Thay Chị Lấy Chồng

Chương 265: Tôi chấp nhận đổi hào thiên lấy cô ấy



“Ưm ưm!” Tôi cố gắng giãy dụa để đẩy người đàn ông này ra. Nhưng dù cố đến mấy thì Lý Hào Kiệt vẫn đè nặng lên tôi.

Anh ngẩng đầu lên, bịt miệng tôi lại để tôi không hét lên được và nhìn tôi bằng đôi mắt đen thẳm của anh, “Nếu đã chạm vào rồi thì anh đành khử độc vậy.”

Anh vừa nói vừa hôn từ trán tôi rồi dần dần men xuống phía dưới. Miệng tôi bị dùng tay bịt chặt nên không thể phát ra tiếng gì. Nhưng điều đó không làm tôi giận mà là cơ thể của tôi có phản ứng trong cảm giác quen thuộc đến vô cùng ấy.

Dường như anh cũng phát hiện ra điều này mà ngẩng đầu lên nhìn tôi, nói với giọng ngả ngớn đùa cợt, “Cơ thể của em còn thành thật hơn cái miệng em nhiều.”

Không phải vậy!

Tôi lắc đầu nguầy nguậy.

Người đàn ông này vẫn không dừng lại, bàn tay còn lại của anh cởi từng cúc áo của tôi ra. Cuối cùng thì dường như anh đã không còn kiên nhẫn mà kéo mạnh chiếc áo, tiếng những chiếc cúc rơi xuống rất khiến tôi càng cảm thấy sợ hãi hơn.

Đừng!

Nếu làm vậy thì tôi không thể giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra được, tôi phải giải thích thế nào với Lý Trọng Mạnh đây?

Bàn tay ấy của Lý Hào Kiệt đặt lên thắt lưng, “Ngoan nào, đừng cuống, anh sẽ thỏa mãn em ngay đây.”

Tôi nhìn anh tháo thắt lưng ra, đang muốn giãy dụa thì bị anh dùng thắt lưng trói chặt hai tay lại.

Vì chỉ dùng một tay thì không tiện nên anh ta đành buông bàn tay đang che miệng tôi ra.

“Cứu tôi với!” Tôi chỉ chờ lúc này mà hét ầm lên.

Lý Hào Kiệt nhíu mày do dự song vẫn tiếp tục bịt miệng tôi lại. Ánh mắt anh từ trên cao nhìn xuống tôi, hàng mày hơi cau lại bất mãn, “Hôm nay nếu có ai vào đây thì sẽ nghĩ thím không được thỏa mãn dục vọng nên vào phòng của cháu trai...”

Không phải vậy!

Lý Hào Kiệt như nhìn thấu được suy nghĩ của tôi, “Em tưởng em cứ thế này đi ra ngoài thì người chịu thiệt sẽ là anh sao?”Tôi nhìn Lý Hào Kiệt, cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Anh tưởng đã thuyết phục được tôi nên buông tay trên miệng ra và đổi thành vuốt ve gương mặt tôi.

“Anh Lý, tôi muốn hỏi anh điều này.”

“Ừ.”

“Anh có thù hằn gì với Tống Duyên Khanh phải không?”

Câu hỏi của tôi khiến Lý Hào Kiệt sửng sốt.

Thấy anh không trả lời, tôi bèn hỏi tiếp, “Nếu đã không có, tôi chỉ giống cô ấy thôi mà anh đã muốn hủy hoại tôi rồi, nếu tôi thực sự là cô ấy thì anh định sẽ thế nào?

Lý Hào Kiệt ngây ngẩn nhìn tôi, hồi lâu sau anh mới lên tiếng, “Em chính là cô ấy, dù em có giả vờ thế nào, lừa gạt anh thế nào thì tôi cũng chắc chắn em là Tống Duyên Khanh. Chỉ cần là em thì dù em có hận anh, anh cũng sẽ...”

“Anh cũng muốn hủy hoại cả tôi phải không?” Tôi bổ sung lời anh ta chưa nói.

Anh cúi người ôm lấy tôi, “Anh không tốt ư? Vì sao em cứ cố chấp muốn ở bên chú ba? Anh đã bảo với em rồi, con người thật của chú ấy không như những gì em nghĩ đâu. Nếu em muốn thì anh sẽ chứng minh cho em thấy rằng trước giờ chú ấy đều đang lừa em thôi.”

“Thì sao chứ?” Tôi nhìn Lý Hào Kiệt, giờ tôi không choáng váng nữa mà còn vô cùng tỉnh táo, “Cứ coi như anh ấy đang lừa tôi đi, anh ấy cũng chưa từng tổn thương tôi, mọi việc mà anh ấy làm đều chỉ muốn tốt cho tôi mà không hề khiến tôi khó xử, còn anh thì sao?”

Ánh mắt tôi di chuyển qua nơi khác mà không nhìn Lý Hào Kiệt nữa, nhớ lại thuở ban đầu,một lúc sau mới nói tiếp được, “Tất cả những gì tôi nhớ được về anh đều là anh làm tổn thương tôi.”

Thi thoảng thì anh cũng tốt với tôi đấy, nhưng thứ chờ đợi tôi phía trước chỉ là sự tổn thương càng sâu sắc hơn mà thôi.

“Sau này anh sẽ không như thế nữa.” Lý Hào Kiệt hôn lên cổ tôi, “Anh thề đấy, chỉ cần em ở lại bên cạnh anh thì sau này anh chỉ yêu mình em thôi được không.”

“Không được đâu anh Lý à.” Tôi nhìn anh và gằn từng câu từng chữ, “Xin anh tỉnh táo lại cho, tôi không phải là Tống Duyên Khanh mà là Sa Điệp.”

Lý Hào Kiệt hơi hé miệng nhưng không nói gì.

Cốc cốc cốc.

“Điệp, em có trong đó không?”

Lý Hào Kiệt không đáp, ngoài cửa lại vang lên tiếng Lý Trọng Mạnh.

“Em đây! Ưm...” Tôi hét lớn, Lý Hào Kiệt có muốn bịt miệng tôi lại cũng không kịp nữa rồi. Tôi biết kể cả khi không ai tin tôi thì Lý Trọng Mạnh vẫn sẽ tin.

“Mở cửa!” Lý Trọng Mạnh nghe thấy tiếng tôi vọng ra thì càng gõ cửa mạnh hơn.

Nhưng không ai mở.

Thế là Lý Trọng Mạnh bắt đầu đạp cửa!

Cửa phòng rung lên từng tiếng ầm ầm vang dội.

Lý Hào Kiệt cúi đầu nhìn tôi bằng ánh mắt đầy cảm xúc phức tạp rồi dần dần là mất mát, tay anh giữ lấy cằm tôi, “Đừng ở bên chú ấy. Chờ anh, anh ly hôn rồi sẽ cưới em, anh sẽ cho em một hôn lễ long trọng nhất.”

“Anh Lý à, anh say rồi.”

“Không, tôi không say, tôi điên rồi!” Lời nói của Lý Hào Kiệt khiến tim tôi thắt lại, đau nhói.

Cuối cùng thì cửa cũng bật mở sau một tiếng ầm.

Lý Hào Kiệt ung dung ngồi dậy, thoải mái tự nhiên mà nhìn Lý Trọng Mạnh, “Chú ba tới chậm rồi, cháu đã chén sạch người phụ nữ của chú rồi.

“Anh đừng có nói láo!” Áo tôi bị xé toang nên nắm lấy chăn che lên người, “Không phải vậy đâu, em với anh ta chưa làm gì cả.”

Lý Trọng Mạnh đi đến cạnh tôi, cởi áo sơ mi trên người ra rồi khoác lên người tôi. Anh đưa tay chỉnh lại mái tóc cho tôi, nhẹ nhàng nói với tôi, “Em đừng sợ, không sao đâu.”

“Chú ba rộng lượng đến vậy sao?” Lý Hào Kiệt cố ý khích bác.

Anh ta vừa nói dứt lời thì Lý Trọng Mạnh đứng dậy, nện thẳng một đấm lên mặt anh ta. Lý Hào Kiệt cũng không tránh né nên đỡ trọn cú đấm ấy. Tôi cũng không biết đây là lần thứ bao nhiêu hai chú cháu họ đánh nhau nữa.

Lý Trọng Mạnh nhìn Lý Hào Kiệt, gằn giọng, “Sau này tránh xa Điệp ra.”

“Tôi mới là người nên nói câu đó mới đúng.” Lý Hào Kiệt lau đi vết máu bên môi, “Chú ba, chú có ý đồ gì mà lại bẫy người phụ nữ của tôi?”

“Cháu còn phải để chú nói bao nhiêu lần nữa mới hiểu, cô ấy là Sa Điệp, không phải Tống Duyên Khanh.” Lý Trọng Mạnh tiến đến gần Lý Hào Kiệt, chiều cao của hai người không chênh lệch nhau là bao.

Lý Hào Kiệt nói, “Chú à, nếu mục đích của chú là Hào Thiên thì cứ nói thẳng ra, tôi chấp nhận đổi Hào Thiên lấy cô ấy, mặc kệ cô ấy là Sa Điệp hay Tống Duyên Khanh.”

Tôi rất kinh ngạc khi nghe thấy anh ta nói vậy.

Lý Trọng Mạnh cười, “Chú chỉ là một tên bác sĩ nghèo, chí hướng không xa vời đến vậy, cũng không quan tâm đến công ty của cháu. Công ty ấy cháu tự giữ lấy đi.”

“Thế ư?” Lý Hào Kiệt đưa tay tháo kính của Lý Trọng Mạnh xuống rồi ném xuống dưới đất và dẫm nát nó. Anh ta nói, “Chú ba, chú vốn cũng chẳng phải loại người lương thiện, cớ gì phải giả vờ làm một kẻ vô hại? Chú lừa cô ấy cả đời được không?”

Lý Trọng Mạnh không đeo kính dường như thay đổi thành một người khác. Đôi mắt không còn mắt kính che lấp trông tràn đầy nhuệ khí.

Lý Trọng Mạnh không phản bác, “Trước mặt cô ấy thì chú thế này là được rồi.”

Tuy tôi đang khoác áo sơ mi của Lý Trọng Mạnh nhưng vẫn không dám đứng dậy. Chỉ cần hai người đàn ông này không đánh nhau thì tôi định cứ ngồi ngây ra đó.

Lý Hào Kiệt cười lạnh, “Như vậy đi, nếu cả hai chúng ta không ai nhường ai, chi bằng chơi một trò chơi đi.”