Ngày hôm sau, những tia nắng mặt trời đầu tiên đã rọi xuống vùng đất Lâm An, nơi được biết đến là thành phố nghìn năm tuổi này vẫn đang trên đà phát triển mạnh mẽ.
Trong căn nhà lớn của nhà họ Dụ, gia tộc lớn nhất Lâm An, vẫn bình yên tĩnh lặng như thường.
Trong khoảng thời gian này, Du Chí Hoà đã dùng mọi thủ đoạn để ém nhẹm sự kiện nổ súng xảy ra vào ngày hôn lễ của Du Minh.
Đời sống nhà họ Du lại quay về với quỹ đạo bình thường.
Du Minh kể từ ngày chứng kiến Tần Hằng đích thân cản trở Phó Khai giết người trong hôn lễ của Tần Hằng và Chung Khiết tại nhà tổ nhà họ Long, thì đã vứt bỏ khúc mắc muốn cướp vợ của Tần Hằng.
Tần Hằng là con trưởng của nhà họ Tần đã lui về ở Ẩn mà Chung Khiết là cháu gái của nhà họ Chung ở Yến Kinh, hai người bọn họ mới là trai tài gái sắc.
Hiện tại đối với Tần Hằng mà nói, trong lòng Du Minh chỉ có khắc sâu sự khâm phục và kính trọng mà thôi.
Du Chí Hoà ăn xong bữa sáng, sửa sang lại quần áo rồi cùng Du Minh rời khỏi căn nhà lớn của nhà họ Du.
Du Minh từ nước ngoài trở về vẫn luôn bận rộn với chuyện hôn nhân của mình nhưng hiện tại hôn sự đã thất bại nên đã đến lúc phải làm một điều gì đó nghiêm túc.
Du Chí Hoà chuẩn bị hôm nay sẽ để Du Minh chính thức bước vào công việc kinh doanh của gia đình – làm việc tại tập đoàn Hoa Hiệp.
Trước tiên sẽ bắt đầu với quản lý bộ phận, sau đó từng bước vươn lên, chờ Du Minh các hoạt động kinh doanh khác nhau của tập đoàn và tạo dựng được uy tín trong tập đoàn, thì ông ta sẽ giao tập đoàn Hoa Hiệp cho Du Minh quản lý.
Năm xưa ông ta làm lụng khổ ái cả đời vì tập đoàn Hoa Hiệp là để khi có thể về hưu, ông ta sẽ được thoải mái đi du lịch khắc các địa danh trên toàn thế giới, tham gia giải vô địch mạt chược thế giới, đến những khu vực nghèo nhất ở Châu Phi để làm từ thiện, và làm bất cứ điều gì ông ta muốn.
Nghĩ đến cuộc sống tốt đẹp lúc đó, Du Chí Hoà liền cảm thấy thực thoải mái.
Ưu tiên hàng đầu hiện nay là đào tạo con trai của mình để anh ta có thể thành công tiếp quản tập đoàn Hoa Hiệp.
“Con phải nhớ, tuy con là con trai của ba nhưng trong tập đoàn này có rất nhiều người đã kề vai sát cánh cùng ba hơn 30 năm, họ đều là những công thần đã cùng ba đánh hạ giang sơn nên con phải có lòng kính sợ đối với họ…” Ở trên xe, Du Chí Hoà vẫn đang dốc lòng chỉ bảo Du Minh.
Du Minh cũng khiêm tốn lắng nghe, tập đoàn Hoa Hiệp của gia tộc là một tập đoàn lớn, là một công ty có tiếng ở tỉnh Chiết Giang và thậm chí là cả nước, để tiếp quản một khối tài sản kếch xù như vậy, đối với Du Minh mà nói là một áp lực không nhỏ.
Xe chạy chầm chậm đến tòa nhà trụ sở chính của tập đoàn Hoa Hiệp.
Du Chí Hoà cùng Du Minh xuống xe, trên đường từ tầng trệt đến phòng họp, tất cả nhân viên nhìn thấy họ đều dừng lại chào hỏi!
Trong phòng họp, tất cả các thành viên nòng cốt của tập đoàn đều đã ngồi vào bàn chờ họ.
Du Chí Hoà cùng Du Minh vừa tiến vào, tất cả các lãnh đạo cấp cao đều đứng dậy, mỉm cười chào Du Chí Hoà, Du Minh: “Chào chủ tịch! Chào cậu Du!”
“Được, các vị đều ngồi xuống đi!” Du Chí Hoà nói một cách thân thiện.
Nói xong ông ta ngồi vào ghế của chủ toạ, các vị lãnh đạo khác cũng ngồi xuống, chỉ còn lại một mình Du Minh là còn đứng .
“Hôm nay gọi các vị đến đây, không có gì đặc biệt mà chỉ muốn thông báo với các vị một tin, kể từ hôm nay trở đi, con trai tôi là Du Minh sẽ chính thức làm việc tại tập đoàn, tạm thời nó sẽ làm phó phòng marketing, quản lý Trương phiền anh để mắt tới thằng bé!”
“Vâng! Cậu Du vừa nhìn đã biết là người thông minh, tôi nghĩ chỉ cần một tháng là cậu ấy có thể đảm đương một mình rồi.” Quản lý Trương đứng dậy, vừa đáp ứng yêu cầu vừa vuốt đuôi nói.
“Được rồi.” Du Chí Hoà nghe xong rất thoải mái, ông ta nhìn một lượt các vị lãnh đạo cấp cao rồi nói: “Từng người hãy báo cáo một chút về những tiến triển trong công việc mà các anh phụ trách của một tháng này đi!”
Nói xong, Du Chí Hoà nhìn về phía Du Minh, nhỏ giọng dặn dò: “Nghe cho kỹ nhé!”
Kỳ thật ông ta đang muốn cho Du Minh cơ hội tìm hiểu thêm về tập đoàn.
“Tôi trước, công ty xây dựng Hoa Hiệp hiện đang đảm nhận Dự án xây dựng đường vành đai thành phố Tô Châu với tổng vốn đầu tư là 390 tỷ VND…” Người phụ trách công ty xây dựng Hoa Hiệp lập tức nói.
Dưới trướng tập đoàn Hoa Hiệp có rất nhiều công ty con,bao gồm xây dựng, chăm sóc y tế, thể chất, giáo dục và đào tạo, du lịch nước ngoài và các dự án khác.
“Bệnh viện Hoa hiệp đã đạt doanh thu lũy kế 2.619 tỷ trong tháng trước, tăng trưởng trong 15 tháng liên tiếp.
Đây hiện là bệnh viện tư nhân có lợi nhuận cao nhất ở Lâm An, đuổi kịp các bệnh viện công…”
“Tổng công ty dược Hoa Hiệp vừa ký hợp đồng mua thuốc và thiết bị y tế trị giá 90 tỷ với 4 bệnh viện công ở Ontario, hiện tại chúng tôi vẫn đang liên hệ với một số bệnh viện ở thành phố T và tỉnh Giang để thảo luận về xu hướng hiện tại, xác suất đạt được sự hợp tác là rất cao!”
.
.
.
.
.
Những người phụ trách lần lượt nói về thành tích của công ty mình, khiến người nghe thực sự rất kinh ngạc, nhà họ Du không hổ là gia tộc đứng đầu Lâm An, đây là thực lực mà người bình thường không thể so được.
Du Minh đứng bên cạnh Du Chí Hoà, trong đầu ước tính đại khái rằng số tiền mà những người phụ trách vừa mới nói ra đã lên đến 600 tỷ.
Đây chỉ là kết quả hoạt động của tập đoàn Hoa Hiệp trong khoản thời gian này mày thôi.
Nếu tính thành tích hàng năm thì cũng phải hàng chục nghìn tỷ!