[Ngôn Tình] Người Thừa Kế

Chương 54: Anh ta là kẻ lừa đảo





Trông thấy Tạ Nhược Đồng, Tần Hằng cũng không không biết phải nói gì nữa, sao ở đâu cũng gặp phải cô ta thế này? Khi Tần Hằng đang muốn cùng Chung Khiết chuyển sang chỗ khác, thì lại phát hiện những chỗ khác đều đã có người rồi, chỉ đành ngồi lại tại vị trí cũ.

Chung Khiết nhẹ nhàng bám lấy cánh tay Tần Hằng, trong lòng cô vẫn hơi hơi sợ Tạ Nhược Đồng, Tần Hằng nhỏ giọng an ủi cô một chút.

Trông thấy bộ dạng thân mật của hai người, tâm tình Tạ Nhược Đồng càng thêm khó chịu, trong lòng cô ta vẫn luôn trộm cho rằng, cho dù cô ta có đá Tần Hằng đi nữa thì anh vẫn đặt cô ta ở vị trí đầu tiên trong tim, không thể đối tốt với người con gái nào khác trước mặt cô ta được.

“Hai người làm sao trà trộn được vào đây, đây là chỗ hai người có thể tới à?” Tạ Nhược Đồng hùng hổ dọa người mà nói.

“Cái ngữ này còn trộm được 6 tỷ của cô Tô cơ mà, muốn tìm cách lẻn vào đây, chẳng phải là dễ hơn ăn bánh sao.” Chu Hải Thạch bên cạnh giở giọng mỉa mai: “Anh thấy cái tên này lại chuẩn bị ra tay ở đây, kiếm thêm một món ấy mà, thế nào Tần Hằng, lần này lại nhắm vào phú hào nào nữa?”

Tần Hằng lười không thèm để ý đến hai cái đồ bệnh thần kinh kia, đền liếc cũng không liếc bọn họ một cái, chỉ nhỏ giọng nói chuyện với Chung Khiết.

“Oh, ra là hai cái thứ này lẻn vào đây à, em đã nói mà, để em đi tìm ban tổ chức nói chuyện, tống khứ hai cái thứ này ra ngoài!” Tạ Nhược Đồng nói xong liền muốn đứng dậy, nhưng lại bị Chu Hải Thạch ngăn lại, bọn họ dù sao cũng là nhờ vào chút quan hệ mới vào được đây, vạn nhất bị lộ ra thì không hay chút nào.

Những người ngồi xung quanh nghe thấy Tạ Nhược Đồng câu câu đều nhằm vào Tần Hằng cùng Chung Khiết, đã có người tò mò hỏi thăm xem giữa bọn họ rốt cuộc có thâm thù đại hận gì rồi.

“Ngài nói chuyện buồn cười quá, tôi thì có thể có quan hệ gì với mặt hàng này được chứ, dù sao bị chó cắn một cái, ta cũng không thể cắn lại nó một cái được phải không?” Tạ Nhược Đồng đắc ý giải thích với mấy người xung quanh: “Tôi chỉ là không nhìn nổi hành vi của bọn họ thôi, hai cái người này ấy à, từng hùa nhau trộm mất 6 tỷ của trường học đấy, tiền đó vốn là dùng để xây dựng cơ sở thực tập cho sinh viên, ngài nói thử xem tâm địa bọn họ đen tối tới mức nào chứ?”

Những người khác vừa nghe, đều sôi nổi chỉ trỏ bàn tán về Tần Hằng cùng Chung Khiết.

“Tạ Nhược Đồng, cơm có thể ăn bậy, nhưng lời thì không thể nói bậy được đâu.” Tần Hằng đã có chút không vui, nếu còn để Tạ Nhược Đồng tiếp tục nói lung tung, thì bữa cơm này còn ăn thế nào được nữa chứ.

“Ai yo, anh ăn trộm 6 tỷ của nhà trường, còn không cho tôi nói nữa à, anh tưởng mình là ai? Có ngon thì anh đừng có mà trộm tiền đi.” Tạ Nhược Đồng thấy Tần Hằng cuối cùng cũng nổi giận thì hả hê cực kỳ: “Tôi cứ muốn nói đấy, anh không cần mặt mũi lấy trộm 6 tỷ, lại tiêu pha hoang phí cho nhỏ điếm này, Tần Hằng anh chính là không cần mặt mũi như thế, không cần mặt mũi, tôi đang nói anh, cái đồ thối tha đê tiện nhà anh đấy, có ngon thì anh đánh tôi đi?”


Tạ Nhược Đồng kiêu căng hất mặt về phía Tần Hằng, cô ta dám chắc, Tần Hằng căn bản không nỡ đánh cô ta đâu mà!

“Cô......” Tần Hằng đang muốn cho cô ta một cái bạt tai thật mạnh, thì lại bị Chung Khiết kéo lại: “Thôi bỏ đi, cứ kệ bọn họ là được mà!”

Tần Hằng gật gật đầu, mạnh mẽ áp xuống lửa giận trong lòng.

“Không dám chứ gì, đúng là nhát như cáy mà!” Tạ Nhược Đồng đắc ý quay mặt lại: “Nếu tôi mà là mấy người, thì còn đang bận nghĩ xem làm sao để trả lại được 6 tỷ kia ấy, ôm một đống nợ như thế mà còn dám ở đây giở trò lừa lọc, hai tên cẩu nam nữ mấy người đúng là hết thuốc chữa rồi mà.”

Tạ Nhược Đồng ác ý đảo mắt, dùng củi chỏ đụng một cái thật mạnh vào lồng ngực chỗ trái tim Tần Hằng, nhưng trái tim là bộ phận quan trọng nhất cơ thể, làm sao có thể đụng như vậy được chứ?

Tần Hằng lập tức nổi giận, bộp một cái trực tiếp đẩy Tạ Nhược Đồng ngã sõng xoài ra đất, Chu Hải Thạch vội vàng đỡ Tạ Nhược Đồng dậy, Chung Khiết thì giữ anh lại, ngăn anh không làm gì Tạ Nhược Đồng nữa.

Khi Tạ Nhược Đồng đang cao giọng thách thức Tần Hằng đánh nhau, giọng nói của Cô Kiến Minh đột nhiên vang lên: “Cảm ơn mọi người đã cho tôi mặt mũi, tôi thông báo gấp như vậy mà mọi người vẫn đến tham gia được......”

Cô Kiến Minh vừa cất lời, Tạ Nhược Đồng chỉ đành nhẫn nhịn xuống, còn nháo nữa thì chẳng khác nào không tôn trọng Cô Kiến Minh.

Cô Kiến Minh khách sáo vài câu, mấy người ngồi ở đây đồng loạt nói không sao, địa vị của Cô Kiến Minh ở khu vực Hoa Đông này thế nào bọn họ đều rõ ràng, có thể được tới đây là vinh hạnh của bọn họ.

“Ngài Cô, chẳng phải bữa tiệc ngày hôm nay đặc biệt được tổ chức vì một quý ngài sao? Mọi người đều muốn được gặp quý ngài ấy đấy, có phải vậy không?” Một ông chủ nghe thấy Cô Kiến Minh nói xong rồi, mà vẫn không có ý nhắc đến quý ngài kia, liền cố ý hỏi, quý ngài kia được Cô Kiến Minh coi trọng như vậy, bọn họ sao có thể không muốn gặp được?

“Đúng đó.”

“Giới thiệu quý ngài ấy đi.”

“Bọn tôi đều muốn gặp quý ngài.”

......

Cô Kiến Minh đứng trên sân khấu hướng mắt về phía Tần Hằng, ánh mắt ông ta ôn hòa, mang theo ý dò hỏi.

Tần Hằng chỉ lẳng lặng liếc mắt ra hiệu với ông ta.

“Mong muốn được gặp quý ngài, tôi sẽ thay mọi người chuyển lời tới cậu ấy, quý ngài công việc bận rộn, vừa rồi cậu ấy có tới đây một chuyến, thấy mọi người đông đủ như vậy thì rất hài lòng, bây giờ đã trở về rồi......” Cô Kiến Minh mỉm cười nói.

Nghe Cô Kiến Minh nói xong, bên dưới sân khấu nổi lên một loạt tiếng kêu tiếc nuối.

“Đồ bần hèn thối tha.” Tạ Nhược Đông đã được Chu Hải Thạch đỡ sang một bên, cô ta chửi Tần Hằng một câu, trong lòng khó chịu cực kỳ, nếu như không phải vì Tần Hằng, cô ta rất có thể đã gặp được quý ngài thần bí kia rồi, Tần Hằng đúng là cái đồ sao chổi mà, gặp phải anh ta liền chẳng có chuyện gì tốt cả.

“Được rồi, để bù đắp cho tiếc nuối của mọi người, chúng ta cùng tham gia một trò chơi nhé, tất cả mọi người có mặt ở đây đều có cơ hội trúng thưởng.” Cô Kiến Minh lớn giọng nói.

Nói xong, Cô Kiến Minh liền giải thích luật chơi cho mọi người.

Mỗi người có mặt ở đây đều có một số ghế, lát nữa trên màn hình lớn sẽ thực hiện quay số, trúng số ghế của ai thì người đó sẽ giành được giải thưởng.

Với thân phận của Cô Kiến Minh, giải thưởng tất nhiên không thể nhỏ được, giải thưởng thấp nhất là một chiếc Iphone XS, sau đó là một chiếc vòng tay ngọc bích trị giá 56,66 triệu, chẳng qua phần thưởng dành cho giải đặc biệt mới càng kinh khủng, là một sợi dây chuyền khảm kim cương trị giá 2,66 tỷ.

Cô Kiến Minh còn đặc biệt mời người mẫu triển lãm sợi dây chuyền kia, sợi dây óng ánh, tỏa sáng lấp lánh, quả thực vô cùng xinh đẹp, mắt những người ngồi ở đây, đặc biệt là các cô gái, đều phát sáng rồi.


Cho dù biết xác suất mình trúng thưởng rất thấp, nhưng trong lòng Tạ Nhược Đồng vẫn dấy lên một tia hy vọng, hy vọng mình có thể nhận được sợi dây chuyền kim cương kia.

Mười lăm phút sau, trừ dây chuyền kim cương, các giải thưởng khác đều đã tìm được chủ nhân rồi.

Có tới một phần ba số người ở đây đã trúng thưởng, Tạ Nhược Đồng cũng trúng một chiếc vòng tay ngọc bích, nhưng trong lòng cô ta lại cảm thấy thực đáng tiếc. Vòng tay cho dù cũng không tồi, nhưng đem so với dây chuyền kim cương thì lại chẳng đáng một đồng.

Có điều nhìn sang Tần Hằng cùng Chung Khiết, đến giải thưởng thấp nhất là một chiếc Iphone cũng không trúng được, tâm tình cô ta lại thoải mái hơn bội phần, nghịch nghịch chiếc vòng ngọc bích trên cổ tay: “Cái vòng tay này đẹp thật đấy, người nào đó cũng đừng có hâm mộ nhé, với cái vận cứt chó của mấy người, muốn trúng thưởng ấy hả, hah, đúng là trò cười mà.”

Chung Khiết nhìn nhìn Tần Hằng, Tần Hằng cười khẽ an ủi cô ta: “Không sao, cái vòng đó chỉ có mấy bà thím mới đeo thôi.”

“Anh......” Một câu này của Tần Hằng khiến Tạ Nhược Đồng tức đến nghẹn họng, cô ta nhìn cái vòng trên tay, cảm thấy quả thực giống phong cách của mấy bà thím, liền tháo luôn xuống.

Lúc này đã bắt đầu quay đến giải thưởng lớn cuối cùng rồi, con số trên màn hình lớn nhanh chóng chạy qua.

“7.” Số đầu tiên đã xuất hiện, là bàn số 7, cũng chính là bàn của Tần Hằng.

Những người ngồi bàn này đều kích động hết cả lên, đặc biệt Tạ Nhược Đồng, nếu cô ta trúng được sợi dây chuyền kim cương kia, cô ta sẽ vui ba ngày ba đêm mất, đó là 2,66 tỷ đấy, tiền trong tài khoản ngân hàng của cả nhà Tạ Nhược Đồng cũng không biết có nhiều được đến thế không.

Với lại nếu vậy nghĩa là cô ta trúng tận hai giải, lúc lên sân khấu phát biểu cảm nghĩ, cô ta liền có thể ám chỉ với các ông chủ lớn ở đây rằng mình có mệnh vượng phu, như thế thì có thể có cơ hội kiếm thêm không ít rồi.

Trong lúc Tạ Nhược Đồng mơ tưởng, con số thứ hai đã xuất hiện.

“1.” Đồng thời con số thứ 3 cũng bắt đầu quay.

Mỗi một bàn có mười hai người, số thứ hai là “1”, đồng nghĩa với việc người trúng thưởng là một trong ba người có số ghế “10”, “11”, “12”.

Tần Hằng là “10”.

Chu Hải Thạch số “11”.

Tạ Nhược Đồng số “12.”

Tâm tình Tạ Nhược Đồng càng thêm kích động, cô ta cảm thấy sợi dây chuyền tỏa sáng lấp lánh kia như đang vươn tay về phía cô ta vậy, lúc này, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ đồn vào ba người bọn họ.

“Là mình, là mình, là mình......” Tạ Nhược Đồng không ngừng nhủ thầm trong lòng, như thể muốn dùng ý niệm để khống chế con số vậy.

Nhưng ngoài mặt cô ta vẫn trưng ra bộ dạng nhẹ nhàng thản nhiên, những người khác đều đang nhìn cô ta mà.

Vòng quay số bắt đầu chậm lại, hai tay Tạ Nhược Đồng bấu chặt vào nhau.

Càng ngày càng chậm.

“2!” Là Tạ Nhược Đồng.

Tạ Nhược Đồng hưng phấn bật dậy, Chu Hải Thạch cũng đứng lên, hai người ôm chầm lấy nhau, đến lúc tách ra, Tạ Nhược Đồng đang muốn khách sáo mấy câu với mọi người.

Lúc này, ánh mắt cô ta vô thức bị màn hình lớn hấp dẫn, vòng quay số hình như còn chưa dừng hẳn, vẫn đang chầm chậm quay.


“Tinh” một tiếng, số “2” không còn thấy nữa, thay vào đó là số “0” xuất hiện.

Tim Tạ Nhược Đồng đau thắt lại. Rõ ràng là mình mà, sao lại thay đổi rồi.

“Quay thêm chút nữa, quay thêm chút nữa đi......” Tạ Nhược Đồng thầm hô trong lòng, chỉ cần nhảy đến số “1” thì sẽ là Chu Hải Thạch rồi, nếu như anh ta trúng được sợi dây chuyền kim cương kia, chắc hẳn cũng sẽ tặng cho cô ta thôi.

Nhưng mà, vòng quay trên màn hình đã không còn chuyển động nữa, con số “710” rõ rõ ràng ràng hiện ra, chính là số ghế của Tần Hằng.

Trái tim Tạ Nhược Đồng nguội lạnh, cái thứ như Tần Hằng vậy mà lại trúng giải à, cô ta chầm chậm quay sang nhìn Tần Hằng, thù hận đầy ngập trong mắt, hận không thể hóa thành mũi tên bắn chết Tần Hằng.

Chu Hải Thạch kéo Tạ Nhược Đồng ngồi xuống, ngại muốn chết rồi.

Lúc này, Tần Hằng liền trở thành tiêu điểm chú ý của toàn trường.

“Ồ, ngài đây may mắn thật đấy, xin mời ngài lên sân khấu nhận giải thưởng.” Cô Kiến Minh nở nụ cười vui vẻ, nói với Tần Hằng.

Mọi người đều hướng ánh mắt hâm mộ về phía Tần Hằng.

Tần Hằng đoán được, đây nhất định là do Cô Kiến Minh giở trò quỷ rồi, nhưng mà lúc này cũng chỉ có thể cười khổ trong lòng thôi, nếu đã là mình trúng giải, thì cứ nhận đi vậy, vừa hay anh chưa tặng gì cho Chung Khiết, sợi dây chuyền kim cương này cũng không tồi.

“Đi, chúng ta lên sân khấu thôi.” Tần Hằng đứng dậy kéo tay Chung Khiết, tiến về phía sân khấu, những người khác đồng loạt vỗ tay.

Trong mắt Tạ Nhược Đồng lóe lên tia sáng lạnh, rõ ràng người lên sân khấu phải là mình, cái đôi cẩu nam nữ này không biết là giở trò gì mà lại có thể thay đổi con số nữa, là bọn họ cướp mất sợi dây chuyền kim cương của mình.

“Chào ngài, xin chúc mừng, ngài may mắn thật đấy.” Cô Kiến Minh bắt tay Tần Hằng, cười tươi như hoa nở, nếu như nhìn kỹ, có thể thấy được trong mắt ông ta đầy ý tứ lấy lòng.

Nói xong, Cô Kiến Minh liền chuẩn bị trao tặng sợi dây chuyền kim cương cho Tần Hằng.

“Cô tổng, ngài còn chưa giới thiệu anh chàng đẹp trai này cho mọi người biết mà.” Bên dưới sân khấu, một giọng nữ hoạt bát vang lên, nhận được sự ủng hộ của mọi người.

“Này......” Cô Kiến Minh nghe vậy có hơi quẫn bách, cậu cả đã nói là muốn điệu thấp rồi, ông ta liếc mắt liền thấy Tần Hằng đang nhàn nhã nhìn mình, như muốn xem xem mình sẽ phản ứng thế nào, não Cô Kiến Minh vừa động, liền nói với những người đang ngồi dưới sân khấu: “Vị này là cậu Lý, Lý Khanh Thần, tuổi trẻ đầy triển vọng, vận khí hôm nay cũng rất tốt......”

May thay Cô Kiến Minh nhớ ra, vừa rồi ở cửa cậu cả đã nhắc đến cái tên này. Liếc thấy sắc mặt Tần Hằng không tệ, tâm tình ông ta mới xem như bình tĩnh trở lại.

Cô Kiến Minh đang muốn đưa sợi dây chuyền kim cương cho Tần Hằng.

“Lý Khanh Thần? Thật biết giả vờ!” Lúc này, vang lên một tiếng khinh bỉ, những người khác cũng thuận theo tiếng động mà nhìn sang, chính là Tạ Nhược Đồng, cô ta cười lạnh đứng dậy, ánh mắt sắc bén nhìn Tần Hằng: “Mọi người đừng tin anh ta, anh ta chính là một tên bần hèn của đại học Kim Lăng, hơn nữa còn ăn cắp 6 tỷ…”