[Ngôn Tình] Người Thừa Kế

Chương 347: Chương 336





Ngày hôm sau, hôm nay Tần Hằng được nghỉ, anh hiếm khi đi vòng vòng trong trường.

Anh đi tới thao trường, trên thao trường hơi nóng lan tỏa, người chơi bóng rổ thì chơi bóng rổ, người đang cầu lông thì đánh cầu lông.

Trên đường chạy của thao trường, đang có mấy lớp đang học thể dục.

Tần Hằng nhìn thấy, một lớp trong đó chính là lớp của Chung Khiết.

Lúc này, Chung Khiết và bốn cô gái ‘Phong Hoa Tuyết Nguyệt” đứng cùng nhau, vô cùng chói mắt, dẫn tới các nam sinh khác lén lút nhìn về phía bọn họ, các nữ sinh thì đố kỵ muốn chết.

Có nam sinh to gan đi tới bắt chuyện, đều bị “Phong Hoa Tuyết Nguyệt” đuổi đi.

Tần Hằng không khỏi buồn cười, bốn cô nàng này, quả nhiên không phải là ăn chay.

Không lúc sau, Chung Khiết bọn họ bắt đầu chạy bộ, Tần Hằng ngồi trên thiết bị tập thể dục ở xung quanh, nhìn bọn họ.

Khi nhìn thấy Chung Khiết bọn họ chạy qua, Tần Hằng còn vẫy tay, Chung Khiết bọn họ lộ ra nụ cười với Tần Hằng, khiến đám nam sinh xung quanh tức tối tới mức ngứa ngáy trong lòng.


“Tần Hằng, thì ra anh ở đây!” Lúc này, bên tai Tần Hằng vang lên một giọng nói, Tần Hằng nhìn, là Nhan Hiểu xách một chiếc cặp lồng giữ nhiệt đi tới.

“Cô lại chuẩn bị đi thăm ai?” Tần Hằng nói đùa, trong lòng anh đã coi Nhan Hiểu là một người bạn rồi.

“Tới thăm anh, gần đây thời tiết càng lúc càng lạnh, em nấu một nồi canh đậu phụ hạt sen, một mình uống không hết, nên cho anh một ít!” Nhan Hiểu khẽ mỉm cười nói, nhưng trong nụ cười cứ có một chút không tự nhiên.

“Như vậy à, nếu cô đã xách tới rồi, tôi cũng không khách sáo với cô nữa!” Tần Hằng cười nói.

“Được! Tôi bây giờ đổ ra một bát cho anh uống! Tôi mang hai cái bát, chúng ta cùng uống!” Nhan Hiểu trong lòng mừng rỡ, để chiếc cặp lồng giữ nhiệt ở trên chiếc bàn chơi bóng bàn bên cạnh, đặt hai bát ra, quay lưng với Tần Hằng, đổ ra hai bát.

Nhan Hiểu lén lút liếc nhìn Tần Hằng, phát hiện anh đang nhìn thao trường, hoàn toàn không có chú ý tới mình, Nhan Hiểu từ trong túi lặng lẽ lấy ra lọ nước Huyền Chậm, đổ vào trong một chiếc bát.

“Tần Hằng, uống đi!” Nhan Hiểu đưa bát canh có bỏ độc đó vào trong tay Tần Hằng.

“Ừm, rất thơm, tương lai ai lấy được cô thì người đó sẽ rất có phúc!” Tần Hằng ngửi hơi nóng, khẽ mỉm cười trêu chọc, nói rồi, đã đưa miệng bát tới bên miệng.

Ánh mắt của Nhan Hiểu lộ ra tia phấn khích, chỉ cần Tần Hằng uống thuốc độc vào, mọi chuyện đều thành công rực rỡ rồi!
Lúc này, trên thao trường truyền tới một trận huyên náo, Tần Hằng liếc nhìn, vậy mà là Chung Khiết trong lúc chạy bị ngã, anh bỏ bát canh xuống, lập tức chạy về phía Chung Khiết.

“Tức chết mình rồi, Chung Khiết chết tiệt này, sớm không ngã, muộn không ngã, cứ vào lúc này mà ngã, thật là cố ý chống đối mình mà!” Nhan Hiểu đứng đó, tức tối mắng.

Bây giờ cô ta với Tần Hằng, Chung Khiết là bạn tốt, Chung Khiết ngã rồi, cô ta chắc chắn cũng phải chạy tới hỏi han mới được.

Nhan Hiểu để bát của mình và bát của Tần Hằng trên chiếc bàn chơi bóng bàn, chạy về phía Chung Khiết.

“Như thế nào rồi?” Tần Hằng đi tới trước mặt Chung Khiết, Chung Khiết đã được Tiểu Phong và Tiểu Hoa đỡ lên.

“Không sao, là em quá ngốc, vấp một cái thì ngã ra rồi!” Chung Khiết ngại ngùng nói.

“Đi thôi, đi sang đó ngồi một lát!” Tần Hằng nhíu mày nhìn Chung Khiết, trong lòng rất xót.

“Chung Khiết, chân của cậu sao rồi? Có bị trầy không, có cần tớ đưa cậu tới phòng y tế không?” Nhan Hiểu chạy tới trước mặt Chung Khiết, quan tâm hỏi han Chung Khiết, trưng ra dáng vẻ rất quan trọng.

“Tránh ra, Chung Khiết có chúng tôi là đủ rồi, không cần ý tốt của cô.


” Tiểu Tuyết răng sắc miệng bén nói.

Cô ta nói chuyện Nhan Hiểu chen hàng ở nhà ăn ngày hôm đó với Tiểu Phong và Tiểu Hoa rồi, bốn cô gái ‘Phong Hoa Tuyết Nguyệt’ đều cảm thấy, nữ sinh Nhan Hiểu này có điều kỳ lạ.

Nhưng Chung Khiết và Tần Hằng lại xem cô ta là bạn, khiến các cô cũng khá khó xử.

“Tiểu Tuyết!” Tần Hằng thấp giọng nói, trong giọng điệu có bất mãn, Nhan Hiểu là quan tâm bạn bè, Tiểu Tuyết hằn học, ghét bỏ với người ta như vậy, như thế không hay.

Tiểu Tuyết bị Tần Hằng nói, cũng không dám nói chuyện nữa, nhưng trong lòng cô ta vẫn rất ghét Nhan Hiểu.

“Tớ không sao! Cậu không cần lo lắng cho tớ!” Chung Khiết dịu dàng nói với Nhan Hiểu.

Chung Khiết được đỡ tới chỗ Tần Hằng vừa nghỉ ngơi, Tiểu Tuyết đang giúp Chung Khiết lau chỗ bị thương, nhìn vẻ mặt của Chung Khiết, ngã chắc không nghiêm trọng.

“Tần Hằng, Chung Khiết không sao, đúng rồi, anh vừa rồi còn chưa có uống canh! Em bê tới cho anh!” Nhan Hiểu hữu ý nói.

Nhan Hiểu vừa nhìn trên bục bàn, có hai sinh viên đang chơi bóng bàn, cặp lồng giữ nhiệt và bát đều không thấy đâu nữa.

“Cặp lồng giữ nhiệt của mình đâu?” Nhan Hiểu hoảng hốt hỏi.

“Nhan Hiểu, ở đây!” Tần Hằng gọi Nhan Hiểu, thì ra hai sinh viên để chiếc cặp lồng giữ nhiệt ở một bên trên đất, Tần Hằng tinh mắt, nhìn thấy trước.

“Dọa chết mình rồi!” Nhan Hiểu đi về phía Tần Hằng.

“Bát này cho cậu.

” Tần Hằng tùy tiện cầm một bát canh, đưa cho Nhan Hiểu, bản thân cũng cầm một bát lên.

Nhan Hiểu lập tức ngây ra, bởi vì hai bát giống hệt nhau, lại bị người ta xê dịch vị trí, cô ta căn bản không phân biệt được, cái bát nào là có độc, cái bát nào là không có độc.

Ngộ nhỡ chiếc bát của bản thân có độc, vậy cô ta há không phải xong đời rồi sao, nghĩ rồi Nhan Hiểu đều cảm thấy tim gan phát run.

“Ừm, thật ngon!” Khi cô ta đang tâm hoảng ý loạn, Tần Hằng đã uống một nửa số canh trong tay rồi.

“Ồ, tôi nghĩ rồi, Chung Khiết bị thương rồi, cậu ấy bây giờ nên uống canh này bồi bổ một chút!” Nhan Hiểu vội vàng che đậy nói, nói rồi, cô ta cầm bát canh tới trước mặt Chung Khiết, nói: “Chung Khiết, đây là canh đậu phụ hạt sen mà tớ nấu, vô cùng ngon, cậu nếm thử!”

“Anh uống rồi, quả thật rất ngón!” Tần Hằng đi tới, bát của anh đã rỗng rồi.

“Được…” Chung Khiết nói rồi thì muốn cầm lấy bát canh uống.

“Chung Khiết đừng uống, ăn cái điệu mềm mỏng của người ta, còn không biết cô ta đang có chủ ý xấu gì trong lòng đó!” Tiểu Tuyết nắm tay của Chung Khiết nói.

“Tiểu Tuyết, cậu sau này đừng nói chuyện như vậy nữa, tớ thật sự sẽ giận đó, Nhan Hiểu là chị em tốt của tớ, cậu ấy sẽ không hại tớ!” Chung Khiết nói với Tiểu Tuyết.

Nói xong, Chung Khiết cầm lấy bát canh trong tay Nhan Hiểu, uống số canh đó.

“Nhan Hiểu, cậu nấu canh thật sự rất ngon! Nếu như mở một nhà hàng, các nhà hàng khác đều phải đóng cửa rồi!” Chung Khiết nói đùa.

“Ừm!” Nhan Hiểu mỉm cười với Chung Khiết, nhìn Chung Khiết, lại nhìn Tần Hằng, nụ cười trên mặt cô ta có chút không tự nhiên, trái tim đang đập thình thịch như trống dồn, hai tay để sau lưng, dùng sức siết nắm, cảm thấy ngồi không được yên.

Trở về ký túc, Nhan Hiểu thu dọn mấy thứ đồ của mình, chạy khỏi Yên Đại.

Cô ta hẹn Tống Dực tới phòng của khách sạn Hilton.

Nhìn thấy Tống Dực bước vào, Nhan Hiểu lập tức rúc vào trong lòng Tống Dực, trong miệng luôn đè thấp giọng nói: “Cậu Tống, em rất sợ, cậu Tống, em rất sợ…”
“Như thế nào, đã bỏ thuốc độc cho Tần Hằng uống rồi sao?” Tống Dực không quan tâm Nhiên Hiểu lúc này có sợ hay không, cái anh ta quan tâm là Tẩn Hằng sẽ có chết hay không.

“Phải, em đã bỏ thuốc độc cho anh ta uống rồi, không phải, em không biết anh ta hay cô ta uống rồi, tóm lại, có người uống thuốc độc rồi!” Nhan Hiểu lúc này trong lòng vô cùng hoảng sợ, dẫn tới đầu óc cũng không phải quá tỉnh táo.

“Em đang nói cái gì? Tần Hằng rốt cuộc có uống thuốc độc chưa?” Tống Dực đè hai vai của Nhan Hiểu hỏi, gương mặt của anh ta rất âm trầm, khiến người ta nhìn mà rất rét lạnh.

“Có thể là anh ta uống rồi, có thể là bạn gái anh ta uống rồi, cậu Tống, cho dù là bạn gái anh ta uống rồi, cũng không có khác biệt quá lớn với Tần Hằng uống, bởi vì theo hiểu biết của em về Tần Hằng, nếu như bạn gái của anh ta chết, anh ta chắc chắn cũng sẽ không sống nữa!” Nhan Hiểu bị vẻ mặt đáng sợ của Tống Dực dọa mà bình tĩnh hơn một chút.