Khi mọi người đều không kịp phản ứng, thì thời gian "pk" đã kết thúc.
Người chiến thắng cuối cùng là Tạ Nhược Đồng!
Bình luận cũng giảm ngay lập tức.
Bài hát của Tử Hinh đột ngột im bặt, cô cảm thấy mình bị hoa mắt rồi, thanh tiến trình của cô 3 giây trước vẫn đang vượt qua Tạ Nhược Đồng rất xa, làm sao có thể biến mất trong nháy mắt?
“Sao vậy, hệ thống có vấn đề gì sao?” Tử Hinh sáp lại gần ống kính, vẻ mặt không thể tin được, 300 triệu của tôi!
Nói không quan tâm chắc chắn là giả, Tử Hinh lướt bình luận, hóa ra đúng là có một tên nhà giàu đã nạp tiền cho Tạ Nhược Đồng, cuối cùng giết cô trong một giây cuối cùng.
Trong lòng cô bùng nổ rồi, chỉ còn 3 giây nữa thôi. 300 triệu đó sẽ là của cô, cô đã để fan của mình kìm nén lâu rồi, chính là để giành chiến thắng lớn trong "thời gian pk". Bây giờ fan của cô đã quét cạn rồi, vốn sẽ thắng chắc vậy mà lai thua!
"Cái người tên Khanh Thần đó, anh làm loạn cái gì vậy? Nghĩ là mình có tiền thì giỏi lắm phải không? Muốn nạp tiền thì phải nạp sớm đi, 3 giây cuối cùng, anh đang cố ý trêu chọc tôi đúng không..."
Tử Hinh đang không cam lòng mắng, thì lúc này, màn hình phát sóng trực tiếp của cô biến mất.
Tạ Nhược Đồng vẫn không kịp phản ứng gì sau cú sốc, các bạn cùng phòng của cô đều chạy đến. Tạ Nhược Đồng chỉ vào màn hình điện thoại, lí nhí nói: "tôi... thắng rồi, 300 triệu là của tôi".
Khi những người bạn cùng phòng xem lại, là thật, Tang An Nhiên chào hỏi trước ống kính quay trực tiếp: "Anh Khanh Thần, bảo sao anh không đến phòng chat của em, thì ra anh đến phòng chat của Nhược Đồng."
Tang An Nhiên nhìn thấy Khanh Thần đã tặng cho Tạ Nhược Đồng 20 [siêu chiến hạm không gian], trong lòng ghen tị chết đi được, là 300 triệu đó, hơn nữa Tạ Nhược Đồng cũng đã giành được 300 triệu tiền thắng pk!
Nếu Khanh Thần xem phát sóng trực tiếp của mình, chẳng phải tiền sẽ là của mình sao?
"Nhược Đồng, cô mau chào anh Khanh Thần đi. Anh Khanh Thần đã thưởng cho cô 300 triệu đấy, mau nói đi." Tang An Nhiên nhắc nhở, Tạ Nhược Đồng lúc này mới có phản ứng.
"Anh Khanh Thần, cảm ơn anh, em thực sự không biết phải nói gì để bày tỏ lòng biết ơn của mình, bây giờ em thực sự muốn gặp anh một lần, em nghĩ anh phải là một người phong độ đẹp trai. Không, em không có tư cách suy đoán anh đâu, anh là người như thế nào em cũng thích. Mong muốn lớn nhất của em bây giờ là được gặp anh, em... rất muốn ôm anh... hôn anh một cái. Tất nhiên em biết em không xứng với anh, nhưng em chính là nghĩ vậy..."
Tâm trí của Tạ Nhược Đồng đã loạn cào cào rồi.
"Em cũng muốn gặp anh, cũng muốn hôn anh..." Tang An Nhiên cũng không chịu thua nói. Bụng dạ của Tạ Nhược Đồng thực sự rất thâm sâu, anh Khanh Thần rõ ràng đã đến phòng chat của tôi trước, cô tích cực như vậy, muốn ra tay trước đúng không? Tang An Nhiên tôi cũng không phải là người ăn chay.
Lúc này, dòng chữ " Khanh Thần đã ra khỏi phòng chat" hiện lên trên màn hình điện thoại.
Tần Hằng ngơ ngác nhìn giao diện điện thoại, vừa rồi nhìn thấy Tạ Nhược Đồng vẻ mặt đáng thương tự chà đạp mình, rốt cuộc vẫn là không nhịn được mà giúp cô.
Xem như hoài niệm cho khoảng thời gian chúng ta đã từng ở bên nhau.
Tần Hằng đang định tắt điện thoại đi ngủ, một tin nhắn từ tài khoản Răng Hổ gửi đến, là Tạ Nhược Đồng.
"Anh Khanh Thần, vừa rồi thật sự cảm ơn anh, lúc đó em đã rất tuyệt vọng. Nếu không có anh, đêm nay em sẽ đau lòng chết mất... trong buổi phát sóng trực tiếp em để mặt mộc, có thể hơi xấu, thực ra, những người khác khi tẩy trang cũng giống em vậy, có lẽ không bằng em nữa, khi trang điểm trông em vẫn xinh lắm... "
Tần Hằng biết Tạ Nhược Đồng lại đang nịnh bợ con nhà giàu rồi. Anh thấy tẻ nhạt, chỉ đơn giản trả lời "ừm"
Thấy Khanh Thần nói chuyện với cô, Tạ Nhược Đồng rất vui, cô lén nhìn sang Tang An Nhiên, người vẫn đang phát sóng, vì sợ bị cô ta nhìn thấy.
“Nhân tiện, anh Khanh Thần, có phải hôm qua Cô Kiến Minh-Cô tổng mời anh đến khách sạn Cảnh Hiên dự tiệc không, nhưng anh không tham dự?” Tạ Nhược Đồng, người đã bình tĩnh lại, lập tức nghĩ đến chuyện hôm qua, cô muốn nhân chuyện này, gặp Khanh Thần, đồng thời để Tần Hằng bị trừng phạt.
"Thì sao?"
"Chuyện là như thế này, có người mạo danh anh, tham dự yến tiệc, còn lấy được sợi dây chuyền kim cương 2 tỷ 640 triệu, em biết người đó là ai, chỉ cần anh muốn bắt anh ta, em có thể nói cho anh biết ngay!" Tạ Nhược Đồng trộm cười nói.
Tần Hằng lộ ra nụ cười khổ.
"Kệ đi, hơn 2 tỷ đối với tôi không phải là số tiền lớn, anh ta muốn lấy thì cứ lấy đi"
Tạ Nhược Đồng còn muốn lợi dụng quyền lực của Khanh Thần, để đưa Tần Hằng vào đồn cảnh sát, nhưng có vẻ như Khanh Thần không quan tâm chút nào. Tạ Nhược Đồng cảm thấy có chút mất mát, đồng thời cũng có chút kinh ngạc, hơn 2 tỷ cũng không quan tâm, điều này cho thấy Khanh Thần không phải là người giàu có bình thường!
“Anh Khanh Thần, ấn tượng của anh về em thế nào?” Tạ Nhược Đồng do dự hồi lâu nhưng vẫn nói ra, người ta là con nhà siêu giàu, xung quanh chắc chắn không thiếu mỹ nữ xinh đẹp, nhưng một cơ hội tốt như vậy trước mặt, làm sao Tạ Nhược Đồng có thể cam tâm bỏ qua được?
"Cô giống bạn gái cũ của tôi" Tần Hằng chậm rãi gửi một tin nhắn.
Bạn gái cũ! Hay quá, ai lại không có tình cảm với bạn gái cũ của mình.
“Vậy bạn gái cũ của anh thế nào rồi?” Tạ Nhược Đồng trong lòng có chút mong đợi.
"Cô ấy rất xinh đẹp nhưng lại là một người tham phú phụ bần, còn cặp kè với đàn ông khác sau lưng tôi".
"A? Chẳng trách anh lại đá con hồ ly tinh này. Một người đàn ông chung tình như anh, cô ta không biết trân trọng, thật là tệ, anh đừng lo, thứ rác rưởi này, không tốt được mấy ngày đâu, em nghĩ sau này sẽ không ai thèm lấy cô ta, người đàn ông bình thường nào sẽ muốn thứ rác rưởi này chứ? "
"Đừng nói nữa"
"Sao lại không nói nữa, không lẽ trong lòng anh vẫn nghĩ tới thứ rác rưởi này? Không đáng đâu" Tạ Nhược Đồng nhanh chóng gõ: "Thật ra, mặc dù em có vẻ giống cô ta, nhưng em cam đoan, em chắc chắn không phải người như vậy, thường ngày em thích đọc sách, với tình yêu cũng rất chung thuỷ, đến nay em chỉ có 1 người bạn trai, quen nhau hơn 4 năm rồi, sau đó anh ta thay lòng, nên mới chia tay, tất nhiên, em không để anh ta chạm qua, cho đến bây giờ, em vẫn còn độc thân, đang đợi người phù hợp... "
Nhìn dòng chữ trên màn hình điện thoại, nụ cười của Tần Hằng càng chua xót, trong lòng cũng dần tức giận.
"Được rồi, tôi buồn ngủ, đi ngủ trước"
"Ừ, được rồi, anh Khanh Thần, anh đi ngủ trước đi, em sẽ không quấy rầy anh nữa, ngủ ngon"
Tần Hằng ném điện thoại sang một bên, siết chặt thân thể, nhắm mắt lại.
Ngày hôm sau, Tần Hằng và Chung Khiết ăn cơm xong ở nhà ăn, Chung Khiết liền ôm sách giáo khoa đi thư viện học bài.
Tần Hằng từ nhà ăn đi tới tòa nhà dạy học.
“Tần Hằng!” Đúng lúc này, trên con đường rợp bóng cây vang lên một tiếng gọi chói tai.
Tần Hằng liếc mắt nhìn, Tạ Nhược Đồng mang theo một cái túi ni lông lớn màu đen, giễu cợt nhìn Tần Hằng, cô mang theo cái túi lớn kia, khó nhọc bước tới chỗ Tần Hằng.
"Bây giờ anh đắc ý lắm phải không?"
“Đắc ý?” Tần Hằng bối rối nhún vai.
"Không phải sao? Hôm qua tôi đã mời anh ở quán bar U Nhã, chắc anh nghĩ tôi đã hối hận vì đã đá anh đúng không, hôm qua tôi nói những điều đó là vì muốn gương vỡ lại lành với anh đúng không?" Tạ Nhược Đồng nhếch mép nhìn Tần Hằng hỏi, cứ như xem thấu Tần Hằng vậy.
Tần Hằng cười không nói gì, định rời đi.
“Bị tôi nói trúng nên muốn chạy?” Tạ Nhược Đồng đứng chặn trước mặt Tần Hằng, “Sao anh lại nghĩ như vậy? Chẳng lẽ tôi Tạ Nhược Đồng sẽ quay lại ăn cỏ đuôi chó của anh sao? Tôi không ngại nói cho anh biết, ngày hôm qua, tôi chỉ muốn lừa anh một số tiền, để trả lại con chó điên Chu Hải Thạch đó, không ngờ hôm qua tên ngốc nhà anh lại không mắc lừa. Haha, không ngờ phải không? "
Tần Hằng nhìn cô cười nhạt, giống như nhìn một mụ đàn bà sắp phát điên, không có một tia tức giận.
"Anh cười con mẹ gì," Tạ Nhược Đồng nghiến răng nghiến lợi đập cho Tần Hằng một đấm: "Anh cũng giống Chu Hải Thạch, đều là đồ chó ghẻ! Hoàn toàn không xứng với Tạ Nhược Đồng tôi, Tạ Nhược Đồng tôi đá mấy người đi, chính là một sự lựa chọn khôn ngoan, hơn nữa, sau khi bỏ hai con chó mấy người xong, tôi ngày càng tốt hơn! "
“Chắc hẳn anh đang thắc mắc tại sao tôi lại nói như vậy đúng không?” ý cười của Tạ Nhược Đồng trở nên sâu hơn, cô ấy cười khúc khích hai tiếng: “Mà nói cho anh biết cũng không sao, tôi đã tìm được một người bạn giàu có, anh ta giàu hơn Chu Hải Thạch nhiều! Hôm qua tôi còn chưa mở miệng hỏi, anh ta đã cho tôi 600 triệu rồi! ”
Tần Hằng không khỏi bật cười.
"Anh nghĩ tôi đang nói dối sao? Được rồi, anh tin hay không thì tuỳ?" Ánh mắt Tạ Nhược Đồng trở nên sắc bén hơn khi nhìn thấy Tần Hằng: "Anh có muốn biết tên nhà giàu mà tôi quen biết là ai không?"
“Là ai?” Tần Hằng phối hợp nói.
Tạ Nhược Đồng đưa tay lên miệng, nói nhỏ từng từ: "Lý - Khanh - Thần".
"Haha, sợ rồi đi, tên nhà giàu mà tôi quen biết là Lý Khanh Thần, người mà anh giả mạo vào ngày hôm trước. Tôi đã liên lạc với anh ấy! Đừng lo, tôi sẽ khiến anh ta truy cứu việc anh giả mạo anh ta tham gia bữa tiệc của ông chủ Cô Kiến Minh, đem sợi dây chuyền hơn 2 tỷ mà anh trộm đó ói ra! Để anh đi ăn cơm tù! "
Tần Hằng không muốn nhìn vẻ mặt kiêu ngạo của Tạ Nhược Đồng nữa, anh cảm thấy buồn nôn, Tần Hằng nhìn cũng không nhìn cô, anh đẩy Tạ Nhược Đồng ra bước đến tòa nhà dạy học, Tạ Nhược Đồng bị Tần Hằng đẩy cho lảo đảo..
“Tần Hằng, đồ chó, tôi nhất định phải nói với anh Khanh Thần bộ mặt xấu xí của anh, đừng nghĩ bây giờ anh đang sung sướng, anh sắp tiêu đời rồi, anh cứ chờ ngồi tù đi!” Tạ Nhược Đồng từ phía sau chỉ vào Tần Hằng, mắng chửi như một mụ đàn bà chanh chua.
Tạ Nhược Đồng cũng không đến tiết học này. Tần Hằng bị Tạ Nhược Đồng quấy rầy đến mức không thể nghe giảng, trong đầu nghĩ ngợi lung tung, không để ý liền đến giờ tan học rồi.
Tần Hằng theo dòng người bước ra khỏi tòa nhà dạy học, lúc này điện thoại vang lên, là quản lý của " Thu Thủy Y Nhân" tiểu Hồng gọi đến.
"Ông chủ, mau tới đây, có khách hàng đang gây rối trong cửa hàng, đến nỗi cửa hàng chúng ta không thể làm ăn, bảo vệ trong trung tâm thương mại cũng không kiểm soát được..." Tiểu Hồng lo lắng nói qua điện thoại.
Tần Hằng cau mày kêu Tiểu Hồng, ráng nhịn một chút, bản thân vội vàng chạy đi ngay.