Thay Chị Lấy Chồng

Chương 337: Từ nay về sau, em thuộc về anh



Lời cô ấy khiến tim tôi hơi co rút.

Cố kéo khóe miệng, dùng giọng điệu đùa cợt nói: “Vậy thì không được, phải sửa, nếu không có khi ngày nào đó vợ bỏ chạy theo người ta, hối hận cũng không kịp.”

Tôi và Lý Hạo Kiệt.

Cơ hội duy nhất ở bên nhau có lẽ chính là khoảng thời gian năm năm trước ở Thế Gia.

Nhưng sự tự mãn của Lý Hào Kiệt, khiến chúng tôi ngày càng xa cách.

Mãi mãi cũng sẽ không lại ở bên nhau.

“Cậu và Lý Hào Kiệt...”

“Đều là dĩ vãng rồi.”

Tôi nói ngay, quay người đi ấn thang máy.

Tôi và Lý Hào Kiệt đều là quá khứ và cũng không lại có tương lai nữa.

Vừa nghĩ đến chuyện này, tim tôi không nhịn được đau khổ xót xa, nhưng là trên thế giới này không có bán thuốc hối hận, đúng không?

Những ngày tiếp theo, tôi và Đào Nhi bắt đầu chính thức bàn bạc chuyện phòng làm việc.

Đầu tiên là làm Logo.

Về mặt Logo, ý tưởng của tôi và Đào Nhi đều giống nhau một cách bất ngờ, chúng tôi làm hoa văn hình một con bướm, sau đó thiết kế ra mấy bản.

Nhanh chóng đưa ra được một kế hoạch.

Hoa văn là cánh bướm ngũ sắc, trái phải chia thành hai màu, một bên màu tím, một bên màu trắng.

Sau đó, chúng tôi đi chọn mặt bằng.

Đào Nhi nói với tôi, có một chỗ rất tốt, giá cả cũng rẻ, cô ấy đi xem cũng thấy phù hợp, nên đã đàm phán rồi.

Khi cô ấy dẫn tôi đến, tôi đã sững sờ.

Cái chỗ Đào Nhi tìm ra, rõ ràng là chỗ Lý Kiệt Hào từng tìm cho tôi.

Nhìn chỗ này, tôi theo bản năng từ chối: “Chỗ này không được.”

“Tại sao?” Đào Nhi có hơi ngạc nhiên: “Cậu vào trước đã, cậu biết chỗ này tiện lợi biết bao không? Chỗ này đi lại dễ dàng, bố cục ổn, quan trọng nhất là giá thuê rất rẻ!”

“Vậy cậu biết tại sao giá thuê rẻ không? Ai cho cậu thuê?”

Dựa vào hiểu biết của tôi, người sở hữu chỗ này hẳn là Lý Hào Kiệt, sau chuyện lần trước tôi cũng không để ý đến nơi này nữa.

Không biết anh ta có mua lại phòng này không.

“Từ người môi giới.” Đào Nhi thấy tôi như vậy, hình như cũng nhận ra điều gì: “Cậu biết chuyện của phòng này hả? Ài, tuy rằng có xảy ra chuyện nhưng ở đây chưa từng có người chết, tớ thấy chúng ta cây ngay không sợ chết đứng, không cần tin mấy cái này.

Tôi nhìn Đào Nhi, xác định cô ấy thật là không biết.

Do dự một chốc mới nói với cô ấy: “Quan trọng người xảy ra chuyện ở đây là tớ.”

“Cái gì cơ?”

Đào Nhi sững sờ.

Tôi lưỡng lự chút, mới kể lại hết toàn bộ chuyện lúc trước cho cô ấy.

Sau khi Đào Nhi nghe xong, cả mặt đầy vẻ không thể tin nổi: “Vậy, vậy phải làm sao giờ? Tớ sợ có người nhanh chân đến trước, không những ký hợp đồng, lại còn đóng tiền thuê cả ba năm rồi.”

“...”

Tôi sửng sốt.

Không ngờ là Đào Nhi lại nhanh tay nhanh chân như vậy.

Đào Nhi cũng rất xấu hổ, đi đến, kéo tôi nói: “Phòng này hẳn là Lý Hào Kiệt bán đi rồi, với lại phòng làm việc của chúng ta vừa bắt đầu, còn thiếu tiền, có thể thuê được chỗ tốt như này thấy sự là khó được.”

“Thôi được.”

Tiền cũng nộp rồi, tôi cũng không thể hối hận nữa.

Đào Nhi mở cửa ra, sau khi tôi đi vào mới phát hiện ra bên trong vẫn giống như trước.

Mấy cái bàn lớn ghép lại với nhau, tôi không kìm được đi đến trước cái bàn mình từng ngồi, nhìn cái bàn phía đối diện.

Máy tính của Lý Hào Kiệt đã từng để ở bên đó.

Anh đã từng ngồi ở bên đó.

Rõ ràng chỉ là vài khoảnh khắc mà sao tôi thấy như đã rất lâu rồi.

Đào Nhi hình như phát hiện ra tôi đang thẫn thờ, đi đến nói: “Có phải lúc trước cậu ngồi đây không, vậy cậu đổi chỗ ngồi đi, chỗ này để trống, tránh cho thấy vật nhớ người.”

“Được.”

Tôi cũng nghĩ như vậy.

Tôi lên tầng nhìn, trên lầu cũng thế.

Sau khi quyết định chỗ này, tôi và Đào Nhi đem đồ chuyển hết đến đây.

Đợi khi đồ đạc sắp xếp cũng gần xong, phòng làm việc này của chúng tôi cũng coi như đã chuẩn bị sắp xong.

Quan trọng là thiếu một nhân viên.

Tôi và Đào Nhi bàn bạc một chút, thì đăng tin tuyển dụng lên mấy trang mạng có liên quan, trước cứ tuyển thế.

Dù sao thì mấy năm này tuyển được người cũng không dễ.

——

Khi tôi và Đào Nhi bận xong mấy việc này, thì đã qua một tuần.

Tin tuyển dụng chúng tôi treo chỉ có 2 người nộp CV, bởi vì thật sự không hài lòng nên chúng tôi cũng không miễn cưỡng nhận.

Phòng làm việc vừa bắt đầu, vẫn chưa có danh tiếng gì, Đào Nhi liền nhờ chồng cô ấy làm giúp một bài phỏng vấn để đăng lên.

Chớp mắt, đã đến ngày lễ đính hôn của tôi và Lý Trọng Mạnh.

Ngày hôm đó, tôi báo với Đào Nhi là tôi không đến.

Sáng sớm, Lý Trọng Mạnh nói với tôi: “Anh có lễ họp báo, đi với anh nhé.”

“Vâng.”

Tôi đáp chẳng chút suy nghĩ.

Hôm nay chính là lễ đính hôn.

Qua ngày hôm nay, tôi và Lý Trọng Mạnh tuy chưa có giấy chứng nhận, nhưng cũng coi như là vợ chồng rồi.

Chuyện anh dẫn tôi theo cũng là bình thường.

Lý Trọng Mạnh vỗ vai tôi, dịu dàng nói: “Không vội, họp báo 10 giờ mới bắt đầu, muộn chút cũng không sao.”

Tuy anh ta nói vậy, nhưng tôi biết rõ là không thể muộn.

Tôi mặc một chiếc váy xong trang điểm nhẹ và tạo kiểu tóc.

Dù sao buổi tối lễ đính hôn vẫn phải trang điểm tạo kiểu lại, tôi cũng không chuẩn bị quá công phu.

Lúc tôi xuống tầng, Tề Lam đứng một bên, cô ta trông thấy bộ dáng này của tôi, đầu tiên hơi sững sờ, sau đó cười giả lả nói: “Bà chủ, hôm nay bà thật xinh đẹp.”

Tề Lam thuộc loại người mới ra xã hội, không quá biết che giấu bản thân.

Nụ cười giả tạo của cô ta bị tôi nhìn thấu.

Tôi cũng chẳng quá để ý, hơi gật đầu, chẳng nói gì.

Tôi đi qua cô ta, tiếp đó nghe được từ đằng sau truyền đến tiềng hừ nhẹ khinh thường.

Tôi cũng chẳng có phản ứng.

Thật ra, là tôi cố tình.

Những ngày này, quan hệ của Tề Lam và Lý Trọng Mạnh đã trải qua sự thay đổi tế nhị.

Đặc biệt là mỗi buổi tối, lúc tôi trông Thiểm Thiểm, Lý Trọng Mạnh và Tề Lam một mình ở dưới tầng.

Có lần, lúc tôi dỗ Thiểm Thiểm đi ngủ xong, nhìn thấy Lý Trọng Mạnh và Tề Lam ngồi ở trên một chiếc sofa.

Tôi cũng không cản trở, quay người lên tầng.

Theo tôi thấy, nếu Lý Trọng Mạnh và Tề Lam có gì đó là tốt nhất.

Như vậy, Tề Lam cũng có thể bù đắp thứ mà tôi không thể cho Lý Trọng Mạnh.

Nếu Lý Trọng Mạnh thích cô ta và ly hôn với tôi, vậy thì càng tốt.

Tôi xuống tầng, lúc này Lý Trọng Mạnh đang ngồi trên sofa ngẩng đầu nhìn thấy tôi, trong mắt không giấu nổi sự kinh ngạc.

Đi đến kéo tay tôi nói: “Vợ à, em thật đẹp.”

Nghe lời của anh ta, tôi cười nhạt, hơi chút suy nghĩ mới nói: “Cảm ơn.”

Tôi đã lâu rồi chưa nói cảm ơn với Lý Trọng Mạnh.

Bởi lời ước hẹn của tôi với anh.

Lý Trọng Mạnh nghe xong không chút suy nghĩ nghiêng người tới, môi mỏng in thẳng lên trên môi tôi, vốn chỉ là chạm nhẹ chút, nhưng chạm vào xong, người đàn ông hình như không can tâm.

Một tay ép lấy sau gáy tôi, làm sâu sắc thêm nụ hôn này.

Lần này tuy lòng tôi không muốn, nhưng lại không hề trốn tránh.

Dù sao hôm nay chúng tôi cũng đính hôn rồi.

Khi Lý Trọng Mạnh làm nụ hôn này sâu thêm nữa...

Tôi liền cảm thấy sau eo bị người hơi đụng vào!

Làm cho cả người người tôi ngã về phía trước, nhào thẳng lên người Lý Trọng Mạnh.

Truyện được mua bản quyền đăng trên App Mê Tình Truyện!

Tôi quay đầu thấy Tề Lam đứng đằng sau, mặt cười giả tạo nói: “Xin lỗi, ông chủ, bà chủ, tôi ngu ngốc quá, ngay cả đi đường cũng đi không xong.”