[Ngôn Tình] Người Thừa Kế

Chương 291: Chương 286-1





“Tôi nghĩ ông Chung và ông cụ Chung cũng đã biết rõ, tối qua chúng tôi làm vậy là có ý gì?” Tống Dực nhìn Chung Cửu Trân nói.

“Giờ tôi cũng sẽ nói rõ.


Tống Dực đi thẳng vào vấn đề: “Nhà họ Tống chúng tôi muốn giành quyền khống chế thế giới ngầm Yên Kinh, tất nhiên phải nảy sinh cuộc chiến với nhà họ Chung các ông, giờ chúng tôi cho rằng, thời cơ đã tới, nên quyết định xem rốt cuộc ai mới là vua thế giới ngầm Yên Kinh.


Chung Cửu Trân khẽ cười gằn hỏi: “Cậu cảm thấy nhà họ Tống các cậu có thực lực đó?”
“Tất nhiên rồi.


Tống Dực nhún vai, nhẹ nhàng nói:
“Nếu không có thực lực, chúng tôi sẽ không chọn thời cơ này để ngả bài, nếu ông cụ Chung cảm thấy chúng tôi không đủ thực lực, cũng được thôi, chúng ta cứ chiến một trận thật sự, đến lúc đó mọi chuyện sẽ sáng tỏ thôi.



Rõ ràng thái độ nói chuyện của Tống Dực hoàn toàn xem thường Chung Cửu Trân.

“Cậu Tống, mạnh miệng quá sẽ không tốt đâu!” Chung Tuyết Sơn nói, có những lời ba ông không thích hợp để nói, nên cần người làm con như ông nói thay.

Giờ ông không cần phải giữ lễ tiết với Tống Dực nữa.

“Ông cụ Chung, ông định triển khai tình thế gì trong cuộc chiến ác liệt giữa nhà họ Tống với nhà họ Chung?” Tống Dực không hề để tâm đến lời mỉa mai của Chung Tuyết Sơn, hôm nay anh tới là để đàm phán.

“Ba cậu đã suy nghĩ kỹ lưỡng rồi đúng không? Cậu nói ra thử xem.

” Chung Cửu Trân nói.

Ông biết nếu Tống Trung Bình không cân nhắc chu toàn, sẽ không mạo hiểm cử con trai mình tới đây trở mặt với ông như vậy.

Chung Cửu Trân không hổ là người lão luyện trong giang hồ, như thể ông đã đoán ra được ba anh đã làm gì, Tống Dực thầm khen ngợi ông.

“Quả thật chúng tôi đã nghĩ ra ba phương án để giải quyết, tôi sẽ nói cho ông cụ Chung nghe, để xem ông định dùng cách nào để giải quyết?” Tống Dực nói.

“Cách thứ nhất, nhà họ Tống và nhà họ Chung dứt khoát triển khai trận chiến đẫm máu trong thế giới ngầm Yên Kinh, đến khi nào bên kia đầu hàng từ bỏ thì thôi, bằng không sẽ không chết không buông.

” Tống Dực nói.

Chung Cửu Trân cũng nghĩ tới phương án này rồi.

Nhưng một khi hai thế lực mạnh nhất trong thế giới ngầm Yên Kinh, bắt đầu liều mạng đến mức không chết không buông, thì chắc chắn rất nhiều địa bàn trong tay hai bên sẽ bị phá hủy, không thể thoát khỏi cái chết, lúc đó, phạm vi ảnh hưởng sẽ rất rộng, dù là gia tộc lớn như nhà họ Chung và nhà họ Tống, cũng không thể nào đè tin tức xuống.


Yên Kinh là thủ đô, một khi thu hút sự chú ý của bên trên, rất có thể nhà họ Chung và nhà họ Tống sẽ bị tiêu diệt.

Còn nếu không thu hút sự chú ý của bên trên, thì dù ai thắng cũng sẽ tổn thất rất lớn.

Nói tóm lại, phương án này cực kỳ nguy hiểm, làm hai bên đều thua.

“Còn phương án thứ hai?” Chung Cửu Trân hỏi, là “lãnh đạo” từng trải qua nhiều sóng to gió lớn, chắc chắn Chung Cửu Trân sẽ không chọn cách này.

“Cách thứ hai, là thông qua ‘võ chiến’ để quyết định thắng thua.

Nhà họ Chung và nhà họ Tống sẽ cử người của mình ra, ai thắng thì người đó làm vua thế giới ngầm Yên Kinh.

” Tống Dực nói.

Cái gọi là “võ chiến” là hai bên cử võ giả ra tiến hành cuộc chiến sinh tử, bên nào bị đánh chết hoặc thua, thì coi như thua, việc thắng bại của võ giả sẽ đại diện cho sự thắng bại của gia tộc.

Đây là cách thường sử dụng nhất trong thế giới ngầm, khi phân chia địa bàn với quy mô lớn.

Vì Chung Cửu Trân cũng nghĩ tới, chắc chắn nhà họ Tống sẽ dùng cách này, nên mới mời Tần Hằng tới giúp.

“Các cậu vẫn còn phương án thứ ba?” Chung Cửu Trân hỏi, theo suy nghĩ của ông, thì chỉ có hai cách này, nên ông hơi tò mò về cách thứ ba của nhà họ Tống.

“Tất nhiên rồi, hơn nữa tôi cảm thấy, có lẽ đây là cách tốt nhất cho nhà họ Chung.

” Tống Dực khẽ cười nói.

Chung Cửu Trân nhìn Tống Dực, đợi anh ta nói tiếp.

“Cách thứ ba là…”

Tống Dực hơi ngừng lại, nhìn chằm chằm vào mắt Chung Cửu Trân, rồi khẽ nói: “Nhà họ Chung chủ động nhận thua, chắp tay dâng phạm vi thế lực trong tay cho nhà họ Tống chúng tôi.


“Khụ khụ!”
Chung Cửu Trân nhất thời nổi giận, ho dữ dội, Tống Dực đang khiêu khích ông.

“Ba, ba sao thế?” Chung Tuyết Sơn vội cúi người kiểm tra tình huống của ba, nhưng Chung Cửu Trân lại lắc đầu.

“Tống Dực, cậu cút ra ngoài cho tôi!” Chung Tuyết Sơn tức giận nói, ông định đi tới đuổi Tống Dực đi, nhưng Chung Cửu Trân lại nhấc tay ngăn cản ông.

Tống Dực là người bề dưới, nên vô lễ là điều đáng trách, nhưng là vương giả thống trị thế giới ngầm Yên Kinh trong nhiều năm qua, ông buộc phải bao dung cho cậu ta.

“Chung tổng đừng kích động, nhà họ Tống chúng tôi chỉ đang nghĩ thay cho nhà họ Chung, nếu các ông chủ động nhường thế giới ngầm Yên Kinh ra, thì nhà họ Tống sẽ chuyển vào thẻ nhà họ Chung 3000 tỷ, như vậy các ông vừa được tiền, vừa không bị tổn hại danh dự, chẳng phải là chuyện tốt à?” Tống Dực nói.

“Nhà họ Tống đang cảm thấy, nếu tiến hành ‘võ chiến’ thì nhà họ Chung sẽ thua chắc à?” Chung Cửu Trân hỏi.

“Không, tất nhiên là chúng tôi không có ý đó, nhưng xác suất nhà họ Chung thua hơi cao, có lẽ phải tới 90%.


Tống Dực nhẹ nhàng nói.

“Tôi có thể tiết lộ với ông cụ Chung một tý, Chiến Thiên Nhai – bang chủ Bang Hoa Thanh nước Z đã chính miệng đồng ý, sẽ ra sức ủng hộ nhà họ Tống chúng tôi giành quyền trong thế giới ngầm Yên Kinh, tôi nghĩ chắc ông cụ Chung cũng đã nghe qua Bang Hoa Thanh mạnh đến cỡ nào rồi đúng không?”