[Ngôn Tình] Người Thừa Kế

Chương 306: Chương 295





Anh cảm thấy Tần Hằng làm anh mất mặt trước mặt nhiều người như thế, không chỉ là mặt mũi của anh, mà còn là mặt mũi của bang Hoa Thanh, đây là chuyện anh không thể chấp nhận được!
Chỉ khi anh giết chết Tần Hằng trong khoảng thời gian ngắn nhất thì mới có thể rửa sạch nhục nhã này.

Ngưỡng Thiên đứng trên sân khấu, hai chân tách ra ngoài, đồng thời hơi ngồi xổm xuống.

“A!”
Ngưỡng Thiên gầm lên giận dữ, sàn sân khấu bằng gỗ kêu lên “răng rắc” rung động, sàn sân khấu lún xuống, cơ thể Ngưỡng Thiên rơi xuống khoảng 40 centimet.

“Giết giết giết” Mặt Ngưỡng Thiên đã nghẹn thành màu đỏ, quần rách bươm, lộ ra cơ bắp rắn chắc trên đùi.

Từ từ, quần anh càng rách vụn hơn, hơn nữa giống như còn dần mềm đi vì nhiệt độ quá cao, Ngưỡng Thiên để lộ chân ra ngoài, anh còn mặc quần đùi như quần bơi ngắn bên trong, cực kỳ co giãn, không biết dùng chất liệu gì mà vẫn không rách, cũng không mềm đi.


“A!” Ngưỡng Thiên lại tức giận gầm to, cơ thể anh bùng nổ, phóng về phía Tần Hằng như một viên ngư lôi to lớn.

Cơ thể anh toát ra uy thế lạnh thấy xương, khán giả ngồi xung quanh sân khấu đều cảm nhận được trong không khí có từng làn sóng xung kích ập đến trước măt! Khán giả đột nhiên có ảo giác như đang có sóng to gió lớn đang xảy ra ở trước mặt!
Đây là kỹ năng tất sát “Chân Sóng Thần” trong “Tùy tâm bộ” mà Ngưỡng Thiên luyện tập, khí thế mạnh mẽ như sóng thần, luôn luôn thuận lợi.

Bình thường Ngưỡng Thiên sẽ không sử dụng chiêu này, trừ khi nào đến lúc bất đắc dĩ nhất, bây giờ chính là thời khắc này, nếu không thể giết chết Tần Hằng trong thời gian ngắn nhất, anh sẽ đánh giá bản thân là sĩ nhục của bang Hoa Thanh mất.

“Cậu Tần cẩn thận!”
“Cậu Tần!”
“Tần Hằng!”
Tiểu Phong, Tiểu Hoa, Tần Châu đều nhận ra chiêu này của Ngưỡng Thiên rất nguy hiểm, rối rít lên tiếng nhắc nhở Tần Hằng.

Tần Hằng lập tức tập trung tinh thần súc lực, anh biết nếu anh không cẩn thận thì rất có khả năng sẽ bị Ngưỡng Thiên đánh bị thương nặng.

Tần Hằng dồn hết nội lực trong người vào hai chân, lập tức dùng chiêu “Dũng phàn đỉnh”, chiêu này cũng đi theo con đường mạnh mẽ, bởi vì Tần Hằng nhận ra, muốn đối phó với chiêu này của Ngưỡng Thiên thì không thể dùng được chút kỹ xảo nào, làm vậy ngược lại còn làm chính mình bị thương.

Cho nên anh quyết định cứng đối cứng với Ngưỡng Thiên!
Đây là trận quyết đấu bằng nội lực và sức lực thuân túy, Tần Hằng nghĩ anh có được công lực hơn 130 năm của Bích Ngọc bà bà và Chủ Xuân Thủy, có đủ vốn liếng để đối chọi với Ngưỡng Thiên!
“Đùng!”
Chân hai người chạm vào nhau, nội lực mạnh mẽ bùng nổ ngay lúc này.

Trong chốc lát, giày của hai người đã rách thành mảnh vụn.


“Rắc rắc rắc…”
Chỉ trong một giây ngắn ngủi, Ngưỡng Thiên cảm giác sức trên đùi anh khi đối mặt với Tần Hằng thì giống như một con đê thấp bé đi cản lại nước sống cuồn cuộn vậy, đê đập sắp đổ, cuối cùng, vỡ đê.

Sức lực truyền đến từ chân của Tần Hằng giống như thủy triều lao nhanh ập đến, xương đùi của anh ta bị nội lực mãnh mẽ đánh nát thành mấy khúc.

“A.

” Ngưỡng Thiên kêu gào thê thảm như heo bị chọc tiết, “đùng”, ngã xuống đất.

Đùi phải của anh ta đã bị chấn gãy thành mấy khúc, cho dù có nối xương lại thì cũng không thể nào giống như trước nữa.

Tần Hằng vừa mới dứt khoát rơi xuống đất, anh không hề bị thương chút nào, hơn một trăm ba mươi năm nội lực của Bích Ngọc bà bà và Chử Xuân Thủy cộng lại hùng hậu hơn nội lực của Ngưỡng Thiên rất nhiều.

Sao lại như thế?
Khán giả ngồi xem bên dưới ồn ào, chuyện này khác quá xa những gì họ dự đoán.

Mặt Tống Trung Bình vô cùng âm u, mí mắt ông giật giật, trong lòng như một nồi nước đang sôi.

“Ngưỡng Thiên, mau đứng lên! Giết anh ta cho tôi!” Tống Dực quát lớn, nếu Ngưỡng Thiên thua, vậy nhà họ Tống sẽ tổn thất rất lớn, trong đầu anh chỉ có một suy nghĩ, nhà họ Tống không thể thua trận đấu võ này.

“Mau đứng lên, tôi cược ba trăm tỷ cho anh đó, tương lai của nhà anh họ tôi còn đăng đặt trên vai anh kìa!” Phương Chính cũng sốt ruột kêu Ngưỡng Thiên.

“Các người đừng mơ nữa, đùi anh ta đã gãy rồi!” Tiểu Phong nhìn đám Phương Chính đắc ý nói: “Tôi đã nói với các người từ trước rồi, người này không phải là đối thủ của cậu Tần, cậu ta quyết đấu với cậu Tần thì chẳng khác nào đi tìm đường chết!”
“A, chân của tôi…” Ngưỡng Thiên ngã trên sân khấu, hai tay ôm chân, đang rên rĩ đầy đau đớn.


Tần Hằng đứng trước mặt anh, nhìn Ngưỡng Thiên đang đau đớn lăn lộn trên đất, anh cảm thấy có hơi đáng thương.

“Anh chịu thua chưa?” Tần Hằng hỏi.

Anh không quên, anh đang trong một cuộc đấu võ, chỉ khi một bên nhận thua hoặc chết đi thì trận đấu võ này mới có thể tuyên bố kết thúc, anh muốn giữ mạng Ngưỡng Thiên lại.

“Chịu thua?”
Ngưỡng Thiên ngước mặt lên nhìn Tần Hằng, anh muốn cười, nhưng trên đùi lại trên đùi lại truyền đến cơn đau kịch liệt làm anh không cười nổi, anh khó khăn nói: “Bắt tôi chịu thua người trong giới võ thuật nước K, tuyệt đối không thể nào, trong mắt tôi, tất cả những người trong giới võ thuật nước K các người đều chỉ là con rệp, có bao giờ anh đi chịu thua một con rệp hay chưa, ha ha…”
Tuy Ngưỡng Thiên còn đang gượng cười, nhưng cơn đau kịch liệt trên đùi làm cơ thể anh đang co giật.

Anh bắt đầu lầm bầm lầu bầu.

“Sư phụ, đệ tử vô dụng, hôm nay lại thua dưới tay một tên không có tiếng tăm gì ở nước K, chân của con đã bị anh ta phế đi, sau này võ công không thể nào tiến bộ được nữa, đệ tử không thể nào chấp nhận được sự thật nào, kiếp sau đệ tử sẽ báo đáp lại ân tình cho sư phụ, kiếp này, xin tha thứ cho đệ tử không từ mà biệt…”
Ngưỡng Thiên lẩm bẩm tự nói xong, đột nhiên nâng tay lên vỗ mạnh lên đầu của chính mình, giống như đập dưa hấu, mũi anh lập tức chảy máu.

Người Ngưỡng Thiên mềm nhũn, mũi đã không còn hít thở.