“Được, em hãy ở Lâm An chờ anh, anh sẽ nhanh chóng quay về tìm em.” Tần Hằng ý thức được mình đang ở tiệc mừng thọ của ông nội, còn chuẩn bị tiếp nhận xử phạt gia tộc, mà lại biểu hiện như thế này, thực sự thất lễ.
“Em chờ anh” Chung Khiết nói, cô nói xong, Tần Hằng cúp điện thoại.
“Long Nghiên, anh ấy vẫn cần tôi, anh ấy không hề oán hận tôi, chúng tôi có thể trở lại lúc trước…” Chung Khiết kéo tay Long Nghiên, vô cùng mừng rỡ nói.
Cô cảm thấy hết sức vẻ, đôi mắt lấp lánh nước cười thành mình trăng lưỡi liềm, trông rất đẹp mắt.
Long Nghiên cười với Chung Khiết, nhưng trong lòng lại cảm thấy đắng chát và hâm mộ.
Nhìn thấy dáng vẻ mừng rỡ như điên của Tần Hằng khi nghe điện thoại, Tần Chính Hiên nhận ra gì đó, uy nghiêm hỏi: “Cháu đang nghe điện thoại của ai? Ai cho phép cháu nghe điện thoại khi đang nhận xử phạt của gia tộc?”
Tần Chính Hiên rất tức giận, ông ta cảm thấy Tần Hằng bên ngoài 7 năm, ngay cả quy củ gia tộc cũng quên mất rồi.
“Vâng, cháu biết sai rồi.” Tần Hằng nói.
Anh nhìn Tần Chính Hiên, trong lòng hết sức phức tạp, lần nữa quỳ trên mặt đất, nói: “Ông nội, cháu.
.
.
cháu không thể từ bỏ Chung Khiết, xin ông trách phạt.”
Tần Hằng vừa dứt lời, người trong đại sảnh đều kinh hãi.
Trước đó do Tần Hằng từ bỏ Chung Khiết, nên gia tộc mới dỡ bỏ lệnh cấm, hiện anh lại nói không từ bỏ Chung Khiết, đây không phải cố ý chọc giận Tần Chính Hiên sao, lần này có thể sẽ bị xử phạt nặng hơn.
“Ầm”
Tần Chính Hiên đấm một đấm xuống cái bàn bên cạnh, phát ra tiếng vang ầm ầm, ông ta nhìn Tần Hằng tức giận nói: “Đồ khốn, đứa con gái thôn dã đó sao có thể tiến vào nhà họ Tần chứ, cháu là cháu đích tôn nhà họ Tần, có thể tùy tiện chọn bạn gái sao.
Cháu đang đùa bỡn với tương lai nhà họ Tần đấy biết không?”
Tần Chính Hiên quá tức giận, chuyện kết hôn của người nhà họ Tần chưa từng là chuyện có thể lơ là, huống hồ, trong lòng ông ta rất vừa ý Tần Hằng, cố ý bồi dưỡng anh thành người tiếp quản nhà nhà họ Tần tương lai, nên bạn gái của Tần Hằng càng không thể coi thường, lựa chọn một cô gái thôn dã, sẽ bất lợi cho phát triển của nhà họ Tần, cũng không thể khiến người khác quy phục.
Dù Chung Khiết là con gái của nhà họ Long ở Lâm An, nhưng trong mắt Tần Chính Hiên cũng chỉ là nhà quê mà thôi.
Tần Duy Thành và Triệu Minh Minh cũng kéo Tần Hằng lại, thấp giọng khuyên nhủ: “Hằng, có phải đầu óc con lại hồ đồ rồi hay không? Nhà họ Tần chúng ta sẽ không có khả năng để một cô gái xuất thân bình thường gả vào, mau xin lỗi ông nội đi, nghe lời mẹ đi.”
Hiện tình cảnh nhà bọn họ đã rất bất lợi, Tần Hằng nhắc lại chuyện Chung Khiết, đúng là lửa cháy đổ thêm dầu.
Tần Hằng vẻ mặt trịnh trọng chậm rãi lắc đầu, anh hiểu nỗi khổ tâm của ba mẹ, nhưng không có Chung Khiết, dù anh có lên làm ông chủ nhà họ Tần, cũng sẽ tẻ nhạt không thú vị.
“Cháu xin lỗi, ông nội, cháu vẫn không thể từ bỏ Chung Khiết, xin ông cho phép chúng cháu.” Tần Hằng nói lần nữa, ánh mắt anh đầy kiên định không thể thay đổi.
Tần Nguyên mừng thầm trong lòng, anh ta ý thức được đây có thể là cơ hội đánh đổ hoàn toàn Tần Hằng, nên đi đến trước mặt Tần Hằng, nói:
“Anh cả, anh đúng là không biết nhìn xa trông rộng, có lẽ anh không biết, ngay hai tháng trước, Tần Cương đảo chủ Bách Hoa Đảo của gia tộc đã phản bội nhà họ Tần, mang theo lượng lớn tài liệu nhà họ Tần đến nương tựa ở nhà họ Tuân, nên trong hai tháng qua, nhà họ Tuân đã cướp mất của chúng ta mối làm ăn 150 nghìn tỷ, hiện khoảng cách nhà họ Tần chúng ta và nhà họ Tuân là không đáng kể, nếu như lại xuất hiện biến cố gì, nhà họ Tần sẽ bị nhà họ Tuân vượt mặt.”
Nhà họ Tuân là một gia tộc lớn ẩn thế ngang với nhà họ Tần, dù Tần Nguyên nói có vẻ đáng sợ, nhưng trên thực tế, nhà họ Tần vẫn vượt xa nhà họ Tuân.
Tuy nhiên nếu lại nhiều xuất hiện thêm mấy lần người nhà họ Tần phản bội nữa thì nhà họ Tuân có cơ hội vượt qua nhà họ Tần.
Nghe thấy Tần Cương phản bội nhà họ Tần, Tần Hằng không khỏi kinh hãi, nhưng anh không hề thay đổi thái độ.
Nhìn thấy Tần Hằng thờ ơ, Tần Chính Hiên càng thêm tức giận, Tần Hằng thật không hiểu chuyện, khiến ông ta quá thất vọng.
“Tần Pháp!”
Tần Chính Hiên tức giận nhìn Tần Hằng, quát: “Hiện là thời kỳ khó khăn nhất của nhà họ Tần, nên nay ta thêm vào gia pháp một điều nữa: ‘Công nhiên chống lại mệnh lệnh người đứng đầu, đánh 100 gậy.
Từ giờ trở đi, điều này lập tức có hiệu lực, nhớ kỹ chưa.”
“Nhớ rồi.” Tần Pháp vội vàng gật đầu nói.
Tần Chính Hiên vừa nói xong, người trong đại sảnh đột nhiên giật mình, Tần Chính Hiên rõ ràng đang nhằm vào Tần Hằng.
Phạt đánh 100 gậy, nghĩ một chút, mọi người nhà họ Tần đều giật mình, trước đó trong gia pháp phạt gậy nặng nhất cũng chỉ 90 gậy thôi, đã từng có một người bị phạt đánh 90 gậy, bị đánh đến tróc da tróc thịt, dù không chết, nhưng về sau cũng chỉ có thể ngồi xe lăn để sinh hoạt.
“Tần Hằng, ông hỏi lại cháu một lần cuối cùng, cháu có từ bỏ Chung Khiết không?” Tần Chính Hiên tức giận nhìn Tần Hằng.
Ông ta cảm giác Tần Hằng đẩy ông vào đường cùng, thầm lẩm bẩm: “Từ bỏ đi, từ bỏ đi…”
Tần Hằng chậm rãi lắc đầu nói: “Ông nội, cháu xin lỗi, cháu khiến ông thất vọng rồi.”
Mí mắt Tần Chính Hiên run rẩy, nắm chặt tay lại, phẫn nộ quát: “Tần Pháp, thi hành hình phạt!”
Tần Pháp có chút do dự, đánh xong trận này, Tần Hằng sẽ bị tàn tật, Tần Hằng thế nhưng đứa cháu mà Tần Chính Hiên rất coi trọng, ông ta thật muốn đối với Tần Hằng tàn khốc như thế sao?
Nhưng Tần Pháp nhìn thấy Tần Chính Hiên không hề có ý nương tay, đành phải hướng hai cấp dưới nói: “Hành hình!”
Tần Hằng cũng nghiêm túc, nếu mình đã xúc phạm gia pháp nhà họ Tần, làm người nhà họ Tần, anh không thể né tránh xử phạt.
Anh định nằm lên ghế phạt gậy thì lại bị Triệu Minh Minh kéo lại.
Triệu Minh Minh chảy nước mắt nhìn về phía Tần Chính Hiên, cầu xin: “Ba, Hằng là cháu đích tôn của ba mà, 100 gậy sẽ đánh chết nó đấy, xin ba hãy tha cho nó.”
Bàn tay Tần Chính Hiên để trên bàn nắm chặt lại, ông ta vẫn nhìn về phía Tần Pháp, quát: “Ông còn chờ cái gì nữa? Không muốn làm trưởng bộ phận gia pháp nữa sao?”
Tần Pháp lệnh người của bộ phận gia pháp chuẩn bị hành hình.
“Tần Hằng theo đuổi người con gái mình thích có lỗi gì?” Lúc này, một âm thanh từ phía dưới truyền đến, người nói chuyện chính là Tần Duy Nguyện, con thứ 9 của Tần Chính Hiên.
Chỉ thấy ông ta đứng lên, đi đến bên cạnh Tần Hằng, nói với Tần Hằng: “Tần Hằng, cháu không hề làm sai, không cần chịu xử phạt.”
“Tần Duy Nguyện, con muốn tạo phản sao!” Tần Chính Hiên tức giận.
Nghe được ba chữ “Tần Duy Nguyện”, toàn thân Lâm Châu run lên, ánh mắt nhìn chằm chằm Tần Duy Nguyện đầy vẻ khó tin.
Tần Chính Hiên trừng mắt Tần Duy Nguyện, cả người tản ra sự giận dữ ngút trời, quát: “20 năm trước, con đã cùng cô gái Đông Nam Á phóng đãng, hiện con lại muốn Tần Hằng học con, cũng muốn kết hôn với một thôn nữ sao? Ba cho con biết, 20 năm trước ba không đồng ý con thì giờ ba cũng sẽ không đồng ý Tần Hằng.
Ba là vì tốt cho các con, tốt cho nhà họ Tần.”
“Ồ, con và cô ấy thật lòng yêu nhau, ba chia rẽ chúng con mà còn nói là vì tốt cho con.
16 năm trước, cô ấy không quản xa vạn dặm từ Brunei chạy tới Yên Kinh tìm con, nhưng ba lại nhốt con ở trong nhà.”
Tần Duy Nguyện chỉ về phía Tần Duy Thành
“Để mẹ con cô ấy ở nhà anh cả, đau khổ đợi 10 ngày, cuối cùng sau khi họ đi rồi, ba cũng không để cho con gặp họ, ba, ba thật vì ‘tốt’ cho con nhỉ.”
Sau khi châm chọc xong, Tần Duy Nguyện lại nhìn về phía Tần Hằng, nói: “Tần Hằng, đừng nghe ông ấy, nếu không cháu sẽ hối hận cả đời như chú.”
“Sở Thành!”
Tần Chính Hiên vỗ bàn “ầm” một tiếng, quát.
Sở Thành đứng phía sau ông ta, lập tức lao ra, vọt tới trước mặt Tần Duy Nguyện, bắt lấy bả vai Tần Duy Nguyện, gạt chân một cái, “bịch” một tiếng, Tần Duy Nguyện té lăn trên đất.
Tần Duy Nguyện kêu thảm một tiếng, cảm giác cả người sắp gãy, ông ta càng kích động, quát: “Là ba chia rẽ chúng con, giờ con có dáng vẻ không muốn sống này, đều do ba ban tặng…”
Tần Hằng chủ động nằm lên ghế phạt gậy, nói với Tần Pháp: “Đánh đi!”
Hai người cấp dưới của bộ phận gia pháp giơ cao gậy lên, gậy sắp rơi xuống người Tần Hằng.
“Dừng tay!”
Lại một âm thanh quyến rũ quát lên, một bóng dáng nhanh chóng vọt tới Tần Hằng, chính là Lâm Châu.
Nhìn thấy Lâm Châu, trong lòng Tần Duy Nguyện khẽ xao động, cảm giác cô gái này đặc biệt thân thiết.
“Bắt ông ta lại!” Sở Thành đẩy Tần Duy Nguyện về phía hai người của bộ phận gia pháp, còn mình thì vọt về phía Lâm Châu.
Ông ta chắc chắn cô gái này không phải là người nhà họ Tần, cho nên vừa ra tay đã dùng 7 phần sức, đánh một chưởng về phía vai phải Lâm Châu.
Võ công Lâm Châu vốn không cao, bàn tay Sở Thành đánh trúng vai phải của cô ta, Lâm Châu kêu lên một tiếng đau đớn, ngã trên mặt đất, khóe miệng chảy máu.
Sở Thành vọt tới trước mặt Lâm Châu, khống chế được cô ta.
“Cô là ai?” Tần Chính Hiên nhìn Lâm Châu, không rõ sao cô gái này lại xuất hiện ở chỗ này.
“Tôi là ai? Hừ, năm đó tôi và mẹ đến nước K tìm người đàn ông phụ bạc này, thì ra là do ông ngăn cản, ông thật đáng xấu hổ!” Lâm Châu không hề sợ hãi nhìn Tần Chính Hiên nói.
“Cái gì? Con là Châu Nhi ư?” Nghe Lâm Châu nói vậy, Tần Duy Nguyện nhìn tướng mạo Lâm Châu, trước kia khi mẹ con cô đến Yên Kinh tìm ông ta, dù không hề gặp mặt, nhưng người nhà họ Tần có chụp ảnh hai mẹ con cho ông ta xem, nên Tần Duy Nguyện lập tức nhận ra, cô chính là Tần Châu, con gái mình.
Đây là tên do ông ta đặt.
20 năm trước, Tần Duy Nguyện vẫn là công tử văn nhã, khi đến Brunei du ngoạn, một lần sau khi say rượu, ông ta đã phát sinh quan hệ với cô gái thuần khiết trong khách sạn.
Lúc ấy ông ta không hề biết, đến tận mấy tháng sau, Tần Duy Nguyện trở lại chốn cũ, lần nữa nhìn thấy cô gái ấy, mới kinh ngạc phát hiện cô ấy đã mang thai con của mình.
Khi đó, đã không thể bỏ thai được, nên dù Tần Duy Nguyện không thích cô gái ấy, nhưng vì trách nhiệm ông ta vẫn giữ cô ấy bên cạnh, ai có thể nghĩ tới, sau mấy tháng sớm chiều ở chung, Tần Duy Nguyện đã thích cô ấy.
Trước khi cô ấy sắp sinh, gia tộc đã biết được tin và Tần Chính Hiên lập tức phái người đón Tần Duy Nguyện đi, đồng thời lưu lại cho cô gái ấy 30 tỷ làm tiền đền bù.
Sau khi sinh hạ Lâm Châu, cô gái ấy luôn nhớ nhung Tần Duy Nguyện, cô không biết tại sao Tần Duy Nguyện không từ mà biệt, khi Lâm Châu sắp 4 tuổi, cô ấy đã đưa Lâm Châu từ Brunei đến nước K.
Tần Duy Nguyện từng nói với cô, ông ta là người nhà họ Tần ở Yên Kinh.
Vừa tới đến nước K, cô ấy đã bị người ta lừa mất mấy tỷ, sau khi cô thật vất vả tìm được nhà họ Tần Yên Kinh thì Nhà họ Tần Yên Kinh lại nói không có người này, cô ấy không tin, nên cứ ở trước cổng nhà họ Tần chờ, nhưng không chờ được gì.
Sau này, có một người đàn ông, đưa mẹ con các cô về ở trong nhà mình, người đó chính là Tần Duy Thành, nhà Tần Hằng ở Yên Kinh có biệt thự riêng của mình.
Dù ở nhà Tần Duy Thành, nhưng ngoại trừ lúc ngủ, thời gian khác, cô ấy đều đi tới trước cổng chính nhà họ Tần chờ.
Chờ liên tiếp 10 ngày, mà không hề nhìn thấy cái bóng của Tần Duy Nguyện, cô ấy đã nản lòng thoái chí, mang theo Lâm Châu rời khỏi nhà Tần Hằng, quay về Brunei.
Nhưng tiền trên người cô ấy nhanh chóng bị lừa hết, cô cũng vì suy nghĩ mà mang bệnh, nằm liệt giường, nên chỉ trong một năm ngắn ngủi đã mất.
Từ đó, Lâm Châu thành cô nhi, lang thang phiêu bạt khắp nơi, về sau được Chử Xuân Thủy nhìn trúng, mang về hoàng cung Brunei, sung làm hầu gái.
Nghe thấy Tần Duy Nguyện nhận ra mình, Lâm Châu cảm thấy muốn khóc, nhưng cô cũng không nhìn ông ta.
Thì ra cô gái tướng mạo khó coi này lại là cháu gái mình, người nhà họ Tần trong đại sảnh hết sức ngạc nhiên, Tần Chính Hiên thầm giật mình, trên thực tế mấy năm gần đây, thỉnh thoảng ông ta cũng nhớ tới hai mẹ con này.
Dù sao cô ta cũng là huyết mạch nhà họ Tần, để họ lưu lạc ở Brunei, hình như hơi độc ác.
Lúc này nhìn thấy ánh mắt Lâm Châu tràn ngập ác ý với mình, Tần Chính Hiên không hề cảm thấy tức giận, mà cảm thấy thật có lỗi.
Từ bề ngoài và ánh mắt Lâm Châu, ông ta có thể nhìn ra, những năm gần đây, cô ta nhất định chịu không ít khổ.
“Cô qua đây” Tần Chính Hiên nhìn Lâm Châu kêu lên, ông ta muốn nhìn cháu gái này ở khoảng cách gần một chút.
“Hừ, lão già xấu xa, tôi hận ông!” Lâm Châu mắng, hiện cô ta mới hiểu được, người gây ra bi kịch năm đó chính là Tần Chính Hiên, không phải ông ta, mẹ cũng sẽ không chết, Lâm Châu đỏ mắt, nói: “Ông muốn đánh chết Tần Hằng, trước tiên đánh chết tôi đi.”