Lý Trọng Mạnh ăn sáng xong bèn lái xe đưa tôi đến một cửa hàng trang sức để chọn nhẫn đính hôn.
Vừa vào cửa, cả quản lý và nhân viên đã đứng chờ sẵn ở đó, thấy chúng tôi đi vào bèn đồng thanh chào: “Chào ông bà Lý!”
Lý Trọng Mạnh có vẻ rất thích xưng hô như vậy.
Vì nhẫn đính hôn không phải nhẫn kết hôn nên quan trọng là phù hợp sử dụng hàng ngày. Nhân viên lấy ra vài mẫu, tôi và Lý Trọng Mạnh cùng chọn một mẫu là coi như xong.
Mua xong nhẫn, Lý Trọng Mạnh đưa tôi đi ăn cơm rồi chọn thêm hai bộ lễ phục mặc vào tiệc đính hôn, xong xuôi mới đưa tôi về.
Khi về đến nhà đã là bốn giờ chiều rồi, tôi đang ngồi trên ghế sô pha nói chuyện với Đào Nhi về thiết kế ngày mai thì bỗng Lý Trọng Mạnh bước tới ngồi cạnh tôi, khoác tay lên vai và ôm tôi vào lòng. Tôi không khỏi căng thẳng, tin nhắn đang gõ dở cũng không dám động đậy gì nữa.
Anh ta nhìn tôi rồi ghé đầu qua hôn lên trán tôi: “Chỉ còn một tuần nữa thôi là chúng ta sẽ đính hôn, em sẽ là vợ anh.”
“Vâng.” Tôi siết điện thoại khiến ngón tay trắng bệch.
Tuy mọi chuyện hôm nay tôi làm đều chứng minh điều đó, nhưng tôi cảm thấy thật khó chịu khi Lý Trọng Mạnh nói câu này.
Một tuần nữa thôi là mọi chuyện không thể thay đổi nữa.
Ngón tay Lý Trọng Mạnh đặt lên giữa hai lông mày tôi: “Đừng nhíu mày, em yên tâm, khi anh và em thuộc về nhau rồi thì sẽ không có chuyện như lần trước nữa đâu. Lần đó anh đúng là bị quỷ ám, anh sai rồi, sau này anh sẽ không bao giờ làm vậy nữa.”
“Không sao đâu, tôi...”
“Chúng ta sắp trở thành vợ chồng rồi, anh làm chuyện như thế là anh sai.” Lý Trọng Mạnh ôm tôi, đặt cằm lên vai tôi và thì thầm: “Sẽ không bao giờ có lần sau đâu, anh mong em sẽ quan tâm đến anh hơn, đừng để tình cảm của anh mãi héo hon vì chờ đợi em, anh thật sự rất đau lòng.”
Vòng tay Lý Trọng Mạnh ôm tôi khẽ siết lại như thể muốn khắc tôi vào trong cơ thể anh ta. Còn tôi thì buông thõng tay, dù làm thế nào cũng không thể ôm anh ta được.
Lý Trọng Mạnh cứ ôm tôi như vậy rồi nói: “Tiểu Điệp, anh yêu em, anh sẽ yêu mình em cả đời này, bây giờ em có thể không yêu anh, nhưng chỉ cần em đừng yêu nó hơn là được.”
Tôi biết “nó” mà anh ta nói là ai.
Cuối cùng tôi đưa tay ôm lại anh ta, khẽ gật đầu: “Được, tôi đồng ý với anh.”
Tôi biết rằng mình không thể tiếp tục yêu Lý Hào Kiệt nữa, vì kiếp này tôi nhất định không thể ở bên anh được nữa.
- --
Thời gian thấm thoát thoi đưa, tôi và Đào Nhi đã hoàn thành tác phẩm “Xuyên Việt”, sau khi gửi cho Thời Quan Nguyên, ông ta hết lời khen ngợi, còn phát tiền thưởng cho hai chúng tôi ngay lúc đó nữa. Tối hôm ấy, Đào Nhi nói muốn mời tôi một bữa nhưng tôi từ chối. Ngày mai là ngày tôi và Lý Trọng Mạnh đính hôn, tối nay tôi phải dùng bữa với nhà họ Lý. Lần này chúng tôi không ăn ở nhà riêng mà đến Đông Phong Lâu.
Tôi về nhà tắm rửa rồi thay một bộ váy khác, trang điểm đơn giản rồi đi cùng Lý Trọng Mạnh đến điểm hẹn.
Khi chúng tôi vào phòng thì đã có rất nhiều người đến rồi. Tôi nhìn lướt qua, có vẻ như toàn bộ người trong nhà họ Lý đều có mặt tại đây.
Lý Trọng Khánh, Lý Thục Bạch, còn Lý Hào Kiệt và Lý Nam Hào nữa.
Khi chúng tôi đi vào, Lý Thục Bạch có vẻ không hài lòng lên tiếng: “Cũng ra gì phết nhỉ, còn để bốn người chúng tôi chờ hai người cơ đấy.”
Tôi nhìn đồng hồ, Lý Trọng Mạnh nói với tôi bữa ăn bắt đầu lúc bảy giờ, giờ mới là sáu giờ bốn mươi, tôi còn tưởng chúng tôi đến sớm. Tôi bèn liếc mắt với Lý Trọng Mạnh.
Anh ta không nói gì mà chỉ kéo tôi ngồi xuống một vị trí còn trống, tôi ngồi rồi anh ta mới ngồi.
Lý Trọng Mạnh ung dung đáp: “Ở công ty có chút chuyện nên bọn em đến trễ.”
Tôi biết thật ra không phải vậy. Lý Trọng Mạnh đã về nhà từ rất sớm, tôi còn muốn đi sớm hơn thế này nhưng lần nào anh ta cũng nói “không phải vội”. Có vẻ sau khi anh ta công khai tài sản thì coi đây như đòn phủ đầu cho người nhà họ Lý.
Lý Nam Hào làm hòa: “Thôi thôi, cũng có phải chuyện gì to tát đâu.”
“Kìa ba!” Lý Thục Bạch không vui nhìn ba mình, định nói gì đó nhưng bị Lý Nam Hào liếc mắt cảnh cáo nên đành im miệng.
Thái độ kỳ lạ này khiến tôi cảm giác bữa tiệc tối nay trông như hòa thuận nhưng thực ra lại ẩn giấu bão táp đằng sau.
Trước khi dùng bữa, phục vụ vào phòng rót rượu cho từng người. Vì chuyện lần trước nên Lý Nam Hào không ép tôi uống rượu mà chuẩn bị riêng nước trái cây cho tôi.
Tất cả mọi người đều uống rượu, chỉ riêng mình tôi là nước trái cây, Lý Thục Bạch hừ lạnh: “Em dâu có địa vị quá cơ, lần trước nói mỏi mồm em mới uống rượu, lần này thì không động lấy một giọt.”
Lần trước Lý Thục Bạch cũng không chĩa mũi dùi về phía tôi rõ ràng như bây giờ, lần này thì chẳng khác nào rút kiếm ra muốn khiêu chiến. Tôi nghĩ sau này đằng nào cũng lấy Lý Trọng Mạnh rồi, không muốn xích mích với người nhà anh ta nên định giải thích, đúng lúc này thì Lý Trọng Mạnh ngăn tôi lại.
Anh ta nắm lấy tay tôi và nhìn Lý Thục Bạch: “Em với Tiểu Điệp đang có kế hoạch, đáng lẽ ra em cũng không được uống nhưng đính hôn là chuyện lớn, cả hai bọn em đều không uống thì không được.”
“Có kế hoạch” là một từ lóng đang hot gần đây, ý là đang muốn sinh con nên trong thời gian này không thể hút thuốc uống rượu được.
Anh ta vừa nói câu đó xong, tôi bèn cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo đang chĩa về phía mình, không cần nhìn tôi cũng biết ánh mắt ấy đến từ ai.
Tôi hạ mắt không nói gì, chỉ nghe thấy tiếng Lý Nam Hào: “Tốt lắm, ta có ba đứa con, cháu lớn giờ đã hơn ba mươi rồi, còn chưa được ôm đứa cháu thứ hai đâu.”
Lý Nam Hào là người lớn nên tất nhiên rất vui mừng về việc sinh con, hơn nữa sức khỏe mấy năm nay của ông cũng không còn tốt như trước nữa.
Lý Trọng Khánh cũng góp lời: “Đó là chuyện tốt, thôi thì không uống vậy.”
Lý Thục Bạch thấy hai người nói thế cũng không thể nói thêm gì nữa. Trong phòng lại trở nên yên lặng.
Ngay khi tôi nghĩ Lý Hào Kiệt sẽ không góp lời thì giọng nói lạnh lùng của anh vang lên: “Chú ba, cháu thấy chú cũng tuổi này rồi, chắc chất lượng t*ng trùng cũng giảm kha khá, lỡ đứa trẻ sinh ra bị dị tật thì...”
“Mày nói cái gì đấy hả!” Lý Trọng Khánh nghe con trai mình nói thế thì vỗ bàn tức giận.
Tôi hơi ngẩng đầu, trên mặt Lý Hào Kiệt chẳng có chút cảm xúc nào, làm như không nghe thấy lời quở trách của ba anh mà chỉ nhìn tôi với ánh mắt lạnh lẽo.
Truyện được mua bản quyền đăng trên ứng dụng điện thoại Mê Tình Truyện!
Lý Trọng Mạnh choàng tay lên vai tôi và cười nhẹ: “Tiểu Kiệt đừng lo cho chú, tuy chú hơi lớn tuổi nhưng sinh hoạt vợ chồng của chú với Tiểu Điệp cũng hòa hợp lắm.” Anh ta dừng lại một chút rồi hỏi tôi: “Đúng không em?”