Ngay khi Tần Hằng tiến vào mộng đẹp thì nhà họ Chung cũng hạ lệnh, cho đám đàn em của nhà họ Chung bắt đầu tiếp quản toàn bộ khách sạn, phòng ăn, karaoke, quán bar mà trước đó do nhà họ Tống quản lý ở thành phố Yên Kinh.
Sau hơn hai tiếng ngắn ngủi, tất cả phạm vi thế lực nhà họ Tống ở Yên Kinh đều bị nhà họ Chung thu nhận sạch sẽ.
Từng tin tức truyền đến nhà họ Tống.
“Ông chủ, khách sạn Lệ Trạch bị nhà họ Chung lấy rồi, bọn họ còn đánh trọng thương anh em của chúng ta.”
“Ông chủ, karaoke Mạn Tri Âm bị nhà họ Chung chiếm rồi.”
“… Tụ Hiền Trai bị nhà họ Chung lấy… Ông chủ, cảm ơn ông mấy năm gần đây đã bồi dưỡng tôi.
Tôi không có học thức, không thể rời khỏi chỗ này, say này tôi muốn lăn lộn cùng với nhà họ Chung, mong ông chủ thông cảm cho nỗi khổ tâm của tôi.”
…
Tin tức về việc từng chỗ ăn chơi bị cướp truyền đến nhà họ Tống.
Có không ít đàn em của ông ta chọn đầu hàng nhà họ Chung.
Tống Trung Bình cảm giác mình như nhà vua bị mất đi vương quốc của mình vậy.
Cô đơn, bi ai, thê lương khắc họa thật nhất tâm trạng của ông ta lúc này.
Nhìn ba mình ngồi trên ghế sô pha không nói một lời, cả người tỏa ra vẻ tiêu cực nồng đậm, Tống Hủ ngồi im re một bên, không dám ho he một tiếng.
Cuối cùng cũng nhận điện thoại xong, thế cục mà Tống Trung Bình vất vả xây dựng ba mươi năm, cuối cùng trong một đêm toàn bộ đều thuộc về nhà họ Chung.
Đây chính là kết cục tàn khốc nhất của trận võ chiến này.
Lúc này, chuông điện thoại lại vang lên, Tống Trung Bình đờ người nhìn dãy số biểu hiện, là bang chủ bang Hoa Thanh, Chiến Thiên Nhai gọi điện tới.
Tống Trung Bình lộ ra một tia cười giễu cợt, trước đó Chiến Thiên Nhai còn thề non hẹn biển với ông ta, nói trong giới võ đạo nước K, trừ mấy lão già ngang hàng với mình ra thì người mà mình phái tới chính là vô địch.
Bây giờ xem ra đúng là một chuyện cười lớn.
Tống Trung Bình rất muốn nhận điện thoại chửi bới Chiến Thiên Nhai một trận, nhưng mà ông ta không thể.
Ông ta không chọc vào bang Hoa Thanh được, qua lại với bang Hoa Thanh nhiều năm như vậy, ông ta hiểu rõ phong cách làm việc của bang Hoa Thanh.
Nếu như hôm nay ông ta dám mắng Chiến Thiên Nhai một câu, thì có khả năng Chiến Thiên Nhai sẽ phái cao thủ trong bang tới, trong vòng ba ngày giải quyết tính mạng của ông ta.
Phong cách làm việc của Bang Hoa Thanh chính là tàn nhẫn như vậy.
Trước đó có một nghị viên quốc hội nước Z, vì đưa ra một phần đề án liên quan tới việc tổng bộ bang Hoa Thanh chiếm diện tích quá lớn tới quốc hội, đến khi đón xe đi trên đường tới quốc hội liền bị người vô danh cắt cổ mà chết.
Đến nay, cảnh sát nước Z vẫn chưa tìm được một điểm chứng cứ liên qua đến việc bang Hoa Thanh giết người.
“Xin chào bang chủ Chiến.” Tống Trung Bình tạm thời áp chế lửa giận trong lòng xuống, nhận điện thoại rồi cung kính nói.
“Ông Tống, võ chiến kết thúc cũng lâu rồi nhỉ? Có phải vì ông đã giành được quyền khoosng chế thế giới ngầm ở Yên Kinh, vui mừng quá dỗi mà quên gọi điện thoại cho tôi rồi không?” Chiến Thiên Nhai có hơi không hài lòng nói.
Lúc này, bên bờ đại dương California nước Z mới là ba giờ chiều, Chiến Thiên Nhai đang luyện công trong phòng.
Tu luyện võ công xong, ông ta vẫn luôn nhớ kỹ chuyện mình trợ giúp nhà họ Tống đánh võ chiến ở Yên Kinh.
Vì một khi có nhà họ Tống ở Yên Kinh làm chỗ dựa tại nước M, bang Hoa Thanh có thể nhanh chóng quay về nước M, được chia một chén canh trong thị trường khổng lồ của nước M.
Đương nhiên, cũng có thể trả thù giới võ đạo nước M đã diệt cả nhà tổ sư của ông ta từ trăm năm trước.
Nhưng đợi đến ba giờ, dựa theo múi giờ chênh lệch giữa Yên Kinh và California, bây giờ bên Yên Kinh đã làm rạng sáng hai giờ, cũng nói rõ võ chiến đã sớm kết thúc.
Vì sao Tống Trung Bình còn chưa gọi điện cho mình? Do vui mừng quá nên quên mình rồi ư?
“Không, xin bang chủ Chiến bớt giận.”
Tống Trung Bình nói, ngừng lại một chút, cuối cùng ông ta nói kết quả của Võ Chiến lần này cho Chiến Thiên Nhai: “Bang chủ Chiến, có lẽ kết quả của võ chiến sẽ làm cho ông và tôi thất vọng, anh Ngưỡng Thiên không chỉ thua mà còn chết rồi.”
“Cái gì?” Câu trả lời của Tống Trung Bình vượt ngoài dự đoán của Chiến Thiên Nhai, sao Ngưỡng Thiên có thể thua chứ? Còn chết luôn rồi, rốt cuộc chuyện này là sao?
“Đối phương phái ra tên nào?” Chiến Thiên Nhai hỏi, ông ta nghĩ chỉ có thể là mấy lão già ngang hàng với ông ta mới có thể đánh bại Ngưỡng Thiên.
Nhưng không ngờ mấy tên già đó lại tự hạ thấp thân phận đến võ chiến.
“Không, đối phương chỉ là một người trẻ chừng hai mươi tuổi, còn là một bảo vệ ở Yên Đại.” Tống Trung Bình nói.
“Hai mươi tuổi!” Chiến Thiên Nhai giật mình, ông ta cảm thấy trong toàn bộ người ở độ tuổi hai mươi đến hai lăm trên toàn thế giới, võ công của Ngưỡng Thiên có thể xếp thế nhất.
Nước K lại còn có người có võ công cao hơn anh ta.
Trong giọng nói của Chiến Thiên Nhai còn mang theo tia cảm thán đắng chát: “Nước K lại xuất hiện thiên tài võ đạo như vậy sao? Ha ha, thú vị, vậy mà có thể giết Ngưỡng Thiên, tôi thật muốn nhìn thấy người trẻ tuổi này một chút…’
“Ngưỡng Thiên không phải bị cậu ta giết chết.
Sau khi bị cậu ta đánh gãy xương đùi, Ngưỡng Thiên cảm thấy sau này không thể nào có tiến bộ trong võ đạo được nữa, thấy có lỗi với sự bồi dưỡng mà bang Hoa Thanh đối với mình, cho nên anh ta đã tự đánh một chưởng vào trán mình, rồi lập tức mất mạng!” Tống Trung Bình liền thuật lại tình huống lúc đó.
“Đây là phong cách làm việc của Ngưỡng Thiên, cho dù anh ta về, nếu như không thể dùng sức lực tiếp tục phục vụ bang Hoa Thanh thì tôi cũng sẽ kết liễu anh ta!”