Lúc này, cả Tần Hằng và Vương Thần đều bối rối, mặt hai người chỉ cách nhau 10 cm, gần đến nỗi có thể cảm nhận được hơi thở của nhau, Vương Thần nhìn Tần Hằng, đôi mắt long lanh khẽ run lên.
Tâm trí cô bỗng hoàn toàn trống rỗng.
Lúc này, cửa phòng thẩm vấn đột nhiên mở ra, hai nam cảnh sát nghe thấy có động tĩnh trong phòng thẩm vấn liền xông vào.
Bọn họ vốn tưởng rằng Tần Hằng đã đánh ngất xỉu Vương Thần nhằm bỏ trốn, không ngờ vừa vào lại thấy cảnh tượng này, hai người bọn họ lại đang trong tư thế mờ ám như vậy khiến người xem cũng phải bối rối?
Vương Thần bây giờ mới hoàn hồn, cô nhanh chóng đẩy Tần Hằng ra rồi đứng thẳng dậy, Tần Hằng bất ngờ bị cô đẩy ra lảo đảo suýt ngã.
“Đội trưởng …” Hai nam cảnh sát đang định hỏi vừa rồi có chuyện gì xảy ra.
Đã bị Vương Thần ngắt lời: “Hai người đưa anh ta vào phòng tạm giam đi.” Cô vô thức liếc nhìn Tần Hằng, lại thấy anh cũng đang nhìn mình, thì đỏ bừng mặt vội quay lại phòng thẩm vấn.
“Tên tiểu tử thối này cũng gan thật.
Trong đồn cảnh sát này đội trưởng Vương vốn có tiếng là mỹ nhân băng giá.
Thế mà cậu cũng dám động vào cô ấy, chẳng trách dám bắn cậu Phương, đi thôi, bây giờ chúng tôi đưa cậu về phòng tạm giam.” Hai nam cảnh sát đẩy Tần Hằng ra khỏi phòng thẩm vấn, đi về phía phòng tạm giam.
Vương Thần ngồi vào bàn làm việc, lại bất giác nghĩ đến khoảnh khắc Tần Hằng hôn cô trong phòng thẩm vấn vừa nãy.
Vương Thần trước nay chưa từng yêu ai, nên cũng chưa từng trải qua cảm giác hôn một người đàn ông, lúc này cô mới nhận ra thứ mà Tần Hằng vừa cướp đi chính là nụ hôn đầu tiên của cô.
Làm sao mà nụ hôn đầu của cô lại bị cướp đi bởi một người đàn ông lạ theo một cách lãng xẹt như vậy?
Vương Thần trong lòng vừa chán nản vừa xấu hổ, khuôn mặt cô đỏ bừng đến giờ vẫn chưa hết.
“Đội trưởng Vương! Bọn Tiểu Chu đã lấy được bằng chứng từ biệt thự của Phương Chình.
Bây giờ họ đang kiểm tra dấu vân tay và so sánh các mẫu máu ở phòng pháp y.” Một cảnh sát bước đến bên Vương Thần báo cáo.
Nghe nói đã thu được chứng cứ, Vương Trần lập tức kéo bản thân trở về tập trung vào vụ án, cô nhìn viên cảnh sát, ánh mắt lại sắc bén như trước: “Tôi đi xem ngay đây.”
Nói xong, Vương Thần đứng dậy, đi đến phòng pháp y.
Lúc này, cục trưởng cục cảnh sát Phàn Phong, đã trở lại đồn cảnh sát, ông ta đang ở nhà, định nghỉ ngơi thì nhận được một vụ án nổ súng liên quan đến Phương Chính và Tống Dực từ cấp dưới của mình.
Không nói gì cả, ông ta ngay lập tức mặc quần áo, vội vã quay trở lại đồn cảnh sát.
Ở nước K, chỉ cần là các vụ án liên quan đến súng đều được gọi là những vụ án nghiêm trọng.
Hơn nữa, vụ án này còn liên quan đến Phương Chính, cậu chủ của tập đoàn nhà họ Phương, và Tống Dực người nhà họ Tống ở Yên kinh, nên lại càng thêm nghiêm trọng.
Nhìn thấy cục trưởng đến, mọi người trong văn phòng cảnh sát đều đứng dậy chào nghiêm trang.
“Vụ án này diễn ra thế nào, tiểu Chu, cậu vào phòng của tôi báo cáo lại đi.” Phàn Phong lúc này đang rất lo lắng, ông ta chọn một cảnh sát cẩn thận nhất trong đồn cảnh sát thuật lại vụ án để hiểu được vụ việc càng sớm càng tốt.
.
“Vâng” viên cảnh sát trả lời nhanh chóng đi theo Phàn Phong.
Ngay khi Phàn Phong mở cửa phòng làm việc, điện thoại di động liền vang lên, nhìn thấy tên người gọi đến, ông ta không khỏi sững sờ một hồi, trong đầu thoáng suy nghĩ, liền nói với viên cảnh sát vừa rồi: “Anh ở bên ngoài đợi trước đi.
Tôi nghe điện thoại một lát.”
Nói rồi, Phàn Phong đẩy cửa bước vào phòng làm việc, ngồi trên ghế, hít sâu một hơi, ấn nghe điện thoại: “Xin chào, cậu Tống, anh khỏe chứ?.”
Người gọi cho Phàn Phong là Tống Dực.
Trong số các thế lực ngầm ở Yên Kinh và Hoa Bắc, nhà họ Tống là gia tộc có thể đấu với nhà họ Chung thế gia lâu đời, nhưng so với nhà họ Chung, nhà họ Tống lại có ưu thế hơn một chút.
Do người đứng đầu nhà họ Tống, cũng chính là ba Tống Dực là Tống Trung Bình nắm chức vụ cao trong bộ máy nhà nước, nên đến cả thị trưởng thành phố Yên Kinh cũng phải dè chừng nửa phần.
Như vậy nếu dùng thân phận về mặt quan trường để phân thực lực thì nhà họ Tống lại có vai vế hơn hẳn.
Một cục trưởng cục cảnh sát như Phàn Phong, ở trước mặt nhà họ Tống cũng chỉ như hạt cát giữa đại dương.
“Phàn cục trưởng có khỏe không, chắc ông cũng nghe qua về chuyện của em họ tôi rồi đúng không?” Tống Dực lúc này đang ở bệnh viện, đợi Phương Chính từ phòng cấp cứu đi ra.
” Cậu Tống, tôi cũng chỉ mới biết sơ qua, chờ lát nữa sẽ tìm hiểu thật cặn kẽ.” Phàn Phong thành thật nói.
“Không sao, bây giờ tôi sẽ nói rõ với ông luôn, em họ tôi bị thương là do Tần Hằng và Trình Mãnh gây ra.
Bọn họ là cố ý giết người.
Tôi được biết là ông đã bắt được Tần Hằng.
Tôi hy vọng ông có thể kết tội hắn ta sớm nhất có thể.
Hơn nữa còn phải tuyên mức án nặng nhất.
” Tống Dực nói.
Kế hoạch của anh ta là để Tần Hằng ở trong trại giam trước, sau đó sẽ tìm cơ hội giết chết Tần Hằng.
Giết một người bị nhốt trong tù không phải là vấn đề đối với anh ta.
Khi Phàn Phong nghe những lời nay của Tống Dực, liền biết nhất định có chuyện mờ ám.
Tại sao Tống Dực lại muốn giết hai người này?
“Sao? Có vấn đề gì không?” Tống Dực không nghe thấy phản ứng của Phàn Phong thì lạnh lùng hỏi.
“Không, không sao, không thành vấn đề …” Phàn Phong trong lòng run lên vội vàng nói.
” Vậy thì tốt.
Tôi hy vọng nghe tin Tần Hằng bị kết án tù càng sớm càng tốt.
Hơn nữa, cảnh sát các ông vẫn chưa bắt được Trình Mãnh sao? Tôi nghĩ anh ta có thể đã chết ở đâu đó, nếu các ông tìm được xác anh ta.
Thì không cần rắc rối, cứ hỏa táng thi thể anh ta ngay đi.” Tống Dực nói.
“Được, tôi biết rồi.” Phàn Phong nói vậy, nhưng vẫn cảm thấy chuyện này càng ngày càng phức tạp.
“Được rồi, cục trưởng Phàn, không dám quấy rầy công việc của ông nữa, tạm biệt.” Tống Dực cúp điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại di động, Phàn Phong gọi cảnh sát vừa rồi vào và nghe anh ta báo cáo tất cả thông tin mà cảnh sát đang nắm giữ.
Lúc này, Phương Chính được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu ở bệnh viện Yên Kinh.
Cha mẹ của Phương Chính đã đến đây trước đó, bọn họ lo lắng hỏi bác sĩ.
“Bác sĩ, chân của con trai tôi thế nào rồi?” Ông Phương nắm lấy vạt áo khoác của bác sĩ và kích động hỏi.
” Cậu Phương, anh ấy…” Bác sĩ chầm chậm lắc đầu, nói thật: “Chúng tôi đã lấy ra 3 viên đạn từ chân của cậu Phương.
Nhưng đạn đã làm tổn thương nghiêm trọng đến các mô cơ của cậu Phương.
Chỉ là sau khi vết thương lành lại.
Cậu ấy có thể phải đi lại khập khiễng.
”
“Cái gì! Tên lang băm này! Tại sao không chữa khỏi hoàn toàn cho con trai tôi?”.
Vừa dứt lời ba Phương đã đạp bác sĩ phẫu thuật chính xuống đất, đá anh ta nhiều lần, khiến bác sĩ ôm bụng đau đớn nằm dưới đất.
Ông ta lớn giọng mắng: “Nếu sau này con trai tôi trở nên què quặt, tôi sẽ trực tiếp yêu cầu bệnh viện này trục xuất anh.”
“A! Không, tôi không muốn làm một người què.
Nếu bị què thì để tôi chết đi còn hơn.” Phương Chính vừa tỉnh lại nghe thấy lời bác sĩ nói, trong lòng tràn đầy sợ hãi và lo lắng.
“Con trai, sẽ không đâu.
Chân của con không thể chữa khỏi ở đây, vì trình độ y tế của bọn họ không tốt.
Mẹ sẽ lập tức liên hệ với bệnh viện lớn ở Mỹ.
Mẹ sẽ khiến chân con hồi phục như ban đầu.”, mẹ của Phương Chính ôm lấy anh ta an ủi.
Phương Chính được chuyển vào khu VIP, cả ông Phương, bà Phương cùng Tống Dực đều ở trong phòng bệnh với anh ta.
“Hai tên khốn kia khiến tôi trở nên què quặt, tôi phải khiến chúng phải chết.” Phương Chính nằm trên giường bệnh cằn nhằn, ánh mắt chứa đầy hận thù.
“Anh họ, anh phải giúp em giết hai tên khốn đó.
Bây giờ không gì có thể khiến em hồi phục được trừ khi tận mắt thấy hai tên đó phải chết.” Phương Chính nhìn về phía Tống Dực nói.
“Tiểu Dực, vừa rồi dì thấy cháu gọi điện cho cục trưởng sở cảnh sát, cháu đã có kế hoạch rồi sao?” bà Phương hỏi, bà ta là dì bảy của Tống Dực.
Cha của Phương Chính cũng hướng ánh mắt về phía Tống Dực, ông ta biết người cháu trai này luôn giải quyết mọi việc rất nhanh, nếu Tống Dực muốn giải quyết chuyện này, anh ta nhất định đã có cách.
“Dì dượng đừng lo lắng, cảnh sát đã bắt được Tần Hằng.
Vừa rồi cháu đã gọi điện thoại cho cục trưởng, ám chỉ ông ta nên đưa ra mức phạt nghiêm khắc.
Chỉ cần Tần Hằng bị kết án và nhốt vào tù, thì khiến hắn ta đau đớn chỉ là chuyện sớm muộn.” Tống Dực nhìn cả nhà Phương Chính nói.
“Thật không? Anh họ tuyệt quá!”
Ngay khi Phương Chính nghe nói Tần Hằng đã bị bắt, khuôn mặt đang nhăn nhó vì tức giận liền chuyển sang vui mừng, mơ tưởng nói:
“Anh họ, đợi thằng nhãi đó vào tù, thì nó sẽ giống như cá trên thớt.
Khi đó, em sẽ tống nó vào phòng 1054, những tên xã hội đen trong đó sẽ không tha cho nó đâu.
Hắn ta sống trong đó một tuần thôi, đảm bảo sẽ người không ra người, ngợm không ra ngợm.
Sau đó, em có thể tìm cơ hội để giết hắn ta thật nhanh gọn.
”
“Đúng rồi, anh họ, còn Trình Mãnh thì sao? Không thể để hắn ta chạy thoát được.
Dù chân em không phải do hắn nổ súng em cũng muốn hắn phải chết.”, Phương Chính căm hận nói.
“Đừng lo, Trình Mãnh là người của anh.
Muốn đối phó với hắn ta dễ như trở bàn tay.” Tống Dực nhẹ giọng nói, rất tự tin.
Nhìn thấy thái độ của Tống Dực, ba người trong gia đình nhà họ Phương đều ngạc nhiên.
Họ đều biết Trình Mãnh là quyền vương trong đấu quyền ngầm , mà Tống Dực nói đến bắt hắn lại lại dùng từ “Dễ như trở bàn tay”.
Người này thực sự quá đáng sợ.,
Họ hoàn toàn không nghi ngờ lời nói của Tống Dực, bởi vì nếu không chắc chắn Tống Dực anh ta sẽ không bao giờ nói ra, và sức mạnh cả nhà họ Tống chính là chỗ dựa cho hắn có sự tự tin này.
“Cháu nghĩ trong vòng một tiếng nữa, Trình Mãnh sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này.” Tống Dực nhìn đồng hồ Omega trên tay, đã là 1 giờ sáng.
Trình Mãnh từ trong cơn hoảng loạn, chợt nhận ra rằng mình đã gây ra thảm họa, lựa chọn đầu tiên của anh ta phải là chạy trốn, cho dù là chạy khỏi Yên kinh, hay ra khỏi Hoa Bắc, hay là ra khỏi đất nước này cũng phải chạy .
Mặc dù thế lực nhà họ Tống rất mạnh, nhưng với thân thủ và kỹ năng của Trình Mãnh, vẫn có 50% cơ hội chạy thoát.
Nhưng Tống Dực chắc chắn rằng trong vòng một giờ nữa, Trình Mãnh sẽ biến mất khỏi thế giới, vì hắn đã kiểm soát được điểm yếu của Trình Mãnh đó là một người phụ nữ.
Tống Dực vẫn luôn cảnh giác dù đó có là thuộc hạ trung thành nhất của mình.
Nếu anh ta có cha mẹ và họ hàng, thì cha mẹ và người thân của anh ta chính là thứ kiểm soát của anh ta, còn nếu không Tống Dực sẽ sắp xếp một người cho anh ta.
Người phụ nữ Trình Mãnh là do Tống Dực sắp xếp, quan hệ giữa hai người rất tốt, Tống Dực chắc chắn Trình Mãnh nhất định sẽ quay lại đón người phụ nữ này đi cùng.
Vừa rồi, anh ta đã thông báo cho sáu, bảy thuộc hạ của mình và yêu cầu họ đến nhà người phụ nữ của Trình Mãnh và đợi anh ta xuất hiện.
Một khi Trình Mãnh xuất hiện, anh ta sẽ bị giết ngay lập tức.
Trình Mãnh lái xe đến dưới nhà bạn gái tiểu Đinh, anh ta muốn đưa tiểu Đinh cao chạy xa bay.
Trình Mãnh vội lên lầu, gõ cửa: “Tiểu Đinh, mở cửa, mau mở cửa, Tiểu Đinh…”
“Két” cánh cửa khẽ hé, một mỹ nhân tóc ngắn xuất hiện trước mắt Trình Mãnh, Trình Mãnh không để ý đến nét mặt cứng đờ của Tiểu Đinh.
“Tiểu Đinh, đi thôi, anh đưa em rời khỏi Yên kinh.” Trình Mãnh vội kéo Tiểu Đinh muốn đi xuống lầu.
“Trình Mãnh, anh có khỏe không?” Trình Mãnh đột nhiên nhìn thấy phía sau Tiểu Đinh có một người đàn ông, đó là cấp dưới của Tống Dực, biệt danh là Ngưu Hoàn, anh ta cầm súng trên tay chĩa thẳng vào đầu Tiểu Đinh.
Trình Mãnh sững sờ, lúc này anh ta cũng hiểu ra Tống Dực đã đoán trước được hành động của mình.
“Nếu anh không muốn người phụ nữ của anh chết, thì bước vào đây.” Ngưu Hoàn muốn Trình Mãnh vào nhà để giải quyết anh ta.
Ngưu Hoàn dí súng vào đầu tiểu Đinh, làm cô ta sợ hãi hét lên, nhìn Trình Manh nước mắt trào ra: “Anh Mãnh, em sợ, anh Mãnh …”
“Không được động đến cô ấy, tôi đi vào với anh.” Trình Mãnh giơ hai tay lên, từng bước chậm rãi đi vào nhà …