Nhan Hiểu cầm lấy từ phổ mà Chung Khiết đang xem, từ từ kéo về phía mình, Chung Khiết mới chú ý đến đám người Nhan Hiểu đã đi đến trước mặt mình, cô ta đang luyện tập, bọn họ lấy từ phổ của cô ta làm gì? Chung Khiết sững sờ một lúc, Nhan Hiểu lớn tiếng hét lên: “Bỏ tay ra.”
Dọa Chung Khiết đến mức cả người run rẩy, buông tay ra. Cô ta có chút ấm ức nhìn Nhan Hiểu, tại sao lại hung dữ với cô ta như vậy? Cảm xúc của Chung Khiết lúc này vô cùng tồi tệ, cô ta cảm thấy mình giống như vừa vào một công ty đen vậy.
Đương nhiên, Chung Khiết biết, mấy người Trần Tịnh Dung rất tốt, chỉ có mấy người Nhan Hiểu có chút ý kiến với mình.
“Đúng là nghiêm túc nha?” Nhan Hiểu hài hước nói, nghênh ngang ngồi lên chiếc ghế xoay. Lâm Kiều và Trương Hiểu Nhã một người ngồi lên tay vịn, một người đứng bên cạnh Nhan Hiểu, mỉm cười nhìn Chung Khiết.
“Vừa mới đến đã gia nhập vào nhóm V.I Girls của chúng tôi, thì phải tôn trọng quy tắc của chúng tôi” Nhan Hiểu cười khẩy nhìn Chung Khiết: “Sau này chúng tôi là sư tỷ của cô, tôi là lão đại, cô ấy là lão nhị, cô ấy là lão tam,Quách Á Nhiên bên kia là lão tứ, cô chính là người nhỏ nhất, trước tiên gọi một tiếng chị xem nào”
“Chị cả, chị hai, chị ba” mặc dù Chung Khiết biết bọn họ cố ý trêu trọc mình, nhưng vẫn làm theo yêu cầu của bọn họ, Chung Khiết nhìn Quách Á Nhiên đang ngồi đàn ghita ở bên kia: “Chị tư”
“Không cần, không có cái quy tắc này” Quách Á Nhiên thờ ơ nói.
Nhan Hiểu liếc nhìn Quách Á Nhiên, cô ta còn đang rất đắc ý, Chung Khiết cũng rất nghe lời nha. Cô ta cùng với Lâm Kiều và Trương Hiểu Nhã đều bật cười, cảm thấy bây giờ mình đang cao hơn Chung Khiết một cái đầu.
Chung Khiết không để ý đến sự chế giễu của bọn họ, với cô ta điều quan trọng nhất bây giờ là làm sao có thể nâng cao tài năng nghệ thuật của mình, muốn đi qua một bên để luyện tập.
“Này, người mới, chúng tôi cho cô đi rồi sao?” Nhan Hiểu không hài lòng nói, khuôn mặt vốn dĩ đang rất xinh đẹp, lúc này trông giống như chị đại đầu đường xó chợ, khiến người khác rất chán ghét.
“Còn có chuyện gì?” Trong lòng Chung Khiết rất không vui, trước đó mình đã giới thiệu qua tên rồi, bọn họ vẫn gọi cô ta là người mới, người mới, không hề tôn trọng mình.
“Cô không nhìn thấy phòng học đang rất bẩn sao? Mỗi một thành viên mới khi đến đều phải quét dọn một lượt, nhớ thu dọn sạch sẽ những thứ ở trên bàn, quét sạch nền nhà một lượt.” Nhan Hiểu vênh mặt, hếch hàm sai khiến nói.
Quách Á Nhiên ở bên cạnh dừng đánh đàn, thở dài, nhìn Chung Khiết nghe lời Nhan Hiểu nói, bắt đầu quét dọn, lắc đầu, tiếp tục đánh đàn.
Chung Khiết gạt hết những thứ trên bàn xuống đất, quét hết một lượt nền nhà, bây giờ lại bắt đầu lau một lượt, cô ta làm những việc này rất thuần thục, trước khi đi học đại học, ở nhà thường xuyên giúp mẹ làm những chuyện vặt, ngược lại cô ta có chút thích làm những chuyện này.
Vẫn còn một chút, Chung Khiết lau sạch nền nhà, lúc này, Trương Hiểu Nhãn và Lâm Kiều đi ra cửa, nền nhà vừa mới lau sạch lại có những dấu chân đen.
Chung Khiết có chút bất mãn nhìn hai người, hai người cười cười nói nói đi ra ngoài, Chung Khiết cũng không nói gì, lại lau sạch dấu chân hai người để lại.
Cô ta lai sạch nền nhà, đang định đi cất cây lau nhà, thì Lâm Kiều và Trương Hiểu Nhã đi mua mấy gói đồ ăn vặt quay lại.
“Hai người đợi một lúc, trời rất nóng, đợi 5 phút nền nhà sẽ khô.” Chung Khiết cười, nhắc nhở hai người bọn họ.
“Nhưng tôi rất muốn ăn đồ ăn vặt.” Lâm Kiều tùy ý nói với Chung Khiết một câu, cùng với Trương Hiểu Nhã đi vào phòng học, phía sau hai người bọn họ để lại hai hàng dấu chân đen.
Chung Khiết tức giận liếc nhìn bóng lưng của bọn họ, cuối cùng vẫn cầm cây lau nhà lên, lau sạch dấu chân của bọn họ.
“Các cô không được đi linh tinh, đợi 5,6 phút nền nhà khô rồi, muốn giẫm bẩn, tôi cũng không….” Chung Khiết nói với ba người Nhan Hiểu, cô ta biết, ba người này có thành kiến với cô ta.
Chung Khiết vẫn chưa nói xong, chỉ thấy Nhan Hiểu cười với cô ra, túi snack trong tay từ từ đổ xuống, khoai tây chiên rơi đổ xuống nền nhà, làm nền nhà trở nên bừa bãi.
“Ngại quá, người mới, lại quét dọn chỗ này một chút được không.” Nhan Hiểu cười nói.
Cho dù tính cách của Chung Khiết có tốt đến đâu, cũng không nhịn được nữa mà liếc nhìn Nhan Hiểu, cô ta không nói gì, cầm cây lau nhà đi ra ngoài cửa.
“Đứng lại!” Nhan Hiểu không vui hét lên một tiếng, trong phòng học trống không, vô cùng inh tai.
Chung Khiết không đứng lại.
“Làm phản rồi đúng không?” Lúc này, sau lưng Chung Khiết vang lên tiếng bước chân gấp gáp, Chung Khiết vừa quay đầu lại, một bàn tay đã bóp lấy cổ cô ta.
“Không có tự trọng sao?” Nhan Hiểu bóp cổ Chung Khiết, đẩy cô ta vào tường: “Lúc nãy lên mặt với ai hả? Một đứa con gái đến từ một thị trấn nhỏ, cũng dám lên mặt với tôi? Cô sống mà cảm thấy quá sốt ruột sao?”
“Cái đồ xấu xí, cô mà cũng xứng ở chung nhóm với chúng tôi, bản thân cũng không xem mình là ai.” Lâm Kiều đứng bên cạnh cười khẩy nói.
“Bà đây thấy dáng vẻ giả vờ đáng thương của cô trước mặt chị Trần mà cảm thấy buồn nôn, có phải cô còn muốn làm trưởng nhóm, thành vocal?” Trương Hiểu Nhã chế giễu nói.
Chung Khiết sợ hãi nhìn bọn họ.
“Nhìn con điếm này đi, bị chúng ta dọa sợ rồi, trở thành cái dáng vẻ xấu xí này, tôi còn cho là cô ta tài giỏi đến mức nào.” Nhan Hiểu cười cười khẩy nói, cô ta hung hăng kéo Chung Khiết một cái, Chung Khiết lảo đảo: “Đi! Quét sạch nền nhà cho tôi.”
Lúc này Chung Khiết vừa tức giận vừa sợ hãi, cô ta lại cầm cây lau nhà lên, chuẩn bị đi quét dọn vệ sinh.
“Hừ, bảo cô ta làm gì thì làm cái đó, còn rẻ rúng hơn cả con chó ở ngoài đường, Nhan Hiểu, xem ra cái đồ xấu xí này sau này rất dễ khống chế.”
“Đúng vậy, cô ta hát hay thì có tác dụng gì chứ, nếu như cô ta giám bảo chị Trần cho cô ta làm trưởng nhóm, chúng ta sẽ đánh chết cô ta.”
Nghe thấy những lời tâng bốc của Trương Hiểu Nhã và Lâm Kiều, trong lòng Nhan Hiểu vô cùng đắc ý, cô ta ôm cánh tay, cười khẩy nhìn Chung Khiết, trong miệng lẩm bẩm:
“Cái đồ xấu xí này không phải đã từng nói trong nhà chỉ có cô ta và mẹ cô ta sao, dựa vào một người phụ nữ ở nông thôn như mẹ cô ta, có thể để cô ta học lên đến đại học cũng là một kỳ tích, tôi nghĩ mẹ cô ta chắc chắn làm một số chuyện không đứng đắn, các cô nghĩ xem một góa phụ cuộc sống có thể không cô đơn sao? Vừa có thể vui vẻ, lại có thể có được một khoản thu nhập, tại sao lại không làm….”
“Cô im miệng đi!” Lúc này, Chung Khiết đột nhiên quay đầu qua, hung dữ nhìn Nhan Hiểu.
“Aiya, cô gái xấu xí, cánh của cô cũng rất cứng nha?” Lời nói của Nhan Hiểu là từng từ từng từ từ trong kẽ răng phun tra, nói xong, khí thế hừng hực đi về phía Chung Khiết: “Làm sao, mẹ cô là điểm yếu của cô sao? Bà đây cứ muốn mắng đấy, mẹ cô là gái điếm, cả ngày ngủ cùng với những người đàn ông ở thôn quê…”
Nhan Hiểu nói xong, đạp vào bụng Chung Khiết.
“Không được phép sỉ nhục mẹ tôi…” Chung Khiết tức giận hét lên, cô ta ôm lấy chân Nhan Hiểu, dùng lực ném một phát, ném Nhan Hiểu xuống đất, đầu Nhan Hiểu đập xuống nền nhà.
Từ nhỏ đến lớn, Chung Khiết và mẹ sống dựa vào nhau, cô ta biết mẹ vì nuôi cô ta khôn lớn mà chịu không ít khổ cực, chịu không ít vất vả, mẹ là vảy ngược trong lòng cô ta.
Thấy Nhan Hiểu bị Chung Khiết đánh ngã xuống mặt đất, Trương Hiểu Nhã và Lâm Kiềulao đến, đẩy Chung Khiết ra.
“Cái đồ xấu xí này, mày dám đánh tao! Mày có muốn sống nữa không hả, đánh nó.” Nhan Hiểu được Lâm Kiều và Trương Hiểu Nhã đứng dậy, xoa cái đầu bị đau, tức giận nói, nói xong, liền cùng với đám người Trương Hiểu Nhã lao đến đánh Chung Khiết.
Chung Khiết chỉ có một mình, không có ai giúp sức, cô ta chỉ có thể ngồi xổm xuống ôm lấy đầu, bảo vệ đầu.
Nắm đấm của đám người Nhan Hiểu giống như mưa rơi xuống, có cái đánh vào tay của Chung Khiết, có cái chạm vào vai của Chung Khiết, Củng Khiết dùng một chân đạo Chung Khiết nằm trên mặt đất, ba người đều đều giơ chân lên, đạp vào đầu, vào lưng, vào bụng Chung Khiết.
“Đủ rồi.” Lúc này, một người đẩy ba người Nhan Hiểu đang đấm đạp đánh ra ngoài.
“Quách Á Nhiên, cô bớt quan tâm đến chuyện của tôi đi!” Nhan Hiểu trừng mắt với Quách Á Nhiên nói, người đẩy đám người Nhan Hiểu ra chính là Quách Á Nhiên vẫn ngồi ở bên cạnh.
“Các cô quá ồn ào rồi, tôi chỉ muốn đôi tai yên tĩnh một chút.” Quách Á Nhiên nhìn Nhan Hiểu nói.
“Cút! Nếu như cảm thấy ồn, thì cô có thể rời khỏi phòng học.” Nhan Hiểu tức giận nói.
“Muốn tôi gọi điện thoại cho chị Trần sao?” Quách Á Nhiên không để ý đến Nhan Hiểu, mà rút điện thoại ra, khẽ lắc.
“Cô…” Nhan Hiểu tức giận nhìn Quách Á Nhiên, tức giận đến mức ngực phập phồng, nếu như Trần Tịnh Dung biết được chuyện này thì bọn họ thảm rồi, Nhan Hiểu không cam tâm liếc nhìn Chung Khiết, mắng: “Đồ xấu xí, nếu như cô dám mách lẻo với chị Trần, thì cô cứ đợi đó.”
“Chúng ta đi!” Nhan Hiểu trừng mắt với Quách Á Nhiên, cùng với đám người Trương Hiểu Nhã rời đi.
Nhìn bóng lưng của mấy người Nhan Hiểu đi ra đến cửa, Quách Á Nhiên thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn Chung Khiết, chỉ thấy Chung Khiết đang ôm đầu nằm cuộn tròn trên mặt đất, cả người run rẩy.
Thật sự rất đáng thương, trong lòng Quách Á Nhiên có chút thương tiếc và cảm khái với Chung Khiết.
“Đứng lên đi” Quách Á Nhiên ngồi xổm xuống, đỡ Chung Khiết đứng dậy, chỉ thấy trên mặt Chung Khiết có một hai chỗ bầm tím, đầu tóc rối loạn, quần áo bẩn thỉu, hơn nữa còn có rất nhiều dấu chân màu đen.
“Cảm ơn.” Đôi mắt Chung Khiết âng ấng nước mắt nhìn Quách Á Nhiên khẽ nói một câu, Quách Á Nhiên mang đến cho cô ta một chút ấm áp.
Nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt của Chung Khiết, trong lòng Quách Á Nhiên khẽ bị khuấy động.
“Không cần cảm ơn tôi.” Ánh mắt của Quách Á Nhiên rời khỏi người Chung Khiết: “Lúc nãy tôi đã nói rồi, chỉ là tôi ghét mấy người quá ồn ào mà thôi.”
“Cho dù thế nào, vẫn phải cảm ơn cô” Lời nói của Quách Á Nhiên khiến trong lòng của Chung Khiết có chút thất vọng.
“Nếu như cô không muốn bị bắt nạt, thì nên tìm một người bạn trai để bảo vệ cô.” Quách Á Nhiên quay lưng lại, nói với Chung Khiết, nói xong, cô ta lại đi ra khỏi phòng học.
Lúc này, Tần Hằng cũng đến, anh lao vào trong phòng học, nhìn thấy Chung Khiết, anh vô cùng kinh ngạc, lập tức đau lòng: “Chung Khiết!”
Tần Hằng lướt qua người Quách Á Nhiên, tâm trạng của Quách Á Nhiên có chút thất vọng, từ ngoại hình và trang phục của Tân Hằng có thể nhìn ra anh không thể bảo vệ được Chung Khiết.
“Tần Hằng.” Nhìn thấy Tần Hằng, Chung Khiết lại không kiềm chế được, nước mắt đột nhiên rơi xuống, ôm chặt lấy Tần Hằng.
“Ai đánh em?” Tần Hằng kinh sợ nhìn khuôn mặt tím bầm của Chung Khiết, lòng anh đau như cắt, rất muốn biết hung thủ là ai, vì muốn báo thù cho Chung Khiết, anh quay đầu lại, không chút thân thiện nhìn Quách Á Nhiên: “Là cô ta đúng không! Anh đánh chết cô ta.”
“Không phải cô ấy, người đánh em đã đi rồi.” Chung Khiết kéo Tần Hằng đanh muốn đi qua đánh Quách Á Nhiên lại.
Quách Á Nhiên không nói gì, cười khổ, cô ta lắc đầu, số của cô nhóc Chung Khiết này cũng bấp bênh, ông trời cũng an bài cho cô ta một người đàn ông ngốc nghếch, đây chính là số mệnh? Nghĩ như vậy, Quách Á Nhiên, rời khỏi phòng học.