẳng lặng ngồi một chỗ ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ, có hơi mất tập trung.
“Nhà nghèo, anh vẫn còn nghĩ đến Long Linh à?” Lâm Châu đoán anh đang nghĩ gì, đám Tiểu Phong cũng nhìn về phía anh.
Mặc dù bọn họ không hiểu trước đây giữa anh và Long Linh đã xảy ra chuyện gì, nhưng trong lễ cưới của Du Minh mấy hôm trước, bọn họ có thể nhìn ra rõ ràng rằng anh yêu Long Linh sâu đậm.
Bọn họ là người hầu của Tần Hằng, không dám hỏi chuyện riêng của anh.
“Không phải.” Tần Hằng mỉm cười lắc đầu.
Nhưng Lâm Châu nhìn vẻ mặt của anh, chẳng lẽ lại không biết trong lòng anh đang nghĩ gì sao?
Lâm Châu nhẹ nhàng thở dài, khuyên nhủ: “Anh đã hiểu rõ thái độ Long Linh dành cho anh, cũng chẳng có gì đáng để tiếc nuối cả.
Nghe lời tôi, phấn chấn lên được không?”
“Ừ.” Tần Hằng mỉm cười gật đầu, trong lòng cảm thấy rất ấm áp.
“Cầm lên được buông xuống được, thế mới là đàn ông!”
Lâm Châu cười nói: “Trước đây tôi nhất quyết không tin anh là con nhà giàu, bây giờ thì tin thật rồi.
20 nhà giàu đứng đầu Lâm An chẳng là gì trước mặt anh kìa! Lần này trở về mừng thọ ông nội anh, hẳn là anh vui lắm!”
Tần Hằng cười nhạt: “Ông nội tổ chức tiệc mừng thọ, người trong dòng họ gần như phải tham gia hết.
7 năm rồi tôi chưa gặp người thân khác trong nhà, đương nhiên cảm thấy vui vẻ.”
Lâm Châu thấy Tần Hằng cười thì thở phào nhẹ nhõm trong lòng, háo hức nói: “Nhà anh giàu có như vậy, trong bữa tiệc nhất định có rất nhiều đồ ăn ngon, tôi phải ăn một bữa no nê mới được.”
Dứt lời, cô ta còn vươn lưỡi liếm môi, ra vẻ mèo con tham ăn.
“Cô đừng nằm mơ nữa, cậu Tần sẽ không dẫn cô tham gia tiệc mừng thọ đâu!” Tiểu Phong cười nhạo cô ta.
Vì chuyện của bà bà Bích Ngọc nên bốn cô gái “Phong Hoa Tuyết Nguyệt” vẫn còn chán ghét Lâm Châu.
Nếu không phải có Tần Hằng ngăn cản thì bọn họ và Lâm Châu nhất định sẽ đánh nhau.
“Tôi nằm mơ đấy, hừ! Đến lúc đó các cô cứ chống mắt nhìn xem anh ấy có dẫn tôi theo không.
Ngược lại là bốn người các cô, anh ấy sẽ không dẫn theo đâu!” Lâm Châu lè mặt quỷ với đám Tiểu Phong.
Thật ra cô ta chỉ muốn chọc Tần Hằng vui vẻ hơn mới cố ý chuyển sang đề tài thoải mái dễ tán gẫu hơn, nhưng đám Tiểu Phong đầu óc đơn giản, không hiểu được ẩn ý của cô ta!
Sau hơn 7 tiếng bay, trực thăng đáp xuống Thiên Đảo.
Thiên Đảo là địa bàn của nhà họ Tần, nằm giữa Thái Bình Dương, diện tích hơn 40 km2, cơ sở hạ tầng trên đảo không khác gì thành phố hiện đại.
Trên đảo nhỏ có công nghệ kỹ thuật tiên tiến nhất thế giới, mặt đất, không trung được bao trùm bởi hệ thống phòng thủ.
Trừ khi là máy bay mẫu, bằng không máy bay tuần tra bình thường không thể nào dò tìm được nơi này.
Vị trí của nó đã bị che lấp, ngoài việc sử dụng máy móc có công nghệ kỹ thuật đặc biệt dòng họ cấp để dẫn đường, cách dò tìm thông thường không thể nào tìm thấy vị trí của nó.
Đám Tần Hằng xuống máy bay xong lập tức có người lái xe tới đón, dẫn bọn họ tới phòng dành cho khách ở trên đảo.
Lâm Châu và bốn cô gái “Phong Hoa Tuyết Nguyệt” đều cảm thấy rất mới mẻ với tất cả những thứ trên đảo.
Bọn họ tấm tắc kể với nhau trong phòng của Tần Hằng.
“Tối nay mọi người ngủ sớm đi, mai tôi dẫn mọi người cùng tham gia tiệc mừng thọ…” Tần Hằng nói.
“Được, tôi về phòng đây.
Đây là lần đầu tôi được ở trong căn phòng xa hoa như vậy, phải ngủ cho đẫy!” Lâm Châu vươn người, vừa nói vừa đi ra ngoài cửa.
Cô thấy đám Tiểu Phong không nhúc nhích thì hỏi: “Này, nhà nghèo bảo rời khỏi, các cô còn nán lại làm gì?”
“Bọn này làm gì cô quản được chắc! Đừng có xen vào việc của người khác!” Tiểu Phong khó chịu nói với Lâm Châu.
“Thần kinh!” Lâm Châu lẩm bẩm, rời khỏi phòng.
Chờ Lâm Châu rời khỏi phòng, Tiểu Phong dịu dàng nói với Tần Hằng: “Cậu chủ, chúng tôi phục vụ cậu nghỉ ngơi.”
“Ừ.” Tần Hằng nhàn nhạt nói.
Trong khoảng thời gian này, anh đã quen với việc được bốn người hầu hạ.
Anh cũng biết rằng nếu không để bọn họ làm vậy, trong lòng bọn họ sẽ cảm thấy rất khó chịu.
Tần Hằng nằm trên giường, bốn người Tiểu Phong mỗi người một góc giường, phụ trách chăm sóc ¼ cơ thể của anh.
Các cô dùng đôi tay nhỏ bé mát xa tay chân cho anh.
Đám Tiểu Phong mát xa rất thoải mái, Tần Hằng nhắm mắt lại, đầu óc ngày một nặng nề rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
“Long Linh….Long Linh…” Tần Hằng bắt đầu nói mơ.
Đám Tiểu Phong liếc mắt nhìn nhau, ai nấy đều cảm thấy lo lắng.
“Long Linh, em chính là Chung Khiết, vì sao em không cần anh, anh không thể sống thiếu em…” Tần Hằng cứ nói mê như vậy, khóe mắt chảy ra hai hàng nước mắt.
Đám Tiểu Phong thấy anh như vậy thì cảm thấy rất khó chịu, các cô nhỏ giọng bàn tán:
“Người đàn ông tốt như cậu Tần lại không cần, người phụ nữ kia quá ngu ngốc.”
“Hóa ra trước đó cậu Tần nói buông bỏ chỉ là nói dối.”
“Thấy cậu Tần nằm mơ cũng khóc, tôi cảm thấy rất khó chịu”
….
“Suỵt”
Tiểu Phong ra hiệu im lặng, trong bốn người cô ta là lãnh đạo, có tiếng nói nhất.
Ba người khác thấy vậy thì im lặng không nói nữa.
Tiểu Phong nhỏ giọng nói:
“Chẳng dễ gì cậu Tần mới ngủ, đừng đánh thức cậu ấy.
Chúng ta đắp chăn cho cậu ấy rồi trở về phòng thôi.”
Bọn họ đắp kỹ chăn cho anh rồi tắt đèn, lặng lẽ rời khỏi phòng.
Lúc này, Tần Nguyên ở một nơi khác trên đảo.
Nhà lớn của nhà họ Tần xây ngay giữa Thiên Đảo, chiếm 15 mẫu đất.
Tần Nguyên vốn có thể trở về nhà lớn nhưng anh ta có vài chuyện quan trọng muốn bàn bạc với ba mẹ, nên tối nay anh ta chọn ở bên ngoài.
Trong phòng, Tần Nguyên ngồi trên ghế sa lông ở phòng khách, đối diện là một cặp vợ chồng trung niên.
Người nam mặc âu phục phẳng phiu, ngẩng cao đầu kiêu ngạo, dưới khóe miệng có một nốt ruồi.
Tuy là nốt ruồi này khiến vẻ ngoài của ông ta bị trừ không ít điểm nhưng nhìn qua thì ông ta vẫn được xếp vào hàng ngũ nhã nhặn lịch sự.
Người nữ mặc sườn xám màu tím nhạt, dáng người đầy đặn, ngũ quan tinh xảo.
Trên tay, cổ, và tai bà đeo đầy đồ trang sức quý giá.
Nhìn qua vô cùng cao sang quý phái.
Hai người này chính là ba mẹ Tần Nguyên – Tần Duy Kiên và Liễu Phiêu Phiêu.
Tần Duy Kiên là con thứ ba của ông chủ nhà họ Tần Tần Chính Hiên, vợ chồng bọn họ kỳ vọng rất cao vào Tần Nguyên!
Bọn họ biết chuyến đi đến Lâm An của con trai có liên quan đến việc giải trừ lệnh cấm dòng họ trên người Tần Hằng.
Thế nên tối nay bọn họ đặc biệt đến đây hỏi thăm tình hình.
Tần Hằng là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của Tần Nguyên, hai vợ chồng rất quan tâm đến tình hình của Tần Hằng.
“Con trai, phía Tần Hằng đã xảy ra chuyện gì? Mẹ nghe nói cậu ta đã trở lại Thiên Đảo! Không phải con nói con có cách khiến cho cậu ta tiếp tục chịu lệnh cấm của dòng họ sao? Sao cậu ta có thể trở về được?” Liễu Phiêu Phiêu hỏi con trai.
“Về thì về thôi! Có gì đáng ngạc nhiên?” Tần Nguyên khinh thường nói.
“Tần Nguyên, con bớt lông bông lại đi, nó trở về là phiền phức lớn đấy! Từ khi còn bé ông nội đã thích nó hơn thích con! Nếu con không chú ý hơn, chỉ sợ sẽ bị nó ngồi lên đầu!” Tần Duy Kiên nghiêm túc nhắc nhở anh ta.
Từ sau đợt “Huấn luyện nghèo khổ” kết thúc, Tần Nguyên trở về nhà họ Tần, đây mới là lần thứ hai Tần Duy Kiên gặp mặt nói chuyện với con trai mình.
Lúc nhỏ Tần Nguyên là một đứa trẻ có lòng tự ái cao và cực kỳ hiếu thắng, làm việc có tuần tự, có kế hoạch.
Nhưng lần gặp mặt thứ hai lại khiến Tần Duy Kiên lại cảm thấy, bảy năm không gặp, tính cách của con trai thay đổi làm ông ta cảm thấy hơi xa lạ.
“Con không cần ba dạy con!” Tần Nguyên ngang ngược nói với ba mình.
Tần Nguyên vốn là cậu chủ của gia đình vô cùng giàu có, nhưng bảy năm huấn luyện nghèo khổ kia khiến anh ta chịu đủ kiểu coi thường phỉ nhổ, thế nên cách nhìn nhận cuộc sống và tính cách của anh ta đã thay đổi rất nhiều.
Lúc Tần Nguyên không nơi nương tựa, nghèo khổ không ai giúp đỡ đều do một mình anh ta chịu đựng, Tần Duy Kiên không hề giúp anh ta lấy một lần, ông ta có tư cách gì chỉ trỏ dạy đời anh ta! Dù ông ta là ba anh ta đi chăng nữa, cũng không thể coi thường anh ta.