“Các cậu tưởng? Hừ, ai dạy các cậu điều tra vụ án cần chữ ‘tưởng’ hả, là trường Đại học Công an, hay trường Cảnh sát? Hay thế hệ đi trước nào trong cục đã dạy các cậu, các cậu nói tôi nghe thử xem.
”
Giờ Vương Thần đang cực kỳ tức giận, nên lời nói không khỏi đả kích người khác.
Mặc dù hai cảnh sát bị phê bình cảm thấy rất mất mặt, khi Vương Thần nói hơi quá đáng, nhưng dù gì cũng là lỗi lầm của mình, nên cả hai đều cúi đầu, lặng lẽ hứng chịu sự phê bình của Vương Thần.
“Chẳng phải hai cậu nói đã điều tra bà lão kia suốt ngày hôm nay à? Vậy hai cậu điều tra đến đâu rồi?” Vương Thần lại hỏi.
“Chúng tôi đã xem lại rất nhiều camera, nhưng… nhưng vẫn chưa thể xác định thân phận của bà ta.
” Một cảnh sát yếu ớt nói.
“Hừ!”
Vương Thần cười khẩy, khẽ mỉa mai: “Nói cách khác, cả ngày hôm nay, các cậu không những không điều tra ra thân phận của bà lão, mà còn để người khác mang thi thể của Trình Mãnh đi, được, được lắm! Hai cậu nói thử đi, rốt cuộc hôm nay hai cậu đã làm những gì?”
Hai cảnh sát bị Vương Thần phê bình đến mặt đỏ tía tai, đứng ngồi không yên, hận không thể tìm lỗ nào đó để chui xuống.
“Đội trưởng, thật ra bọn họ cũng không muốn như thế.
” Lưu Trí Cương luôn đứng sau lưng Vương Thần, bỗng đi tới gần rồi khẽ nói với cô.
Vương Thần đã bình tĩnh lại, giờ không phải là lúc chỉ trích oán hận, mà là tiếp tục điều tra chân tướng sự thật.
“Được rồi, lúc nãy là do tôi quá kích động, giờ hai cậu tiếp tục đi điều tra thân phận bà lão kia đi.
” Vương Thần điều chỉnh lại cảm xúc, rồi nhìn Lưu Trí Cương và một cảnh sát khác nói: “Hai cậu đi lên bệnh viện hỏi thử, rốt cuộc người bạn nào của anh ta đã nhận thi thể của Trình Mãnh, lát nữa tôi sẽ đi tìm các cậu.
”
“Vâng!” Bốn cảnh sát đồng thanh đáp, dứt lời, bọn họ chia thành hai hướng, đi làm chuyện của mình.
Vương Thần cũng đi về phía lối ra tầng hầm, muốn ra ngoài hít thở không khí trong lành, để sắp xếp kỹ lưỡng mạch suy nghĩ trong đầu, cố gắng tập trung điều tra.
Lúc Vương Thần vừa đi tới cửa tầng hầm, thì điện thoại đổ chuông, là một dãy số lạ, nên cô nhanh chóng nghe máy.
Trước đây cô từng giải quyết rất nhiều vụ án, nên có không ít người lưu lại số của cô, để một khi mọi người có vấn đề gì, thì có thể gọi điện nhờ cô giúp đỡ.
“A lô, chào bạn! Cho hỏi bạn là ai?”
“Cảnh sát Vương, chào cô!” Điện thoại vang lên tiếng của một chàng trai, Vương Thần vừa nghe đã nhận ra, đây là giọng của Tống Dực, thần kinh cô nhất thời trở nên căng thẳng.
“Chuyện hôm nay là do anh giở trò đúng không?”
Vương Thần lạnh lùng hỏi, cô cảm thấy, dù là cái chết đột ngột của Trình Mãnh, hay thi thể anh ta bị người khác mang đi, thì cũng đều do Tống Dực cử người làm.
“Cảnh sát Vương, tôi khuyên cô không có bằng chứng cụ thể, thì đừng võ đoán chụp tội danh lên đầu tôi, bằng không, tôi sẽ gửi lên tòa án đơn tố cáo cô tội phỉ báng đấy.
” Tống Dực nói.
Vương Thần nắm chặt điện thoại, đốt ngón tay hơi trắng bệch, cô là người thi hành pháp luật, nên biết Tống Dực thật sự có thể tố cáo cô tội phỉ báng.
Thấy Vương Thần im lặng, Tống Dực khẽ cười khẩy.
“Cô đừng giận, lúc trước tôi nói rồi, vì trong lòng Trình Mãnh bất mãn với tôi, nên muốn hãm hại tôi, người xưa có câu ‘hại người cuối cùng hại mình’, chẳng phải Trình Mãnh đã hại chết chính mình à?”
Nghe giọng điệu đắc ý ung dung của Tống Dực, Vương Thần không còn nghi ngờ gì nữa, chắc chắn anh ta đã sai người giết Trình Mãnh, nhưng cô lại không có chứng cứ.
“Tôi nghe nói bạn Trình Mãnh đã mang thi thể anh ta ra khỏi nhà xác bệnh viện rồi, mặc dù anh ta muốn hại chết tôi, nhưng dù gì trước đây anh ta cũng đi theo tôi một khoảng thời gian, nên tôi đã tìm được bạn anh ta rồi, giờ đang tới gặp mặt anh ta lần cuối.
” Tống Dực ung dung nói.
“Trình Mãnh đang ở đâu?” Vương Thần vội hỏi, nếu có thể tìm được thi thể của Trình Mãnh, có lẽ cô sẽ tìm được chút manh mối để phá án từ thi thể của anh ta.
“Giờ anh ta đang ở nhà tang lễ phía đông ngoại thành.
” Tống Dực nói.
“Nhà tang lễ phía đông ngoại thành, giờ tôi sẽ qua đó ngay.
” Vương Thần thầm mừng rỡ, nói xong cô vội chạy ra ngoài, định lái xe tới đó.
“Cảnh sát Vương, e rằng cô không thể gặp mặt Trình Mãnh lần cuối, bởi vì anh ta sắp bị đẩy vào lò hỏa táng rồi.
”
“Cái gì, không được, anh muốn làm gì, Trình Mãnh là nhân chứng quan trọng, tôi là cảnh sát, tôi lệnh cho anh không được hỏa táng Trình Mãnh.
” Vương Thần sốt sắng.
“Thật ngại quá, cảnh sát Vương, giờ bạn bè Trình Mãnh chỉ mong có thể sớm chôn cất cho anh ta, theo những gì tôi đang thấy, thì cửa lò hỏa táng đã được mở ra, ngọn lửa bên trong đang cháy hừng bực…” Tống Dực như đang livestream cho Vương Thần.
“Ngừng tay! Tôi bảo các anh ngừng tay!” Vương Thần hét vào điện thoại.
“Ôi cha, cảnh sát Vương, tôi cũng rất muốn giúp cô, nhưng giờ không kịp nữa rồi, Trình Mãnh đã bị đẩy vào lò hỏa táng, đợi anh ta ra ngoài rồi, cô có thể tới xem tro cốt của anh ta, để xem có thể tìm ra manh mối nào từ trong tro cốt của anh ta không?” Tống Dực nhẹ nhàng khiêu khích.
“Tống Dực, anh là tên khốn!” Vương Thần không kiềm chế được cảm xúc, mắng vào điện thoại: “Tôi nói cho anh biết, sớm muộn gì cũng có ngày, tôi sẽ bắt vào quy án, để anh tiếp nhận sự trừng phạt của luật pháp về những tội lỗi anh đã gây ra.
”
“Được, tôi sẽ đợi tới ngày đó.
”
Tống Dực nói, nhưng giọng điệu như đang chứng tỏ, ngày đó hoàn toàn không tồn tại, giọng điệu anh ta bỗng trở nên thâm trầm: “Cảnh sát Vương, tôi mong cô nhớ kỹ, trước đây tôi từng nói với cô rồi, nếu lần này cô đổ oan cho tôi, thì tôi sẽ bắt cô phải trả giá tương ứng, trước giờ tôi không phải là người nói suông, nên cô…”
Tống Dực nói đến đây thì im lặng, chỉ cười khẩy hai tiếng, rồi ngắt máy.
Nhìn thi thể của Trình Mãnh bị đẩy vào trong lò hỏa táng đang cháy hừng hực, Tống Dực liền biết, Vương Thần không thể lấy được chứng cứ nào nữa, nên xoay người, ra khỏi nhà tang lễ.
Trước khi anh bắt Vương Thần trả giá, Tống Dực cần phải ngả bài với nhà họ Chung trước, đây mới là chuyện quan trọng, một khi nhà họ Tống nắm giữ thế giới ngầm của Yên Kinh và Hoa Bắc, thì mọi chuyện đều dễ giải quyết.
Tống Dực ngồi vào chiếc Mercedes-Benz S-Class, ba anh là quan chức cấp cao, nên không thể ngồi xe quá xa hoa, nhưng lúc Tống Dực ra ngoài một mình, thì không cần phải kiêng kỵ mấy điều này.
Tài xế lái xe rời đi, trong đầu Tống Dực đang tưởng tượng ra hình ảnh mình ngồi đàm phán với Chung Cửu Trân, dù chỉ tưởng tượng một chút, đã làm anh cảm thấy hơi căng thẳng, từ nhỏ anh đã nghe nói về sự mạnh mẽ của Chung Cửu Trân.
Không ngờ, chẳng bao lâu nữa, anh sẽ đối đầu với nhà họ Chung – vua thế giới ngầm ở Yên Kinh và Hoa Bắc, mà anh từng nghe qua lúc nhỏ, không, thậm chí là gần trăm năm qua, thì cảm thấy mọi thứ đều không chân thực.
Hơn một năm nay, Tống Trung Bình đã bàn bạc với Tống Dực rất nhiều lần, một khi quyết định cướp địa bàn nhà họ Chung, thì nên hành động, đàm phán thế nào, trong đầu anh cũng đã tập dượt rất nhiều lần.
Nhưng đến khi thật sự ra tay, Tống Dực vẫn muốn xác nhận lại với ba mình, để khỏi phá hỏng thế cờ chỉ vì một lỗi lầm nhỏ.
Lần này, Tống Dực không quay về nhà ở tiểu khu nào đó trong thành phố, mà tới biệt thự riêng vùng ngoại thành.
Biệt thự nhà họ Tống nằm bên đường núi quanh co, dưới một khe suối ở núi Vụ Linh, sau khi xây xong biệt thự, còn cố ý mời người tới sửa đường, tất nhiên để che mắt người khác, bọn họ chỉ có thể sửa thành một con đường đất.
Xe dừng trước cửa biệt thự, Tống Dực bước xuống xe, cảm giác lạnh lẽo lan khắp người anh, nhiệt độ vùng núi ngoại thành thấp hơn thành phố Yên Kinh mấy độ.
Tống Dực khoác thêm áo, rồi đi vào biệt thự, nhiệt độ trong này đã ấm áp hơn nhiều.
Tống Trung Bình đang mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt, đứng trước cửa sổ sát đất, vừa hút xì gà, vừa ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài.
Đầu ông trọc lóc, mái tóc giả đã bị ông ném xuống bàn trà, với ông, tóc giả giống như phong ấn, một khi đội lên, ông sẽ là quan chức yêu dân như con, nhưng gỡ xuống rồi, ông mới có thể trở về con người thật của mình.
“Ba, con đã giải quyết Trình Mãnh rồi.
” Tống Dực đi tới sau lưng Tống Trung Bình nói.
“Ừm.
” Tống Trung Bình không hề quay đầu lại, mà vẫn ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, lạnh nhạt hỏi: “Con đã chuẩn bị ổn thỏa việc đàm phán với Chung Cửu Trân chưa?”
“Con đã chuẩn bị xong xuôi hết rồi, con luôn mong đợi cơ hội này…” Tống Dực nói, anh không dám thể hiện chút tự tin nào trước mặt ba, bằng không sẽ chọc ông tức giận.
“Được.
” Tống Trung Bình từ từ xoay người lại, nhìn Tống Dực, ánh mắt ông hơi vui vẻ, vì lúc nãy khi nhìn thấy những dãy núi cao xung quanh biệt thự, ông đã cảm thấy mình đang ở rất gần người nắm quyền thế giới ngầm ở Yên Kinh và Hoa Bắc, mấy ngày nữa, đợi ông hoàn toàn đánh bại nhà họ Chung, thì sẽ có người tới đây “chào hỏi” ông.
Tống Trung Bình đi tới bên cạnh Tống Dực, vỗ nhẹ vai anh để cổ vũ, rồi tới trước điện thoại bàn trong phòng khách, bấm số của thuộc hạ.
“Ông chủ, ông có gì căn dặn ạ?” Đầu bên kia truyền tới giọng nam cung kính.
Người đàn ông này là tai mắt trong đám thuộc hạ nhà họ Tống, bọn họ thường gọi Tống Dực là “cậu chủ”, còn Tống Trung Bình là “ông chủ”, bình thường đều là “cậu chủ” gọi điện sắp xếp, hôm nay hiếm khi “ông chủ” gọi tới, điều này có nghĩa sắp xảy ra chuyện quan trọng.
“Tối nay cậu dẫn theo 20 anh em tới ‘KTV XMAN’ đập phá, phải nhớ kỹ năm chữ ‘nhanh, tàn nhẫn, dũng mãnh’, đập xong thì chạy ngay, đừng lo lắng, tôi ắt có sắp xếp.
” Tống Trung Bình nói.
“KTV XMAN” là một trong những chỗ ăn chơi có quy mô trung bình dưới trướng nhà họ Chung, hôm nay Tống Trung Bình chỉ muốn hạ “chiến thư” với Chung Cửu Trân thôi.
“Vâng, ông chủ cứ yên tâm, chắc chắn tôi sẽ dẫn anh em làm tốt chuyện này.
”
“Được, giờ cậu dẫn anh em đi chuẩn bị đi!” Nói xong, Tống Trung Bình cúp máy ngay.
Tống Trung Bình khẽ cười nhìn Tống Dực, tim Tống Dực đang đập thình thịch, một khi tối nay đi đập phá sản nghiệp nhà họ Chung, thì có nghĩa là “chiến tranh” mà anh ấp ủ bấy lâu sẽ chính thức bắt đầu, một khi nhà họ Tống bọn họ hay nhà họ Chung thất bại, thì sẽ mãi mãi mất đi quyền lên tiếng trong thế giới ngầm.
Thẻ cược lớn như vậy làm Tống Dực cảm thấy rất căng thẳng, nhưng anh vẫn mỉm cười nhìn ba mình.
Anh tin rằng, với sự giúp đỡ của Bang Hoa Thanh ở nước Z, bọn anh sẽ giành chiến thắng.