[Ngôn Tình] Người Thừa Kế

Chương 79: Trở thành trẻ mồ côi kể từ đây





“Mẹ...” Chung Khiết nhìn mặt mẹ mình, cánh mũi chua xót, nước mắt lập tức tràn đầy hốc mắt.

“Đừng khóc mà Chung Khiết...” Thái Tư nở một nụ cười nhẹ, bà ta đưa tay ra lau nước mắt cho Chung Khiết, Chung Khiết bắt lấy cánh tay của bà ta.

“Mẹ, mẹ không nên động đậy.” Chung Khiết biết hiện tại mẹ của mình cử động một cái điều vô cùng khó khăn: “Mẹ cảm thấy như thế nào, có phải là rất khó chịu không?”

Nghĩ đến hiện tại mẹ mình đang cố gắng kiềm chế cơn đau, trái tim Chung Khiết như bị dao cắt.

Thái Tư chỉ là lắc đầu, bà ta cảm thấy rất vui mừng: “Không đau đâu, mẹ không hề đau chút nào hết...”

“Tần Hằng, sau này cháu sẽ chăm sóc cho Chung Khiết thật tốt có đúng không?” Ánh mắt của Thái Tư chậm rãi nhìn về phía Tần Hằng, từ lần đầu tiên khi mà bà nhìn thấy Tần Hằng thì bà đã cảm thấy tình cảm sâu đậm của Tần Hằng đối với Chung Khiết.

“Mẹ...” Chung Khiết nghe thấy câu này như có mùi vị của lời trăn trối.

“Đúng vậy thưa dì, cháu sẽ chăm sóc cho Chung Khiết thật tốt.” Tần Hằng nhìn vào mắt của Thái Tư, nghiêm túc nói.

“Tốt tốt...” Thái Tư thỏa mãn nhẹ gật đầu, trong nháy mắt bà cảm thấy gánh nặng trên người đã nhẹ hơn rất nhiều, trong lòng của bà, Tần Hằng đã không phải là người ngoài.

“Chung Khiết, hiện tại mẹ phải nói cho con biết một chuyện.” Thái Tư nhìn Chung Khiết, cảm xúc trong đôi mắt của bà ta đã có hơi ảm đạm.


Chung Khiết nắm chặt tay Thái Tư trong tay mình, trong đôi mắt ướt át tràn đầy sự dịu dàng.

“Thật ra thì... Mẹ cũng không phải là mẹ ruột của con.” Thái Tư nhìn vào ánh mắt của Chung Khiết, nhẹ nhàng nói ra câu nói này, đây chính là bí mật mà bà đã cất giữ hai mươi năm nay.

Nghe thấy câu nói này của Thái Tư, Chung Khiết cũng không nhịn được mà sửng sờ từ trong bi thương: “Mẹ...”

“Lúc đầu mẹ đã chuẩn bị cất giấu bí mật này cả đời, mẹ cảm thấy như thế này là đang lừa gạt con, đây là chuyện mà con nên biết...” Trong đôi mắt già nua của Thái Tư chậm rãi tích tụ nước mắt.

“Không... Mẹ ơi...” Chung Khiết mất khống chế thì thào.

Kể từ khi mà cô ta có ký ức thì cô ta và Thái Tư đã sống cùng với nhau, lúc này Thái Tư đột nhiên nói như vậy, nói bà ta không phải là mẹ ruột của Chung Khiết, sao Chung Khiết có thể chấp nhận được.

Mà Tần Hằng ở một bên nghe thấy lời nói của Thái Tư thì cũng rất kinh ngạc, anh vô thức so sánh gương mặt của Chung Khiết và Thái Tư, phát hiện hai người đúng là không giống nhau cho lắm.

“Đứa bé ngốc này, tại sao con lại hiền lành giống như mẹ của con vậy chứ, như thế này không tốt đâu...” Nhìn dáng vẻ mềm mại của Chung Khiết, dường như Thái Tư đã nhìn thấy dáng vẻ của mẹ Chung Khiết, đánh vào cảm xúc của Thái Tư, nước mắt trong hốc mắt của bà ta lập tức rơi xuống.

“Không, mẹ ơi, mẹ chính là mẹ của con...” Cứ nghe Thái Tư nhắc đến mẹ ruột của mình nhiều lần, Chung Khiết gấp gáp, cô ta nhìn Thái Tư, kiên cường nói.

“Đứa nhỏ ngoan, mẹ không xứng đáng làm mẹ của con, mẹ của con là một cô gái đoan trang ưu nhã, mà mẹ chỉ là một người giúp việc bên cạnh cô ấy...” Thái Tư ôn hòa nói.

Chung Khiết vẫn luôn lắc đầu.

“Năm đó, sau khi cô chủ sinh ra con, sau khi bị người trong nhà phát hiện thì bị người nhà giam lỏng, không cho phép cô chủ đi ra ngoài. Vì để đề phòng cô chủ chạy trốn, thậm chí bọn họ còn ép cô chủ cùng với mẹ phải tiêm một loại thuốc độc, chỉ có thể không ngừng uống thuốc của bọn họ thì mới có thể sống sót, tình huống bệnh tình hôm nay của mẹ cũng chính là do loại độc đó đã phát tác. Con có còn nhớ trước đó lúc còn ở thôn, ngày nào mẹ cũng sẽ lên núi hái thuốc không? Những liều thuốc đó là vì để làm dịu căn bệnh, không ngờ đến nó vẫn tới rồi...”

“Mẹ, mẹ đừng nói nữa mà...” Trong tiềm thức của Chung Khiết đã bắt đầu tiếp nhận sự thật Thái Tư không phải là mẹ của cô ta.

“Để cho mẹ nói xong đi, mẹ sợ sau này mình không có cơ hội nói nữa...” Thái Tư hiền dịu nói: “Khoảng thời gian đầu trôi qua rất bình thường, lúc đó cô chủ chỉ muốn bình an nuôi dưỡng con nên người, nhưng mà ai biết được. Không bao lâu sau, vào một lần tình cờ mẹ nghe thấy được một tin tức, vậy mà trong nhà lại tìm cơ hội giết chết con, lúc đó con vẫn là một đứa bé chưa đầy tháng...”

“Mẹ lập tức nói tin tức này cho cô chủ biết, đối với người nhà, cô chủ trở nên thất vọng cực độ. Cô ấy biết có tiếp tục trở lại trong nhà thì người trong nhà nhất định sẽ có cơ hội ra tay, cho nên đến buổi tối, cô chủ cùng với mẹ dẫn con theo, đánh người canh cửa ở nhà ngất xỉu, lén lút chạy ra ngoài từ trong nhà...”

“Bọn mẹ đã rất cẩn thận rồi nhưng mà vẫn bị người trong nhà phát hiện, cuối cùng bọn mẹ bị ép buộc đến một vách đá, bọn họ lái xe bao vây xung quanh bọn mẹ lại. Lúc đó cô chủ muốn trở về trước với bọn họ, tìm cơ hội để chạy trốn, ai có nghĩ đến người cầm đầu lại sinh ra sát ý đối với cô chủ. Cô chủ ý thức được sự việc không đúng rồi, nhưng mà lúc đó cũng đã quá muộn, người của đối phương đã nhắm họng súng ngay bọn mẹ...”

“A...” Chung Khiết không khỏi kêu lên một tiếng, ánh mắt của Tần Hằng cũng khẽ đảo.

“Đối phương lộ ra một nụ cười chiến thắng, lúc đó trong khoảnh khắc mà bọn họ bóp cò, cô ấy đột nhiên ôm mẹ lại nhảy xuống từ trên vách núi. Trong lúc đang rơi xuống ở không trung, mẹ cực kỳ sợ hãi, ngoại trừ tiếng gió gào thét mẹ còn nghe thấy cô chủ nói với mẹ rằng: “Tiểu Thái, sau này đứa bé sẽ nhờ cô.” Mẹ còn chưa kịp phản ứng, mở mắt ra thì chỉ nhìn thấy cô chủ nở một nụ cười xinh đẹp thê lương với mẹ, sau đó cô ấy dùng lực một cái, thân thể xoay chuyển, cô ấy chuyển đến dưới người của mẹ, lúc mẹ ý thức được ý đồ của cô chủ thì đã rơi xuống đất rồi...”

“Thật sự xin lỗi, mẹ thật sự có lỗi với cô chủ...” Thái Tư bật khóc, Chung Khiết thì trở nên mất hồn, dường như đã có thể nhìn thấy tình cảnh thê thảm đó.


“Khụ khụ.” Thái Tư ho kịch liệt.

“Mẹ ơi, đeo lên đi...” Chung Khiết lấy lại tinh thần muốn đeo mặt nạ dưỡng khí lên cho Thái Tư.

“Để mẹ nói xong cái đã...” Thái Tư quay mặt sang chỗ khác, đối với tình hình sức khỏe của mình, bản thân của bà ta vô cùng rõ ràng, có mang vào hay không thì cũng đã không còn quan trọng nữa.

“Cô chủ mất tại chỗ...” Thái Tư kiềm chế không được mà nghẹn ngào: “Mẹ cũng bị thương nhưng không phải là rất nghiêm trọng, mà con vẫn ngây thơ nhìn mẹ, căn bản cũng không hiểu là có chuyện gì xảy ra. Mẹ trộm nghe thấy bọn họ nói là phải đi xuống dưới tìm chúng ta, cho nên mẹ không dám ở chỗ đó lâu, ôm con nhanh chóng chạy đi...”

Sau đó trải qua mấy ngày chạy trốn, Thái Tư ôm Chung Khiết đi đến một cái thôn nhỏ ở vùng núi đông bắc, bắt đầu cuộc sống mới ở đó.

“Mẹ...” Chung Khiết vẫn muốn đeo mặt nạ dưỡng khí lên cho Thái Tư, nhưng mà Thái Tư vẫn cứ không cho.

“Chung Khiết, con lấy miếng ngọc bội phượng hoàng của mẹ xuống đi...”

Chung Khiết chậm rãi lấy một miếng ngọc bội có hình phượng hoàng ở trên cổ của Thái Tư xuống, chỉ nhìn thấy miếng ngọc bội này có màu xanh biếc sáng long lanh, ở dưới đuôi phượng chuyển từ màu xanh lục thành màu trắng óng ánh, phần đuôi còn kèm theo một vài tia màu đỏ, nhìn khá là lạ thường.

Kể từ khi chuyện này xảy ra, Thái Tư vẫn luôn mang theo nó, Chung Khiết cứ luôn cảm thấy thắc mắc, gia đình của bọn họ là một gia đình nghèo khó như vậy sao lại có một miếng ngọc bội nhìn cao quý như thế. Cô ta cũng đã từng hỏi Thái Tư rồi, Thái Tư chỉ nói là do tổ tiên lưu lại, những cái khác cũng không muốn nói nhiều.

“Miếng ngọc bội này chính là đồ vật bên cạnh của cô chủ, mẹ nghĩ là bây giờ con đeo nó mới là thích hợp nhất.” Thái Tư chậm rãi nói, hơi thở của bà đã càng ngày càng suy yếu.

“Tần Hằng.” Ánh mắt không còn sức lực của Thái Tư nhìn về phía Tần Hằng.

“Vâng.” Tần Hằng trịnh trọng đáp lời.

“Những năm gần đây Chung Khiết đi theo dì đã chịu rất nhiều đau khổ, con bé cũng giống như mẹ của nó, quá yếu đuối, quá hiền lành, dì sợ là con bé sẽ bị người khác khi dễ. Chung Khiết đã lựa chọn cháu, dì hi vọng là cháu có thể đối xử với con bé thật tốt, đừng để cho con bé bị tổn thương nữa, bảo vệ con bé cả một đời này, có được không?” Thái Tư yếu ớt nói, mí mắt của bà ta càng ngày càng nặng, trông có vẻ như bà ta đang cố gắng không cho mắt của mình nhắm lại.

Suy nghĩ của bà ta đang cố gắng chống đỡ để nghe thấy đáp án của Tần Hằng.

“Vâng ạ, sau này chỉ cần có Tần Hằng cháu ở đây, cho dù là cả người cháu mình đầy thương tích, cháu dám đảm bảo là cũng không cho Chung Khiết phải bị tổn thương một chút nào hết, dì yên tâm đi.” Tần Hằng trịnh trọng nói.

“Được, dì yên tâm rồi.” Trên gương mặt của Thái Tư hiện lên một nụ cười, khi bà ta đã không còn sức lực để cử động cơ mặt, hô hấp cũng như là dây tóc.

“Không cần nói nữa đâu mẹ, nghe lời đi, đeo mặt nạ dưỡng khí lên.” Chung Khiết sợ là Thái Tư lại tổn hao một chút sức lực nữa.

“Được được, mẹ rất nhớ cô chủ, thật sự thật sự rất nhớ cô ấy...” Ánh mắt của Thái Tư từ từ nhắm lại.

“Trước tiên mẹ cứ nghỉ ngơi cho thật tốt đi ạ...” Chung Khiết cầm lấy bình dưỡng khí đeo lên, vừa mới kéo đến mũi của Thái Tư thì khóe mắt của cô ta thoáng nhìn thấy bàn tay đang đặt trên giường bệnh của Thái Tư lại tuột xuống giống như là một chiếc lá rụng, nhẹ nhàng chạm vào thân thể của cô ta, Chung Khiết cảm thấy giống như là bị một chiếc búa thật nặng đập vào người.


Chung Khiết nhìn Thái Tư đang nhắm mắt lại, trong lòng dâng lên một cảm giác trống rỗng vô cùng, sức lực đã cạn kiệt, khóe môi run run kêu lên hai chữ.

“Mẹ mẹ...”

Cô ta run rẩy, chỉ hi vọng là Thái Tư có thể đáp lại cô ta một tiếng giống như thường ngày, cho dù là nhẹ nhàng ừ một chữ cũng được rồi, nhưng mà Thái Tư chỉ lẳng lặng nằm trên giường bệnh như thế, không hề cử động, trên mặt của bà ta đã không còn một chút hơi thở của sự sống.

“Mẹ...” Trong tiềm thức của Chung Khiết rốt cuộc đã ý thức được xảy ra chuyện gì, một tiếng hét đau đớn phát ra từ trong miệng của Chung Khiết.

Cô ta ôm lấy cả người của Thái Tư, đặt đầu ở trên người của Thái Tư, đau đớn khóc rống lên, lúc này các bác sĩ ở bệnh viện Hoa Đông cũng chạy đến, bị Thẩm Vạn Thiên ngăn lại ở cửa, bọn họ cũng không làm được gì.

Những hình ảnh của hai mẹ con từ nhỏ đến lớn dần dần xuất hiện trong đầu của Chung Khiết.

Chung Khiết nhắm chặt hai mắt, từng giọt nước mắt to như là hạt đậu rơi từ khóe mắt ra bên ngoài, cả gương mặt đều là nước mắt, nước mũi cũng chảy ra. Chung Khiết không thèm quan tâm đến chút nào, cô ta chỉ biết rằng một người yêu thương cô ta nhất, người thân thuộc với cô ta nhất, lo lắng cho cô ta nhất, người phụ nữ gần gũi với cô ta nhất lại vĩnh viễn đi rồi, từ đây đã trở thành ký ức, mà cô ta cũng đã trở thành trẻ mồ côi.

Năm phút.

Mười phút.

Nửa tiếng đồng hồ.

Một tiếng đồng hồ.

Chung Khiết cứ khóc lớn như vậy, giọng nói và nụ cười của mẹ cứ như là ngày hôm qua bây giờ đột nhiên qua đời Chung Khiết cứ khóc không thể kiềm chế được

Tần Hằng vẫn bình tĩnh đứng ở bên cạnh của Chung Khiết, nghe tiếng khóc làm tan nát lòng người của Chung Khiết ở trong phòng bệnh, trái tim của anh dường như bị dao cắt, nhưng mà anh biết rất rõ ràng, bây giờ cần phải để cho Chung Khiết phát tiết, ai cũng không thể giúp được gì.

Chung Khiết, xin em đừng khóc, có anh ở đây rồi, anh sẽ không để em phải cô đơn đâu. Cho dù con đường phía trước gập ghềnh khó đi, hoặc là bị che kín gai nhọn, vậy thì vẫn sẽ luôn có anh đi cùng với em.