Vốn dĩ tôi tưởng Lý Trọng Mạnh sẽ dẫn tôi đi đến chỗ nào, không ngờ anh lại đỗ xe trước cửa một tòa nhà ở phía tây thành phố. Đây là một tòa kiến trúc bằng kính, nhưng bởi vì có 2 lớp kính và được đặt ở góc độ khác nhau nên đứng bên ngoài không thể nhìn thấy bên trong. Lại thêm hôm qua có tuyết rơi nên tòa nhà được phủ lớp tuyết mỏng màu trắng khá bắt mắt, thoạt nhìn trông đẹp tuyệt hệt như giấc mộng vậy.
“Đây là...” Tôi đứng đó, khá hứng thú với tòa nhà trước mặt.
“Đi vào sẽ biết thôi.” Lý Trọng Mạnh chìa bàn tay ra với tôi.
Tôi tự nhiên nắm lấy tay anh rồi cùng nhau bước vào. Anh lịch sự mở cửa cho tôi. Sau khi vào trong, trước mắt tôi là một biển váy cưới. Cả đại sảnh đặt biết bao con ma nơ canh, mỗi con đều mặc váy cưới đủ kiểu dáng đủ màu sắc. Thoạt nhìn, những chiếc váy cưới cũng không phải loại đơn giản, mỗi chiếc đều vô cùng tinh tế xinh đẹp.
“Đẹp quá.”
“Đây là studio của một nhà thiết kế váy cưới, anh cố ý hẹn họ đến đây để làm váy cưới cho em đấy.” Lý Trọng Mạnh ghé vào tai tôi và giới thiệu.
“Anh Lý!” Lúc này, một người phụ nữ mặc bộ vest vàng nhạt bước đến. Tóc búi gọn, trang điểm nhã nhặn. Tuy rằng thoạt nhìn rất đẹp nhưng tôi biết chắc đây không phải nhà thiết kế mà anh nhắc tới.
“Quản lý Mã, đây là vị hôn thê của tôi.” Lý Trọng Mạnh giới thiệu với cô ta.
Quản lý Mã vội vàng chìa tay ra: “Xin chào, tôi là quản lý của studio váy cưới Dream, tôi họ Mã.”
“Xin chào, tôi là Sa Điệp.” Tôi bắt tay với quản lý Mã.
“Nhà thiết kế của các cô đâu?” Lý Trọng Mạnh nhìn xung quanh.
“Anh chờ một lát, nhà thiết kế của chúng tôi ra ngay đây.” Quản lý Mã nói xong thì rời đi.
Tôi và Lý Trọng Mạnh đứng ở đại sảnh, khắp nơi toàn là váy cưới. Tôi bước lên phía trước xem, công nhận tuy bề ngoài váy cưới ở đây toàn là màu trắng thuần nhưng thiết kế vô cùng khác biệt, toàn dùng tơ lụa cao cấp để may, vừa nhìn đã biết vô cùng chăm chút.
“Chúng mình mới quyết định ngày đính hôn thôi mà, sao lại đặt váy cưới sớm thế?” Dựa theo tập tục ở thành phố Vĩnh An, sau một năm đính hôn mới cử hành hôn lễ.
Lý Trọng Mạnh đi đến bên tôi, nắm tay tôi và nói: “Nhà thiết kế này nổi tiếng lắm, váy cưới của cô ấy chia thành mấy cấp bậc liền, vài món tốt nhất thì cần phải chuẩn bị trước một năm.”
“Tốt nhất á?” Tôi nhìn anh: “Không cần tốt vậy đâu, chỉ cần phù hợp với em là được mà.” Thật ra thì tôi không muốn cử hành hôn lễ. Nhưng ngay từ đầu Lý Trọng Mạnh đã vô cùng mong đợi, tôi lại ngại làm anh thất vọng cho nên đành thuận theo kế hoạch của anh.
Lý Trọng Mạnh nhìn tôi với vẻ mặt vô cùng chân thành: “Không được, anh nói rồi, anh sẽ cho em tất cả những thứ tốt nhất mà mình có thể.”
Bốp bốp bốp.
Anh vừa dứt lời thì đằng sau đống váy cưới truyền tới tiếng vỗ tay. Nhưng tiếng vỗ tay này thật rời rạc, nghe có vẻ là lạ.
Tôi nhìn sang phía phát ra tiếng động thì thấy một cô gái ngồi trên chiếc xe lăn màu đen cao cấp, trên tay vịn có một nút điều khiển nho nhỏ, cô ấy khẽ đẩy một cái, xe lăn liền tiến về phía trước.
Lúc cô ấy xuất hiện, tôi phát hiện vẻ mặt Lý Trọng Mạnh trở nên tồi tệ một cách rõ rệt. Anh kéo tay tôi và nói: “Chúng ta về thôi.”
“Đừng đi mà.” Cô gái ngồi trên xe lăn đi đến, chặn trước mặt chúng tôi rồi ngẩng đầu nhìn Lý Trọng Mạnh: “Bác sĩ Lý, đã lâu không gặp.”
Vẻ mặt Lý Trọng Mạnh vô cùng nghiêm trọng, cả người anh toát ra hơi thở lạnh lẽo khiến tôi hơi sợ. Tôi chưa bao giờ thấy anh như vậy.
Bàn tay đang nắm tay tôi hơi siết chặt, chốc lát sau Lý Trọng Mạnh mới nói: “Buông tha đi.”
“Bác sĩ Lý, đã lâu không gặp, vậy mà vừa gặp lại đã để tôi phải nghe thấy anh nói với người phụ nữ khác câu từng nói với tôi, thật khiến người ta phải nghĩ nhiều.”
Câu nói của cô ta như đâm vào lòng tôi. Tôi cúi đầu nhìn cô ta. Tóc cô ta rất dài, buộc thành bốn bím tóc buông đằng sau gáy, trông mặt mũi có vẻ nhiều tuổi hơn tôi một chút, da hơi nhăn nhưng đường nét lại tinh xảo, mắt xếch, sống mũi cao thẳng, đôi môi đỏ thẫm, cho dù ở độ tuổi ấy cũng vẫn quyến rũ xinh đẹp.
Cô ta vừa bảo, Lý Trọng Mạnh từng nói câu ấy với cô ta ư? Chẳng lẽ đây là bạn gái cũ của Lý Trọng Mạnh?
Hình như trước giờ tôi chưa nghe thấy tin này bao giờ.
Lý Trọng Mạnh cúi đầu nhìn cô ta, mặt vô cảm: “Tôi không biết studio này là do cô mở, nếu không tôi chắc chắn sẽ không tới làm phiền cô.” Tuy rằng anh nói vậy nhưng giọng điệu không giống áy náy khi làm phiền người khác cho lắm. Rõ ràng là không muốn gặp lại cô ta.
Cô ta cười thản nhiên với Lý Trọng Mạnh rồi liếc sang tôi, quan sát tôi chốc lát: “Đây là cô gái anh luôn tìm kiếm trước đây đấy à?” Cô ta ngừng chốc lát: “Không giống mà.”
Tìm tôi á? Lý Trọng Mạnh vẫn luôn tìm tôi á? Tôi nhìn Lý Trọng Mạnh với ánh mắt hơi nghi ngờ.
Sắc mặt anh đột nhiên sa sầm: “Chuyện quá khứ đã qua rồi, tôi và cô không thể sống mãi trong quá khứ được. Chúng tôi về trước đây.”
“Đừng.” Cô ta nhìn tôi: “Nếu tôi đã không thể khoác lên mình bộ váy cưới vì anh thì có thể may một bộ váy cưới cho vợ anh, cũng coi như vẹn toàn rồi.” Khóe miệng cô ta mỉm cười nhưng ánh mắt tràn đầy bi thương.
Lòng tôi như thắt lại, trực giác của phụ nữ mách bảo tôi rằng, cô ta vẫn còn yêu thương Lý Trọng Mạnh nhiều lắm.
“Không cần, tôi cảm thấy như vậy không công bằng với cô ấy.” Lý Trọng Mạnh nói xong, định bụng dẫn tôi vòng qua cô ta để đi, nhưng cửa của studio này bé tí như vậy, chiếc xe lăn của cô ta gần như chặn hết lối đi cả rồi. Cô ta không nhường đường, chúng tôi có mà đi được
Nhà thiết kế kia nhìn Lý Trọng Mạnh: “Sao? Lời hứa hẹn xưa kia chẳng thực hiện được nữa, đã không thể cho tôi tương lai lại còn định không để tôi kiếm tiền à?” Ánh mắt cô ta sâu xa, câu nói đầy ẩn ý.
Có vẻ cô ta xấp xỉ tuổi Lý Trọng Mạnh, nếu vậy thì chắc hai người từng qua lại với nhau lâu lắm rồi, vì vậy cô ta có tâm trạng này cũng là điều dễ hiểu.
Tôi nhìn cô ta, chần chừ chốc lát vẫn buộc phải nói: “Xin lỗi, tôi không muốn cô thiết kế váy cưới cho tôi.”
Lý Trọng Mạnh và cô ta đều nhìn tôi, sau đó cô ta bật cười: “Bác sĩ Lý, xem ra lại có một cô gái nữa bị anh lừa rồi.”
Tôi biết vì sao cô ta lại nói vậy. Nếu yêu một người đậm sâu thì dù cho anh ta yêu ai khác trong quá khứ cũng chỉ như vết muỗi đốt chẳng thể lặn ngay được.
Nhưng khi tôi biết quan hệ giữa cô ta và Lý Trọng Mạnh, mặc dù trong lòng có gút mắc nho nhỏ nhưng vẫn có thể chấp nhận được.
Hiển nhiên Lý Trọng Mạnh cũng có cùng ý nghĩ với cô ta, anh nói thẳng: “Bây giờ tôi có thể trả số tiền đó cho cô như bình thường, nhưng không cần cô phải thiết kế váy cưới nữa.”