[Ngôn Tình] Người Thừa Kế

Chương 63: Em nhớ mẹ rồi





Tần Hằng về trường học đúng 11 giờ rưỡi, anh gọi điện cho Chung Khiết rồi đến căng tin ăn cơm cùng cô ta.

Tần Hằng gọi một phần canh cải xanh nấu đậu, cà chua xào trứng, khoai tây xào thịt và thêm hai bát cơm.

Nhiều quá rồi." Chung Khiết bĩu môi, nhìn Tần Hằng một cách bất lực.

"Không sao, ăn được mà." Tần Hằng cười hì hì, trước mặt Chung Khiết anh có chút ngây thơ, hai hôm nay Chung Khiết vẫn luôn học trong thư viện, cô ta tết tóc hai bên, hai bím tóc dày rủ xuống vai làm khuôn mặt trắng nõn của cô ta xinh đẹp tựa như một nữ thần thuần khiết nhất vậy.

Chung Khiết, hôm nay em đẹp thật." Tần Hằng không kìm lòng được nói.

Chung Khiết ngẩn ra rồi lập tức cúi đầu cười cười, sau đó ngẩng đầu lên, trên mặt vẫn giữ nụ cười thản nhiên, nhìn Tần Hằng vẫn mải si ngốc nhìn cô ta, khẽ nói: Miệng lưỡi trơn tru."

"Không, anh nói thật mà." Tần Hằng nghiêm túc nói.

Trái tim mềm mại của Chung Khiết bị gõ nhẹ, cô ta dùng tay cốc nhẹ một cái lên đầu Tần Hằng: Ăn cơm đi."

"A" Tần Hằng bưng bát cơm, dùng đũa gắp cơm, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Chung Khiết.

Cứ lẳng lặng nhìn Chung Khiết như vậy, đối với Tần Hằng cũng là một loại hạnh Phúc.


Em sao thế? Tần Hằng vốn đang thấy Chung Khiết rất vui vẻ, sắc mặt bỗng chốc trở nên phiền muộn, đũa cũng không động, dáng vẻ rủ mắt cúi đầu có chút thương cảm, liền vội vàng gọi.

"Em nhớ mẹ thôi." Chung Khiết ngẩng đầu, ý cười ẩn giấu trong mắt: Nhà em ở một ngôi làng nhỏ trong núi miền Đông Bắc, từ nhỏ chỉ có em với mẹ, từ lúc em đi học, trong nhà chỉ còn lại mình bà ấy, em ở đây ăn ngon như vậy, mà bà ấy ở nhà không biết ăn gì nữa..."

Trong đôi mắt mang theo ý cười của Chung Khiết chảy ra hai giọt lệ, tựa như bông tuyết đang tan chảy động lòng người.

Tần Hằng ngồi bên cạnh Chung Khiết, ôm lấy bả vai Chung Khiết, để cô ta tựa vào lòng mình.

"Em thực sự rất nhớ mẹ mình..." Chung Khiết không kìm lòng được, cô ta đau lòng bật khóc, tiếng khóc chẳng khác nào một mũi tên phi thẳng lên trái tim Tần Hằng.

Đừng khóc, nếu em nhớ mẹ thì giờ anh có thể sắp xếp, đảm bảo trong hai ngày em có thể gặp mẹ em." Tần Hằng vừa an ủi Chung Khiết trong đầu vừa lên kế hoạch chuyện đến Đông Bắc thăm mẹ Chung Khiết.

"A, Chung Khiết, hai người về rồi à? Lúc này một đôi nam nữ bưng khay cơm đi về phía bàn của hai người Tần Hằng, đó là đồng hương Đinh Nhụy và Cao Nguyên của Chung Khiết.

Bọn họ chưa gặp mặt Chung Khiết và Tần Hằng một tháng rồi, hai hôm trước còn nghe nói là Chu Hải Thạch lấy 6 tỷ của cô Tô chứ không phải bọn Tần Hằng, điều này chứng tỏ Tần Hằng là kẻ có tiền, vừa nhìn thấy Tần Hằng với Chung Khiết ngồi đầy liền đi qua.

"Chung Khiết, sao cậu lại khóc thế? Đinh Nhụy quan tâm hỏi han.

Không có chuyện gì đâu, vừa nãy nước canh văng vào mắt thôi." Chung Khiết ngồi thẳng dậy, phiền muộn của cô ta chỉ có Tần Hằng bằng lòng sẻ chia.

Ồ..." Đinh Nhụy cũng không truy hỏi: À đúng rồi, Tần Hằng, có thể tiết lộ cho bọn mình một chút nhà cậu rốt cuộc làm gì không?

Giờ Đinh Nhụy và Cao Nguyên rất tò mò về Tần Hằng, rốt cuộc là gia sản lớn cỡ nào mà có thể vừa ra tay đã hơn 3 tỷ cơ chứ.

Nếu nhà Tần Hằng thực sự mạnh như bọn họ tưởng tượng thì loại người này nên nịnh cho tốt.

Tâm tư của Đinh Nhụy và Cao Nguyên sao Tần Hằng lại không biết cơ chứ?

"Số tiền này thực ra là tôi trúng xổ số thôi, tổng cộng là 4 tỷ rưỡi, trúng thưởng lòng tôi rất hoảng loạn, cứ cảm giác số tiền này lai lịch bất chính cho nên tôi bèn tiêu sạch rồi, tôi dẫn Chung Khiết ra ngoài chơi một tháng, tiền trên người cũng hết sạch rồi." Tần Hằng nghĩ nghĩ rồi nói.

Cậu trúng số ư? Đinh Nhụy và Cao Nguyên mở to mắt.

Hình như một tháng trước ở dây có một người trúng giải lớn 4 tỷ rưỡi, còn lên cả tin tức, cái người lên lĩnh giải đầu đó có phải cậu không? Đinh Nhụy hỏi Tần Hằng.

Có chuyện này thật à, Tần Hằng cười thầm trong lòng.

Chậc...hai cậu biết cả rồi." Tần Hằng sờ sờ mũi nói.


Cạn lời..." Đinh Nhụy thất vọng vỗ ót, còn tưởng Tần Hằng là nhà siêu cấp giàu gì đó cơ, thì ra là trúng số, có điều cô ta cũng không đáng tiếc gì quá lâu.

Tần Hằng không phải nhà giàu thì tốt rồi, giờ lại về như trước, Chung Khiết trước mặt này cũng vẫn là con ranh tầm thường, nếu Tần Hằng là tên nhà giàu vậy giờ lại phải nịnh bợ cô ta rồi.

Nghĩ đến đây, trong lòng Đinh Nhụy và Cao Nguyên dễ chịu hơn nhiều.

Ài, chẳng dễ gì trúng sổ xố, cậu cũng chẳng biết làm quái gì, trong túi mình nhiều tiền thì cậu phải học người giàu người ta quyên góp tiền chứ làm mấy chuyện vớ vẩn này thì có ý nghĩa gì chứ? Tranh danh trục lời, chẳng trách cậu nghèo, đáng đời." Cao Nguyên lúc này chẳng thèm đặt Tần Hằng vào mắt.

"Chung Khiết à Chung Khiết, cậu nói cậu cũng vậy, Tần Hằng sơ sài cũng thôi đi, cậu cũng từ thôn nghèo mà ra, cậu cũng không biết nói cậu ta chút, đấy, giờ thì tốt rồi, cả 4 tỷ rưỡi hai người đi khắp nơi hết sạch rồi, cậu nói xem các cậu nghèo vì cái gì? Tạ Đinh Nhụy tận tình khuyên bảo Chung Khiết.

Lúc này, Đinh Nhụy nhận một cuộc điện thoại, nghe cách cô ta gọi thì là mẹ cô ta gọi đến, nói được mấy phút Đinh Nhụy ngắt điện thoại, mặt mày vui sướng ôm cánh tay của Cao Nguyên: Anh yêu, mẹ em nói mai muốn đến thăm em."

"Mẹ em muốn đến, vừa hay anh cũng muốn gặp mẹ vợ tương lại." Cao Nguyên vui vẻ nói.

Đinh Nhụy cười ngọt ngào, cô ta lại liếc sang Chung Khiết: Chung Khiết, mai mẹ tôi định đi máy bay đến thăm tôi, cậu xem nhà chúng tôi này, tuy cách nhau mấy nghìn cây số nhưng nói muốn gặp liền gặp, vì gì chứ, nhà chúng tôi có tiền cho nên sau này cậu có chút tiền đừng ngu muội tiêu hết, nếu 4 tỷ rưỡi đó vẫn còn thì không phải cậu cũng có thể để mẹ cậu đến thăm rồi ư? À, không đúng, cứ coi như là có tiền đi nữa thì mẹ cậu cũng chưa chắc đã đến thăm cậu, bà ấy có khi đến máy bay cũng không biết đi ấy nhỉ? Ha ha."

Nghe Đinh Nhụy nói mẹ mình như vậy, ánh mắt Chung Khiết trở nên sắc nhọn: Không được phép nói mẹ tôi."

"Ha, tôi chỉ nói thật thôi." Đinh Nhụy cười nói: Vốn lần này còn định bảo mẹ tôi dẫn theo mẹ cậu đi cùng, ài, xem thái độ này của cậu, tôi thấy vẫn là thôi vậy."

Thật ư? Chung Khiết vừa nghe thấy có thể được gặp mẹ liền kích động, mẹ cô ta quả thực không biết đi may bay, nếu có thể đến cùng mẹ Đinh Nhụy thì Chung Khiết yên tâm hơn nhiều.

"Tất nhiên là thật rồi, tôi còn định trả phí đi đường cho mẹ cậu đấy, dù sao thì chúng ta cũng là đồng hương, tình cảnh nhà cậu thế nào sao tôi không biết, nhưng chẳng ngờ tôi coi cậu là đồng hương còn cậu thì chẳng coi tôi như thế." Đinh Nhụy thờ ơ nói.

"Đinh Nhụy, xin lỗi cậu, vừa nãy tôi hơi nóng nảy." Chung Khiết nói với Đinh Nhụy, Tần Hằng kéo cô ta, cô ta chỉ khẽ lắc đầu: Cậu để mẹ cậu dẫn mẹ tôi theo đi, cậu bảo tôi làm gì cho cậu cũng được."

Hừ, đúng là loại nhu nhược! Tôi chỉ thuận miệng nói một cậu mà cậu lại cho là thật? Chung Khiết à Chung Khiết, đời này cũng chỉ có chút tiền đồ này thôi.

"Thấy cậu thành khẩn như vậy tôi cũng miễn cưỡng đồng ý với cậu."

Cảm ơn cậu, Đinh Nhụy." Chung Khiết vui vẻ chẳng khác nào một đứa trẻ.

Nhìn bộ dạng vui mừng của Chung Khiết, trong lòng Đinh Nhụy càng khinh thường cô ta hơn, chút ân huệ như thể mà Chung Khiết vui vẻ thành bộ dạng đấy. Đinh Nhụy càng cảm thấy hơn Chung Khiết, cảm giác đời này của Chung Khiết so với cô ta cũng chỉ là con ranh xấu xí.

"Hai người yên tâm, phí đi đường của mẹ Chung Khiết tôi sẽ chuyển cho hai người." Tần Hằng không quen nhìn dáng vẻ ngạo mạn của Đinh Nhụy.

"Không cần đưa đâu, chỉ là 3 triệu thôi mà, chúng tôi có tiền, phải không anh yêu? Đinh Nhụy nói với Cao Nguyên một cách ngọt ngào.


Cao Nguyên gật đầu rồi khinh thường liếc Tần Hằng một cái: Cậu ta cũng thấy vé mấy bay chẳng mất bao nhiêu tiền mới mở miệng nói muốn đưa cho chúng ta, nếu không sao cậu ta không nói bao chi phí ở? Chỗ ở mới là chính."

"Chúng tôi cũng đâu nói để các cậu trả? Tần Hằng cười nhạt.

Cậu nói được lời này, hai mẹ lên cùng, cậu còn không biết tốt xấu để bọn họ tách ra ở ư? Dù sao thì chuyện này tôi cũng không làm được."

Vậy bọn tôi sẽ lo chỗ ở, như thế được chứ? Tần Hằng hơi mất kiên nhẫn nói.

Hai người lo chỗ ở, là muốn thuê khách sạn nhỏ bên đường ư? Cao Nguyên tôi không làm được như vậy." Cao Nguyên khinh thường liếc Tần Hằng một cái.

Ai nha anh yêu, người ta cũng muốn thể hiện trước mặt mẹ vợ tương lai thôi mà." Đinh Nhụy cười chẳng mấy tốt lành: Nếu người ta đã nói vậy thì chúng ta nghe theo thôi, để cho Tần Hằng sắp xếp, em tin chỗ mà Tần Hằng sắp xếp sẽ không tệ quá đâu."

"Hừ, Tần Hằng, chúng ta cứ định sẵn như vậy, cậu sắp xếp chỗ ở." Cao Nguyên cười lạnh một tiếng, nói xong lại nhỏ giọng thầm thì: Tôi thấy lần này cậu gặp mẹ vợ xong cũng toang với Chung Khiết thôi."

Bàn bạc xong, Đinh Nhụy và Cao Nguyên cũng không thèm ngồi chung bàn với bọn Tần Hằng, hai người đứng dậy bỏ đi.

Tần Hằng ăn cơm với Chung Khiết xong, lúc bước ra căng tin, Chung Khiết nhận được điện thoại của mẹ nói mẹ của Đinh Nhụy đã gọi điện cho bà ta, mai muốn dẫn bà ta đến Kim Lăng.

Nghe thấy giọng nói của mẹ, Chung Khiết vô cùng vui vẻ.

Sau khi tiễn Chung Khiết về kí túc xá để nghỉ trưa, Tần Hằng gọi điện cho Thẩm Vạn Thiên bảo ông ta đặt hai phòng ở khách sạn Berkeley cho mẹ của Chung Khiết ở vào ngày mai.

"Cho mẹ của bạn gái cậu ở ư? Thẩm Vạn Thiên hoảng hốt nói, ông ta do dự vài tiếng: Thế này đi, cậu chủ, có lẽ Berkeley không xứng, tôi sắp xếp cho cậu một khách sạn tốt hơn nhé."

Hả? Tần Hằng có chút tò mò, nghe giọng điệu của Thẩm Vạn Thiên, thì khác sạn này không đơn giản rồi: Khách sạn nào cơ?

"Tử Huyên Khách Xá." Thẩm Vạn Thiên giới thiệu cho Tần Hằng: Chính xác mà nói thì nó không được tính là một khách sạn, cũng khó mà đặt chỗ, giống như quốc khách Điếu Ngư Đài của kinh thành vậy, người có thân phận, bên trên đồng ý mới có thể vào ở."