Nghe cảnh sát dẫn đầu nói, trái tim Tạ Nhược Đồng như rơi mất, cả người phát run, trong tiềm thức cô ta, gần như cũng tin Chu Hải Thạch chính là người đó, kia chính là khoản tiền lớn 6 tỷ a, nếu bắt cô ta trả, sao có thể trả nổi, cô ta cảm thấy cuộc sống đời này của mình cũng bị hủy rồi.
Nghe Chu Hải Thạch còn tranh cãi lớn tiếng, Tạ Nhược Đồng lấy lại tinh thần cũng bắt đầu la khàn cả giọng: "Không phải chúng tôi, các ngươi sai rồi, là Tần Hằng tên khốn kia, thả chúng tôi…"
Giống như cô ta la càng lớn, liền không phải bọn họ vậy.
"Mang đi!"
Cảnh sát dẫn đầu bất đắc dĩ lắc đầu, mấy cảnh sát áp giải Tạ Nhược Đồng và Chu Hải Thạch rời đi.
Trước kia Tạ Nhược Đồng cho dù thế nào cũng không thể ở trước mặt Tần Hằng chật vật như vậy, trước mặt Tần Hằng, cô ta vĩnh viễn phải chứng minh, chính mình sống tốt hơn Tần Hằng, rời khỏi Tần Hằng là lựa chọn sáng suốt không thể sáng suốt hơn, mà lúc này Tạ Nhược Đồng hoàn toàn quên sự tồn tại của Tần Hằng, cô ta giống như người đàn bà chanh chua lớn tiếng giải thích cho mình.
Hai người bị cảnh sát thô lỗ đẩy ra đại sảnh.
Tần Hằng và Chung Khiết lẫn nhìn thoáng qua nhau, trong lòng có hơi vui mừng, hơn một tháng qua, oan uổng của họ cuối cùng cũng được rửa sạch.
Cuối buổi tiệc, ở một góc, Tần Hằng vỗ vỗ bả vai Cô Kiến Minh, tỏ vẻ mình rất vừa lòng buổi tiệc hôm nay, cổ vũ ông ta cố gắng làm việc cho gia tộc, gia tộc thấy được thành tích của ông ta.
Lời này làm Cô Kiến Minh vừa mừng vừa sợ.
Nhân lúc buổi tiệc chưa tàn, Tần Hằng kéo Chung Khiết ra khỏi khách sạn Cảnh Hiên.
Hai người gọi một chiếc xe, về thẳng đại học Kim Lăng.
Trên xe, Tần Hằng gọi cho Khổng Quý Quân, bây giờ Chung Khiết đã biết thân phận của anh, anh cũng không cần giấu diếm cái gì.
"Ông Khổng cảm ơn lễ gặp mặt của ông." Tần Hằng cười nói tự nhiên, Chu Hải Thạch cố tình bị bắt đúng lúc hôm nay mình trở lại Kim Lăng, Tần Hằng mới không tin, chỉ là trùng hợp đơn giản như vậy.
"Cậu khách sáo rồi " Khổng Quý Quân cung kính nói, ngày Tần Hằng bị đưa đến đảo Bách Hoa, Khổng Quý Quân liền nói chuyện với người phụ trách tiểu đội 3, vài ngày đã tìm được chứng cứ phạm tội vu oan giá họa của Chu Hải Thạch, ông ta vẫn không giao cho đồn cảnh sát, chính là vì để Tần Hằng chính mắt nhìn thấy Chu Hải Thạch bị bắt đi.
"Từ tiểu đội 3 tôi biết, họ đã diệt hội Thanh Long, hơn nữa cùng ngày, sự ảnh hưởng khi tiểu đội 3 xuất động cũng được đè xuống, mặt khác, qua xử lí, tôi đã giúp cô Chung Khiết một lần nữa khôi phục thân phận sinh viên, cậu mang cô Chung Khiết trở về có thể như thường lệ đi học"
"Vẫn là ông cẩn thận" Tần Hằng rất vừa lòng, Khổng Quý Quân nghĩ chu đáo hơn anh, điều này thật làm anh bớt lo.
Xuống xe ở cửa Nam của trường học, Chung Khiết muốn lôi Tần Hằng đến phố ăn vặt, trước đó ở bữa tiệc, Tần Hằng và Chung Khiết cũng chưa ăn gì.
Phố ăn vặt ở đối diện cửa Nam, Tần Hằng và Chung Khiết rất nhanh đã tới phố ăn vặt.
Đậu hủ thúi, mì lạnh, lương bì…
Cái gì cũng có, lúc này đúng là lúc thích hợp để học sinh đi dạo phố, người rất đông.
Chủ quán cơ bản đều là nông dân ở xung quanh, đều 40, 50 tuổi, da hơi đen, đối với họ, bày quán kiếm chút ít tiền, cũng đã thấy đủ.
"Đi ăn bánh rán ngũ cốc đi." Tần Hằng và Chung Khiết đi về phía một quán bánh rán ngũ cốc, các quán chung quanh đều rất tấp nập, chỉ có trước quầy hàng kia một người cũng không có.
Nghĩ là đồ ăn không quá ngon, nhưng Tần Hằng và Chung Khiết đều rất lương thiện, mở quán cũng không dễ dàng, có thể giúp được thì giúp vậy.
"Hai người ăn bánh rán, thêm cái gì không, có chân giò hun khói, rong biển…" Thấy Tần Hằng và Chung Khiết đến, cô chủ vui sướng hỏi, hôm nay cô ta còn chưa mở hàng.
"Một cái thêm chân giò hun khói, một cái thêm que cay." Tần Hằng nói với cô chủ xong, Chung Khiết bên cạnh lại thụt mạnh về phía sau.
"Là cô ta!" Trong mắt Chung Khiết lộ ra hoảng sợ, vừa rồi cô chủ đứng ở sau xe đẩy nhỏ, không thấy rõ, bây giờ lại gần, cô ta nhìn rõ, là Trịnh Diễm!
Tần Hằng ôm Chung Khiết, nhỏ giọng an ủi cô ta, bóng ma lần trước Trịnh Diễm đè cô ta trong nước quá lớn.
"Thật xin lỗi, Chung Khiết, lần trước là tôi không đúng, tôi đáng chết, xin cô tha lỗi cho tôi đi…" Trịnh Diễm vội vàng từ sau xe đẩy đi tới, quỳ gối trước mặt Chung Khiết dập đầu.
Ngày đó cô ta đánh Chung Khiết, cô ta còn ước, lời Tần Hằng chỉ là hù dọa cô ta, làm người nhà đoạn tuyệt quan hệ với cô ta, sao có thể?
Nhưng, sau đó, Thanh Long hội của cậu cô ta, bị một thế lực dẹp yên trong đêm, không đợi cô ta về nhà, ba cô ta liền gọi cho cô ta, muốn hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ với cô ta, hơn nữa thu tất cả tiền trên người cô ta.
Trịnh Diễm từ đó không có nguồn kinh tế, cô ta còn muốn đến trường, không có tiền thì sống sao? Cô ta thậm chí nghĩ tới đi làm gái, nhưng cuối cùng, vẫn là vay tiền mua một cái xe đẩy nhỏ, bán bánh rán ngũ cốc.
Làm hơn 20 ngày, mỗi ngày cũng không bán được mấy cái, đa số làm ra đều là cô ta ăn.
Vừa rồi cô ta vì có hai người khách đến mà vui mừng, nghĩ mình cuối cùng có thể kiếm được 30 ngàn, không ngờ họ lại là Chung Khiết và Tần Hằng.
Lúc này trong lòngTrịnh Diễm sợ hãi cực kỳ, thế lực Tần Hằng diệt thế lực của cậu cô ta một cách nhẹ nhàng như vậy, nếu lần này chọc giận anh, cô ta còn giữ được mạng sao?
"Em vẫn chưa thoát ra được, vẫn rất hận cô ta đi? Được, anh biết nên làm thế nào." Tần Hằng ôm Chung Khiết, bên tai cô thản nhiên nói.
Anh lấy điện thoại ra, chuẩn bị gọi Khổng Quý Quân, thời gian sống trên đảo, Tần Hằng cũng dần khôi phục một ít tính cách của người cực giàu, chỉ là Trịnh Diễm, trong mắt anh, không khác gì một cộng cỏ.
A! Trái tim Trịnh Diễm căng thẳng, Tần Hằng lần này muốn giết cô ta, rõ ràng cô ta đã thành bộ dạng này, Tần Hằng vẫn không chịu buông tha cô ta.
"Đừng." Chung Khiết bỗng giữ chặt tay Tần Hằng, lắc đầu với anh: "Bỏ đi, đã đủ rồi."
Lúc trên đảo, Tần Hằng đã nói với Chung Khiết, sẽ làm Trịnh Diễm không nhà để về, nhìn thấyTrịnh Diễm lúc này quỳ trên mặt đất, mặc quần áo vấy mỡ, cả người mùi dầu trứng, Chung Khiết cảm thấy, trừng phạt cô ta thế này đã đủ.
"Được rồi" Tần Hằng buông điện thoại.
"Cám ơn anh, cám ơn, anh đại ân đại đức, tôi sẽ nghĩ cách báo đáp anh." Trịnh Diễm vui cực mà khóc dập đầu, giờ phút này, trong lòng cô ta không có chút ý muốn trả thù nữa, cô ta đã bị làm cho khuất phục.
Tần Hằng kêu Trịnh Diễm nhanh đứng lên, để những người khác thấy rồi thì không tốt, Trịnh Diễm vội ngừng đứng lên, sau đó rất nhanh làm cho Tần Hằng và Chung Khiết hai cái bánh rán ngũ cốc, muốn tặng miễn phí cho hai người, nhưng cuối cùng, Tần Hằng vẫn đưa cô ta 60 ngàn.
Nắm 60 ngàn trong tay, nhìn bóng dáng Tần Hằng và Chung Khiết rời đi, Trịnh Diễm suy nghĩ xuất thần, mắt cô ta bất giác chảy ra nước mắt, nếu không phải chính mình tìm đường chết, bây giờ sao lại tới nước này.
Trịnh Diễm bỏ 60 ngàn vào túi trước ngực, bắt đầu sửa sang lại nguyên liệu, chờ vị khách tiếp theo tới.
Tần Hằng dạo quanh trường học một vòng, liền về biệt thự Thúy Đảo Hoa Đình, Tần Hằng giúp Chung Khiết mua một ít vật dụng hàng ngày, Chung Khiết cứ vậy ở lại biệt thự.
Tần Hằng cũng ở, đương nhiên, hai người là ngủ khác phòng.
Cùng lúc đó, Tạ Nhược Đồng và Chu Hải Thạch cũng từ đồn cảnh sát đi ra.
Ba Chu Hải đồng ý nộp tiền bảo lãnh anh ta, phía lãnh đạo trường cũng đồng ý, chỉ cần Chu Hải Thạch có thể trong vòng một năm, trả lại số tiền này, trường học cũng sẽ không truy cứu trách nhiệm của anh ta.
"Tên nhóc này, ông đây năm đó sao sinh ra đồ chết tiệt như mày?" Ba Chu Hải Thạch đá vào mông Chu Hải Thạch, đá anh ta ngã ra đất, lại đi lên, hung hăng tát vào mặt hai cái.
"Không phải mày giỏi lắm sao? Tiền này tự mình nghĩ cách, ông đây một đồng cũng không lo cho mày!" Ba Chu Hải Thạch để lại câu này, khởi động xe, chạy như bay đi.
"Ba, ba…"
Chu Hải Thạch che hai má, lớn tiếng la về phía ba mình, đáp lại anh ta chỉ có khói xe gay mũi.
"Tiền này hai người vẫn nên nghĩ cách trả đi, chúng tôi đã công bố tin trên web trường, các người một ngày không trả tiền, thì vẫn có tin trên web, xem các ngươi còn biết xấu hổ không." Mấy lãnh đạo trường cau mày nói, cũng lên xe của trường đi luôn.
Chu Hải Thạch sắp điên rồi, Tạ Nhược Đồng bị dọa đến khóc lên, 6 tỷ, này trả như thế nào?
"Khóc cái gì!" Chu Hải Thạch buồn bực mắng Tạ Nhược Đồng một câu.
"Em không khóc, bây giờ đã hơn 10 giờ, chúng ta tìm khách sạn qua đêm đi?" Tạ Nhược Đồng lau nước mắt nói.
"Tạ Nhược Đồng cô là đồ óc heo sao? Bây giờ tôi chỉ có mấy trăm thôi, cô còn muốn ở khách sạn, đi, cô đi ở đi? Đi đi?" Chu Hải Thạch đẩy Tạ Nhược Đồng.
Tạ Nhược Đồng sao có tiền, bình thường cô ta đều xài tiền Chu Hải Thạch.
"Em sai rồi, giờ chúng ta gọi xe về trường học." Tạ Nhược Đồng cũng biết bây giờ tâm trạng Chu Hải Thạch không tốt.
"Gọi xe! Cô có biết từ đây gọi xe về trường bao nhiêu tiền không? 300 ngàn, tiền này cô bỏ ra sao? Cô bỏ ra, giờ tôi liền gọi xe!" Chu Hải Thạch trừng mắt nhìn Tạ Nhược Đồng, bộ dạng hung ác.
Môi Tạ Nhược Đồng run rẩy trừng Chu Hải Thạch, cô ta cảm thấy rất uất ức, lại cảm thấy Chu Hải Thạch xấu cực kỳ.
"Đi, chạy xe đạp công cộng về với tôi!" Chu Hải Thạch lôi cổ tay Tạ Nhược Đồng, đi về phía hàng xe ven đường.
Tạ Nhược Đồng đột nhiên giãy khỏi tay Chu Hải Thạch, chạy qua một bên, ngoắc kêu một chiếc taxi, chạy nhanh về trường.
Chu Hải Thạch sắp tức điên, miệng anh ta liên tục chửi bậy, con điếm Tạ Nhược Đồng.
Sáng sớm ngày hôm sau, Chung Khiết về trường học, tháng này, cô chậm trễ không ít chương trình học, cô ta cần bổ túc lại.
Tần Hằng 8 giờ mới dậy, bản thân chậm rì rì đi tới canteen trường, chuẩn bị ăn sáng, lại đến ký túc xá thăm bọn Nhậm Luân.
Tần Hằng vừa ăn sáng, vừa xem điện thoại, trên web trường, ảnh Chu Hải Thạch bị ghim trên đầu trang, chuyện anh ta trộm 6 tỷ của trường, cũng bị công bố chi tiết.
Tần Hằng cười thản nhiên.
"Kia không phải Chu Hải Thạch sao!"
"Đúng vậy! Nhìn dáng vẻ anh ta, làm ra chuyện này, thật là không biết xấu hổ"
Mấy bạn học dùng bữa sáng xung quanh nhỏ tiếng nói, mắt Tần Hằng nhìn theo hướng bọn họ, Chu Hải Thạch từ bên ngoài đi đến, hướng một bàn đi qua, mà bàn kia, Tạ Nhược Đồng đang thản nhiên ngồi ăn cháo.
Bây giờ Chu Hải Thạch thiếu 6 tỷ, Tạ Nhược Đồng có thể không rời không bỏ, xem ra cô ta thật sự yêu Chu Hải Thạch, thật đáng để người ta tôn trọng, Tần Hằng nghĩ thầm.
"Rầm"
Chu Hải Thạch mới đi đến bàn ăn, liền vỗ lên bàn, anh ta dùng ngón tay chỉ Tạ Nhược Đồng: "Tạ Nhược Đồng, cô giỏi à? Hôm qua dám bỏ lại tôi chạy! Cô hào phóng a, gọi xe bỏ đi, cô có biết tôi về sao không? Xe đạp công cộng, hai đùi đều đau, hôm nay cô không xoa cho tốt, tôi đánh chết cô…"
Tạ Nhược Đồng cười nhẹ nhìn Chu Hải Thạch nổi giận, chờ anh ta nói xong, mới chậm rãi nói: "Chúng ta chia tay đi"