[Ngôn Tình] Người Thừa Kế

Chương 82: Anh ta là người làm công ở chung cư mà thôi





“Mắt của anh bị mù đúng không? Bành Mộng chủ động thổ lộ với anh, anh vẫn còn giữ giá, là thằng nghèo quen rồi, gặp gỡ cơ hội tốt cũng không dám nắm chắc có đúng không? Anh thật sự là đủ tự ti...” Vì giúp Bành Mộng tìm về mặt mũi, Cổ Tuyết lại chỉ vào người Tần Hằng hung hăng nói.

Tần Hằng cũng bó tay rồi, anh đồng ý thì không được, không đồng ý cũng không được.

“Cho tôi lý do.” Bành Mộng khắc chế sự mất mát ở trong nội tâm, sửng sốt nở nụ cười nói.

“Tôi có bạn gái rồi.” Tần Hằng nhún nhún vai nói. Mặc kệ Bành Mộng có thật lòng hay không, anh cũng sẽ không náo loạn với cô ta nữa.

Nghe được nguyên nhân này, trong lòng Bành Mộng ngược lại dễ chịu hơn một chút. Điều này nói rõ cũng không phải là vấn đề của cô ta, cũng chứng minh Tần Hằng là người đàn ông có trách nhiệm, đây chính là người đàn ông mà cô ta thưởng thức.

“Có bạn gái thì sao, tôi có thể công bằng cạnh tranh với cô ta, có lẽ anh ở cùng tôi một thời gian, liền sẽ cảm thấy có lẽ tôi thích hợp với anh hơn bạn gái anh.” trong ánh mắt của Bành Mộng một lần nữa có ánh sáng.

“Không cần, tôi rất thích cô ấy, tôi đã nói sẽ bảo vệ cô ấy cả đời" Tần Hằng trong đầu nghĩ đến gương mặt của Chung Khiết, anh khẽ mỉm cười.

Nhìn thấy nụ cười của Tần Hằng, trong lòng Bành Mộng giật mình, cô ta nhìn ra đó là nụ cười xuất phát từ trong lòng.

“Tôi muốn gặp mặt bạn gái của anh, nhìn một cái để xem rốt cuộc cô ấy xinh đẹp như thế nào, có thể để anh khăng khăng một lòng với cô ta như vậy.” Bành Mộng cười nhạt nói, trong lòng của cô ta lại là có mấy phần đố kị.

“Bây giờ cô ấy đi làm, không ở trường học.”

Lúc này, điện thoại di động của Tần Hằng vang lên, chính là Chung Khiết gọi tới.


“Chung Khiết, thế nào... ồ, em luyện tập xong không có chuyện gì liền gọi cho anh sao… Vậy thì tốt, em học theo cô giáo, nhất định sẽ có tiến bộ... Ừ, buổi chiều đúng giờ anh sẽ đi đón em, tạm biệt.” Nói xong, Tần Hằng cúp điện thoại.

Nhìn xem dáng vẻ hạnh phúc vừa rồi khi Tần Hằng gọi điện thoại, Bành Mộng rất ghen tị với nữ sinh kia.

“Xem ra các anh rất ân ái.” Bành Mộng cười nhạt nói, nội tâm lại có mấy phần ghen tị: “Nhưng đừng tưởng rằng tôi cứ như vậy tặng anh cho cô ta, trong mắt của tôi, cô ấy chỉ là quen anh trước, về sau anh ở cùng với ai, còn chưa nhất định đâu.”

“Vừa rồi tôi đã nói rất rõ ràng, tôi sẽ chăm sóc cô ấy cả một đời, cô nếu là thực sự rảnh đến điên rồi, mời rời xa tôi.” Tần Hằng không khách khí nói.

“Anh mắng tôi? Nhưng mà không sao, về sau anh kiểu gì cũng sẽ đền bù cho tôi.” Bành Mộng khồng hề tức giận một chút nào, cô ta rất tự tin cười, trong lòng lại là bị tổn thương một chút.

“Cô..." Tần Hằng thật chưa thấy qua người phụ nữ như Bành Mộng, mắng cô ta, cô ta cũng không tức giận, phảng phất như đã có thể ăn chắc anh, điều này khiến Tần Hằng cảm giác cô ta giống như bông, rất dễ dàng liền khiến lực lượng của anh biến mất, để anh có loại cảm giác lực bất tòng tâm.

“Làm sao cô mới có thể bỏ qua tôi?” Tần Hằng không nói nhìn chằm chằm Bành Mộng.

“Anh đây là đang cầu xin tôi sao?” Bành Mộng đắc ý nói, nhìn xem Tần Hằng đang tức giận, ánh mắt của cô ta đảo quanh một vòng, chợt lộ ra một nụ cười giảo hoạt: “Muốn để tôi bỏ qua anh? Có thể, nhưng anh nhất định phải đồng ý với tôi một việc.”

“Chuyện gì?” Tần Hằng chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi Bành Mộng.

“Ba ngày sau theo tôi tham dự một bữa tiệc, lấy thân phận bạn trai.” Bành Mộng nhìn chằm chằm Tần Hằng nói: “Anh yên tâm, chỉ là giả, nhưng anh không thể bị vạch trần ở trên bữa tiệc.”

“Được, tôi đồng ý với cô.” Tần Hằng khẽ gật đầu.

“Anh không chuẩn bị nói cho tôi tên của anh sao?”

“Tần Hằng.”

Bành Mộng muốn số điện thoại của Tần Hằng.

"Vậy ngày mai gặp, anh chờ tôi ở cổng trường là được, Bành Mộng đoan chính đứng vững, mỉm cười phất phất tay với Tần Hằng, Tần Hằng nói một tiếng tạm biệt, quay người rời đi.

Nhìn xem bóng lưng rời đi của Tần Hằng, Bành Mộng có chút cúi đầu, cười si ngốc, cô ta cảm thấy đạt được một ước hẹn với Tần Hằng, trong lòng đặc biệt cao hứng.

“Bành Mộng, tôi còn tưởng rằng cậu thật sự thích cái thằng gà kia nha, còn tốt cậu cuối cùng đã suy nghĩ rõ.” Nghe được câu nói cuối cùng của Bành Mộng chỉ là muốn Tần Hằng giả làm bạn trai, Cổ Tuyết nhẹ nhàng thở ra.

“Tôi đúng là thích anh ta mà” Bành Mộng nghĩ đến gương mặt của Tần Hằng, một mặt hạnh phúc ý cười nói.

“Hả? Không phải mới vừa đồng ý bỏ qua cho anh ta, chỉ là để anh ta giả làm bạn trai...” Cổ Tuyết lộ ra mười phần kinh ngạc.

“Tôi không nói như vậy, sao anh ta có thể đi dự tiệc với tôi?” Bành Mộng lộ ra ý cười nghịch ngợm, cô ta nhàn nhạt thì thầm nói: “Ở chung với tôi một lúc, là anh ta biết tôi mới là người thích hợp với anh ta nhất.

“Cậu ấy, thật không biết anh ta có gì tốt.” Cổ Tuyết bất đắc dĩ nói: “Chúng ta đi thôi”


Bành Mộng vừa đi cùng Cổ Tuyết, cổ chân của Bành Mộng bỗng nhiên cảm thấy có chút đau đớn, nghĩ đến dáng vẻ của Tần Hằng trước đó ngồi xổm trên mặt đất xoa xoa chân cho cô ta, trên mặt Bành Mộng lộ ra một chút ý cười e lệ.

Ba ngày này đến nay, Chung Khiết ngoại trừ lên lớp, chính là đang ở công ty Xướng Mộng để huấn luyện, cảm xúc của cô ta đã dần dần bình phục, cũng không còn phát sinh tình huống bị bắt nạt, thời gian dần qua Tần Hằng cũng yên tâm.

Ngày này, Tần Hằng đưa Chung Khiết đến công ty Xướng Mộng, vừa về tới đại học Kim Lăng, liền nhận được điện thoại của Bành Mộng, bảo anh hiện tại lập tức tới cổng trường học.

Cúp điện thoại, Tần Hằng rất nhanh đã đến cửa trường học, Bành Mộng lái một chiếc xe BMW đến, vẫy vẫy tay với Tần Hằng.

“Anh cũng không mặc đồ tốt một chút, anh biết hôm nay người tham gia bữa tiệc đều là ai không? Nếu như đi như vậy, không phải là để bọn họ chê cười chết sao?" Cổ Tuyết ngồi ở ghế lái phụ, xem xét Tần Hằng, không khỏi sờ trán nói.

“Nếu không tôi không đi nữa…” Tần Hằng cũng không có đem Cổ Tuyết để ở trong lòng, quả thật anh không có đem bữa tiệc để ở trong lòng, không cho anh đi thì hợp tâm ý của anh.

“Không có chuyện gì, như vậy cũng rất đẹp trai.” Bành Mộng ở trên xe ngược lại là nói cười cười.

Sau khi Tần Hằng ngồi xuống, Bành Mộng khởi động xe, nhìn thấy Bành Mộng dừng xe ở Thúy Đảo Hoa Đình, Tần Hằng buồn bực: “Tại sao lại không đi.”

“Bữa tiệc hôm nay chính là ở chung cư này mà.” Bành Mộng ngọt ngào nói: “Các cậu xuống xe trước đi, tớ đi dừng xe một chút.”

Tần Hằng và Cổ Tuyết từ trên xe đi xuống, Tần Hằng nhìn xem chung cư này, nghĩ thầm còn may là Chung Khiết đi công ty luyện tập, để Chung Khiết thấy được, vậy coi như xong, hiện tại anh chỉ muốn mau chóng tham gia xong bữa tiệc này, phân rõ quan hệ cùng Bành Mộng.

“Hừ, nhìn ánh mắt của anh đi, chưa từng đi tới chung cư tốt như vậy phải không?” Nhìn xem dáng vẻ Tần Hằng ngẩn người, Cổ Tuyết hừ cười nói.

Tần Hằng nhìn thoáng qua Cổ Tuyết, cũng không nói gì.

Cổ Tuyết hôm nay mặc rất xinh đẹp, so với thời điểm lần trước Tần Hằng gặp cô ta thì càng đẹp mắt hơn.

Lúc này, Bành Mộng dừng xe xong, cũng đi tới, Tần Hằng lúc này mới phát hiện, Bành Mộng hôm nay cũng đổi một bộ trang phục.

Một thân váy dài màu xanh nhạt, phối hợp với mũ phong cách Anh, bên trên mũ ren là một chiếc nơ bướm màu tím sậm, nổi bật lên gương mặt tinh xảo của Bành Mộng, trên chân cô ta đi là giày xăng đan, cả người nhìn vừa ưu nhã vừa hoạt bát, giống như là nhân vật nữ chính bước ra từ phim hoạt hình của Hayao Miyazaki.

Tần Hằng cũng là không khỏi thất thần một lát.

“Đi thôi.” Nhìn dáng vẻ ngây ngốc của Tần Hằng, Bành Mộng nhẹ nhàng cười một tiếng, cô ta đi đến bên người Tần Hằng nói một tiếng.

Ba người đi tới cửa tiểu khu.

Chung cư đã đóng cửa, không có thẻ, Bành Mộng bọn họ cũng không thể ra vào được, thời gian thật dài, cũng không thấy có người đi ra, Bành Mộng và Cổ Tuyết đều có chút sốt ruột.

“À, hay để tôi mở cho.” không có cách nào, hiện tại chỉ có thể để anh mở cửa. Anh đem thẻ đặt ở chỗ cảm ứng của cửa, tách một tiếng, cửa mở ra.

“Tại sao anh có thể có thẻ ra vào ở chỗ này?” Bành Mộng mở to hai mắt nhìn xem Tần Hằng, chẳng lẽ Tần Hằng là người ở Thúy Đảo Hoa Đình? Chỗ thế này là một trong những khu chung cư cao cấp nhất ở Kim Lăng mà?

“À...” Không nghĩ tới phản ứng của Bành Mộng lớn như thế, Tần Hằng có chút hối hận, hiện tại cũng chỉ có thể gật đầu thừa nhận: “Kỳ thật tôi ở đây.”


“Cái rắm!” Tần Hằng vừa nói xong, Cổ Tuyết liền lớn tiếng nói: “Tần Hằng ơi Tần Hằng, anh thật đúng là lời gì cũng dám nói, anh ở chỗ này? Anh cho chúng tôi là trẻ con ba tuổi có đúng không? Phòng ở rẻ nhất ở Thúy Đảo Hoa Đình cũng phải hơn mười hai tỷ, anh có thể có nhiều tiền như vậy?”

Tần Hằng cau mày nhìn xem Cổ Tuyết.

“Anh có lẽ không biết đi, ngày đó sau khi anh đi, tôi và Bành Mộng cố ý đi lớp các anh tìm bạn học của anh hỏi về tình huống của anh.” Cổ Tuyết cười nhìn xem Tần Hằng, dáng vẻ phảng phất nhìn thấu Tần Hằng: “Học phí là nhờ vào tiền hỗ trợ nghèo khó của quốc gia và trường học, tiền sinh hoạt là do làm thêm để kiếm được, quần áo là hàng vỉa hè, điện thoại là loại Xiaomi hàng secondhand.”

( Cổ Tuyết cùng Bành Mộng cũng là đủ xui xẻo, chỉ nghe được lịch sử đen của Tần Hằng, một chút sự thật về Tần Hằng cũng không thăm dò được)

“Anh cũng đủ cực phẩm, anh nói xem bạn học của anh đều nói như vậy, hiện tại nói cho chúng tôi biết, anh ở Thúy Đảo Hoa Đình? Hừ, là anh cho là chúng tôi dễ bị lừa, hay là căn bản anh chính là loại không có đầu óc?” Cổ Tuyết không khách khí chút nào nói.

Tần Hằng nuốt khẩu khí, Cổ Tuyết nói hoàn toàn chính xác là sự thật, nhưng anh cũng không có nói sai mà. Anh đúng là có biệt thự ở Thúy Đảo Hoa Đình, hơn nữa căn đắt nhất ở đây cũng là của anh.

"Tuyết.” Bành Mộng kéo lại Cổ Tuyết, lời cô ta nói cũng thật khó nghe: “Có lẽ anh ấy nói là sự thật thì sao.”

Trong lòng của Bành Mộng còn có một tia hi vọng, Tần Hằng không phải đang gạt cô ta.

“Thật? Bành Mộng, đừng ngốc, tôi đoán anh ta chắc chắn là làm việc ở đây, mới có thẻ qua cổng.” Cổ Tuyết xem thường cười, cô ta chỉ vào phòng trực ban, nhìn về phía Tần Hằng: “Anh có dám theo tôi đi chỗ đó hỏi một chút hay không, nếu như anh ở chỗ này, bọn họ nhất định nhận ra anh!”

Tần Hằng không nói chuyện, anh cùng Cổ Tuyết, Bành Mộng lại không có quan hệ gì, việc gì phải kiếm chuyện như vậy.

Như bây giờ ngược lại tốt hơn, miễn cho các cô biết thực tế anh rất có tiền, lại có ý đồ xấu với anh, anh cau mày một cái, nhìn trời một chút, không tỏ ra bất cứ thái độ gì.

“Nhìn thấy chưa, miệng người này đều là nói láo...” Cổ Tuyết cảm thấy đã đâm thủng lời nói láo của Tần Hằng, đắc ý cười với Bành Mộng, Bành Mộng cũng là thở dài một hơi, trong lòng an ủi mình, Tần Hằng chỉ là ngẫu nhiên nói láo một chút, đây không phải thói xấu gì lớn.

“Đừng cho là tôi không biết anh đang có ý đồ gì, anh nhất định là muốn lừa gạt hảo cảm của Bành Mộng, cua cô ấy vào tay, muốn vào nhà của cô ấy rồi có được ngày lành có đúng không?” Ánh mắt của Cổ Tuyết giống như nhìn thấu Tần Hằng: “Hừ, tôi sẽ nói cho anh biết, có tôi ở đây, anh nghĩ cùng đừng nghĩ.”

“Tuyết Tuyết, cậu đừng nói nữa..." Bành Mộng cảm thấy Cổ Tuyết nói khá quá đáng, cô ta cũng cảm thấy Tần Hằng không phải loại người như vậy.

“Tần Hằng, anh đừng để ý, Tuyết Tuyết là do quá lo lắng cho tôi.” Bành Mộng ngượng ngùng nói với Tần Hằng: “Chúng ta đi nhanh đi, đoán chừng bọn họ đều đến rồi.”

Bành Mộng ở giữa Tần Hằng và Cổ Tuyết, ba người đi vào trong chung cư.