“Cậu Phương…”
Trình Mãnh không ngờ Phương Chính lại nhận điện thoại.
Theo giọng điệu của Tần Hằng thì Phương Chính và Tống Dực thực sự đã chọc giận Tần Hằng.
Nếu Phương Chính nhận điện thoại thay Tống Dực, chứng tỏ anh ta và Tống Dực đang ở cùng nhau.
“Đúng, tôi đã giết hai nhân viên bảo vệ kia rồi…” Trình Mãnh nói dối.
“Giết rồi, tốt lắm.” Phương Chính nghe vậy, trong lòng liền vui sướng, thân dưới càng dùng lực, âm thanh phóng đãng truyền qua điện thoại ngày càng lớn hơn.
“Cậu Phương, anh đang ở Khách sạn Toàn Mỹ hả?” Trình Mãnh hỏi.
Khách sạn Toàn Mỹ là khách sạn Phương Chính thường xuyên lui tới.
“Không, tao và anh họ đang ở nhà tao, nghe thấy không, mấy cô em bị tao trừng phạt thê thảm lắm này! Ha ha ha.”
Phương Chính nói: “Trình Mãnh, lần này mày làm rất tốt, tao đang có một em không dùng đến, giới thiệu cho mày, mặc mày vui chơi tùy ý.
Thôi không nói nữa, tao làm việc chính sự đây, khiến em gái dưới thân kêu gào thảm thiết hơn!”
Nói xong, Phương Chính cúp điện thoại.
“Hai người họ đang ở nhà cậu Phương.” Trình Mãnh nhìn về phía Tần Hằng, cung kính nói.
“Mau đưa tao đến đấy!” Tần Hằng đầy một bụng tức cần một chỗ để trút giận.
“Vâng vâng… Xe của tôi ở sẵn bên ngoài rồi, tôi đưa anh qua!” Trình Mãnh không dám nói “không” với Tần Hằng.
Tần Hằng đi theo Trình Mãnh ra khỏi nhà của Đới Tiền Bách.
Trận đánh nhau vừa rồi có rất nhiều người vây quanh xem Tần Hằng và Trình Mãnh nên giờ nhìn thấy hai người, họ lập tức tránh đi, rất sợ ảnh hưởng không tốt đến mình.
Trình Mãnh khởi động xe, đi đến tiểu khu sang trọng, nơi Phương Chính đang sống.
Lúc này, trong biệt thự riêng của Phương Chính.
Cửa phòng tắm vừa mở ra, Tống Dực kéo tay cô gái làng chơi, vừa đi vừa làm động tác đưa đẩy, kéo cô ta về phía phòng ngủ, cô gái nằm dưới thân anh ta, nhẫn nhịu kêu đau.
Tống Dực và Phương Chính có quan hệ tốt như vậy, không chỉ vì là họ hàng, mà còn vì hai người họ cùng có chung một sở thích.
Tống Dực năm nay 24 tuổi, quan hệ lần đầu năm 16 tuổi, cho đến năm 20 tuổi đã quan hệ với hơn 100 người đàn bà, đủ kiểu, kiểu tầm thường đã không hấp dẫn được anh ta.
Sau năm 20 tuổi, anh ta thích kiểu quan hệ nhiều người, hai nam một nữ, hai nữ một nam, hai nam hai nữ anh ta đều đã thử qua.
Sau hai năm, anh ta bắt đầu mất hứng thú với kiểu quan hệ này.
Một lần kia, Phương Chính rủ anh ta cùng chơi một người đàn bà, nghĩ đến mình và Phương Chính có quan hệ họ hàng, việc trái luân thường đạo lý như thế khiến Tống Dực mê mệt quên lối về.
“Trình Mãnh gọi điện tới hả?” Tống Dực hỏi, vừa rồi trong phòng tắm nghe thấy tiếng chuông điện thoại.
“Đúng vậy, anh họ, Trình Mãnh nói, anh ta đã xử lý xong hai nhân viên bảo vệ rồi!” Phương Chính hưng phấn nói.
“Ồ, giải quyết xong rồi hả?”
Tống Dực hơi giật mình, anh ta nhớ trước kia sai Trình Mãnh làm mấy vụ giết người, mỗi lần chuẩn bị xử lý thi thể đều gọi điện báo cáo cho anh ta.
Mà lúc này Trình Mãnh đã gọi điện báo lại, chưa đầy 2 tiếng đồng hồ, trong thời gian ngắn như vậy, Trĩnh Mãnh đã giết chết hai nhân viên bảo vệ, hơn nữa còn xử lý xong thi thể rồi sao?
“Chắc là lần này Trình Mãnh làm mọi việc thuận lợi?” Tống Dực nghĩ trong đầu.
“Anh họ, tâm trạng em giờ vô cùng tốt, anh em chúng ta cùng lên giường chơi đi! Hai nam hai nữ, quá kích thích!” Phương Chính đề nghị, vừa nói vừa vỗ lên mông cô gái làng chơi “ba” một cái, ra dấu cho cô ta lên giường.
“Lên giường đi!”
Tống Dực đỡ lấy cặp mông đầy đặn phía dưới của cô gái, cũng đi lên giường, những suy đoán khi nãy bay biến không còn dấu vết, bình thường Tống Dực là người rất bình tĩnh, chỉ có lúc này sẽ tạm thời mất đi lý trí.
Lúc này, Trình Mãnh đang lái chiếc Sagitar màu bạc, ngày càng đến gần tiểu khu, Tần Hằng thì ngồi ở ghế phụ cạnh người lái.
Tiểu khu Phương Chính ở là nơi sang trọng nhất Yên Kinh, vì thân phận đặc biệt của Phương Chính nên tiểu khu vô cùng coi trọng và chú ý đến anh ta.
Khi họ lái xe đến cửa tiểu khu của Phương Chính.
Nhân viên bảo vệ lập tức chạy lại hỏi.
“Anh tìm ai?” Nhân viên bảo vệ dò hỏi, các biện pháp an ninh trong tiểu khu rất nghiêm ngặt, nếu không được sự cho phép của cư dân trong tiểu khu, sẽ không cho người ngoài vào.
“Cậu Phương!” Trình Mãnh không thèm nhìn nhân viên bảo vệ, trong lòng hơi lo lắng bất an.
“Cậu Phương không dặn trước với chúng tôi, hay anh thử gọi điện thoại cho cậu ấy xem?”
Vừa nghe thấy cái tên cậu Phương, thái độ của nhân viên bảo vệ khiêm nhường hẳn, 2 giờ trước, chính mắt anh ta nhìn thấy cậu Phương và cậu Tống cùng vào tiểu khu với nhau.
Hai nhân vật lớn này, đều không phải người mà nhân viên bảo vệ nhỏ nhoi như họ có thể chọc vào.
“Làm sao, lần trước ông đây đến, chẳng phải anh gặp rồi sao? Anh cho là điện thoại của cậu Phương muốn gọi thì gọi hả?”
Trình Mãnh nhìn về phía nhân viên bảo vệ, tức giận nói, hai má anh ta bị Tần Hằng đánh cho sưng cả lên, cộng thêm khuôn măt vốn đã rất hung dữ, dưới ánh đèn mờ ảo ban đêm, dọa nhân viên bảo vệ phát sợ.
Tháng này, Trình Mãnh đến làm việc cho Tống Dực, quả thật từng đến tiểu khu này, nhân viên bảo vệ cũng đã gặp qua.
“Dạ, anh bớt giận, tôi sẽ để anh vào ngay!” Nhân viên bảo vệ vội vàng nói.
Anh ta nghe nói người này là dân xã hội đen, chuyên đi đánh đấm, tay đã dính máu mấy mạng người, dù là nhân viên bảo vệ, anh ta cũng không dám đắc tội với người như vậy, nếu bị tên kia coi là mục tiêu, cái mạng nhỏ này sẽ không giữ nổi nữa.
Ngay sau đó, cần chắn được nâng lên, Trình Mãnh lái xe từ từ đi về phía biệt thự của Phương Chính.
Trong biệt thự, Tống Dực và Phương Chính đang thác loạn, hai cô gái làng chơi gào khóc thảm thiết dưới sự hành hạ của bọn chúng.
Trong phòng là một cảnh tương vô cùng dâm loạn.
Tống Dực từ trên giường đứng dậy, chân trần bước xuống sàn, định hút điếu thuốc, nghỉ ngơi lấy sức rồi lên giường làm thêm mấy hiệp nữa.
“Anh họ, giờ hai cô em này đều là của em! Anh cứ từ từ mà hút thuốc, ha ha.” Phương Chính đẩy ngã hai cô gái xuống giường, như hổ đói vồ mồi, nhào lên người hai cô kia.
Tống Dực ngồi trên ghế cạnh cửa sổ, rèm cửa đều kéo hết xuống, dù sao loại chuyện này cũng không hay ho gì, anh ta thản nhiên châm một điếu thuốc, nhìn hình ảnh ướt át trước mắt.
Đột nhiên, Tống Dực thấy một cơn gió lạnh thổi vào người, anh ta đứng dậy, định đóng cửa sổ lại, nhưng lúc khẽ vén rém cửa lên thì thấy một chiếc ô tô đang chậm rãi dừng lại trước cửa biệt thự.
Là xe của Trình Mãnh, chính chiếc Sagitar Tống Dực đã mua cho anh ta.
Thần kinh Tống Dực hơi căng thẳng, sao Trình Mãnh lại đến đây? Anh ta đứng sau rèm cửa sổ, chăm chú theo dõi nhất cử nhất động bên dưới.
Anh ta thấy hai người bước ra khỏi xe.
Một người là Trình Mãnh, người còn lại là nhân viên bảo vệ tên “Tần Hằng”!
Chẳng phải Trình Mãnh nói, đã giết hai người họ rồi sao? Sao tên bảo vệ kia vẫn còn sống, Trình Mãnh còn đưa tên này đến đây làm gì?
Tống Dực lập tức cảm thấy cấp bách, anh ta nhanh chóng phân tích tình hình, tình huống này chỉ có một khả năng có thể xảy ra.
Cuộc điện thoại của Trình Mãnh trước đó là nói dối, nói dối là vì có người uy hiếp anh ta, người này không còn nghi ngờ gì nữa chính là tên bảo vệ đi bên cạnh, Tần Hằng, nhưng tại sao Tần Hằng có thể uy hiếp được Trình Mãnh?
Tống Dực đưa ra một phán đoán vô cùng đáng sợ là, Trình Mãnh vốn không phải đối thủ của nhân viên bảo vệ kia!
Thấy Trình Mãnh và Tần Hằng đã tới gần biệt thự, trái tim Tống Dực treo lơ lửng trên không.
“Phương Chính!” Tống Dực nhìn Phương Chính đang chơi đùa vui vẻ trên giường.
“Sao vậy anh họ, sao sắc mặt anh xấu thế?” Phương Chính vừa kéo thân vận động, vừa nhìn về phía Tống Dực, hỏi.
Tống Dực chưa kịp trả lời, đã nghe một tiếng “ầm” không lớn cũng không nhỏ, trong lòng Tống Dực chấn động, anh ta biết đó là tiếng cửa biệt thự bị phá.
“Ai thế? Không muốn sống nữa sao?” Phương Chính cũng nghe ra tiếng cửa bị phá, đầu tiên là giật mình, sau đó tức giận, nhưng vẫn chưa cảm nhận được nguy hiểm đang đến gần.
“Xem tình hình rồi hành động, lát nữa nhất định phải nghe lời anh!” Tống Dực ép mình phải bình tĩnh lại, bước nhanh đến bên người Phương Chính, nói nhỏ vào tai anh ta.
“Cái gì!” Phương Chính ngẩn cả người, anh ta không hiểu Tống Dực đang nói gì.
“Cộp
Cộp
Cộp”
Lúc này, trong biệt thự vang lên tiếng bước chân, Tống Dực và Phương Chính đều đưa mắt nhìn về phía cửa phòng ngủ, hai người đàn ông dần dần xuất hiện trong tầm mắt họ.
“Là mày…” Thấy nhân viên bảo vệ Tần Hằng, Phương Chính như gặp phải quỷ, anh ta từ từ đẩy cô gái làng chơi ra, bước xuống sàn.
“Trình Mãnh, mày dám lừa tao, còn không mau đưa tên bảo vệ khốn khiếp này ra ngoài đi!” Phương Chính tức giận nói, nhìn Tần Hằng chằm chằm, cả người đều hoảng loạn.
Trình Mãnh cúi đầu không biết nói gì, anh ta có thể nói gì bây giờ, đạn cũng không giết chết được Tần Hằng, anh ta vốn không phải đối thủ của Tần Hằng.
“Chúng mày cũng hăng hái quá nhỉ!” Tần Hằng nhìn bọn họ đều đang trần truồng, cười như không cười, nói.
“Mày định làm gì?” Phương Chính đột nhiên ý thức được có gì đó không đúng, cảnh giác nhìn Tần Hằng, từng bước lui về phía sau.
“Tao định làm gì ấy hả? Tao và anh Đới chỉ ngăn không cho hai người chúng mày vào Gia Chúc Viện, chúng mày liền muốn lấy mạng bọn tao, nếu đổi lại là mày, bây giờ mày định làm gì?” Tần Hằng hỏi ngược lại, chỉ một câu nói đã khiến Tống Dực và Phương Chính ý thức được mức độ nguy hiểm của mình.
“Người anh em, chuyện này tôi thật sự không biết gì, tôi còn không biết anh ta lại đi giết các anh!” Tống Dực đột nhiên nhìn Tần Hằng nói.
Trình Mãnh và Phương Chính đều bị sốc, rõ ràng Tống Dực sai Trình Mãnh đi giết Tần Hằng, sao lúc này anh ta lại bày ra bộ dạng vô tội như thế?
Trình Mãnh nhìn vào mắt Tống Dực, chỉ thấy ánh mắt Tống Dực hơi biến hóa, trong lòng anh ta khắc biết, Tống Dực muốn mình giúp anh ta diễn trò.
“Anh họ…” Phương Chính bụng dạ thẳng thắn, đến bây giờ vẫn không hiểu, lời này của Tống Dực là để trốn tránh trách nhiệm sao.
Lúc này Tống Dực đã cắt ngang lời anh ta.
“Phương Chính, sao cậu không thương lượng trước với anh, nếu như anh biết, nhất định sẽ không để cậu làm như vậy, chiều nay rõ ràng là chúng ta không đúng.” Tống Dực nhìn về phía Phương Chính nói, rồi làm động tác nháy mắt với anh ta.
Nhớ tới lời dặn dò ban nãy của Tống Dực “Nhất định phải nghe theo anh”, Phương Chính lúc này mới hiểu ra, Tống Dực muốn đẩy hết trách nhiệm cho mình.
Nếu anh ta thừa nhận đã sai khiến Trình Mãnh, ai mà biết được Tần Hằng sẽ trả thù anh ta như thế nào?
Phương Chính không ngu, anh ta trong lòng không hề muốn tự mình gánh hết trách nhiệm, nhưng nếu không nghe lời anh họ, dù cho vượt qua được ngày hôm nay, anh ta sẽ mất đi sự tín nhiệm của anh họ.
Thế lực của Phương Chính không bằng thế lực của Tống Dực ở Yên Kinh, nhiều mối làm ăn của gia đình Phương Chính còn phải dựa vào mối quan hệ với nhà họ Tống, mới thuận lợi đạt được.
Mất đi sự ủng hộ của nhà họ Tống, đối với sự nghiệp của gia đình Phương Chính mà nói, đúng là một sự đả kích rất lớn.
Lúc này Phương Chính cũng chỉ còn cách làm theo lời của Tống Dực, gánh vác hết trách nhiệm.
“Em không ngờ Trình Mãnh không giải quyết được anh ta, anh họ, chúng ta nên làm gì bây giờ?” Phương Chính nhìn về phía Tống Dực hỏi.
“Nói vậy, chỉ một mình mày sai khiến Trình Mãnh tới giết chúng tao!” Tần Hằng nhìn chằm chằm vào người Phương Chính, thật giống như một con rắn độc đang chăm chú nhìn con mồi của nó.