Thay Chị Lấy Chồng

Chương 347: Không phải lần đầu, cũng không sẽ là lần cuối cùng



Nếu tôi là người vợ bình thường, nhìn thấy điều này, chắc chắn trong lòng sẽ khó chịu.

Nhưng, khi tôi nhìn thấy vậy, lòng lặng như nước, thậm chí cảm thấy, đây là một chuyện hoàn toàn không có bất cứ quan hệ gì với tôi.

Tề Lam rõ ràng không nghĩ như thế.

Cô ta dường như lo lắng tôi nhìn không rõ, còn đặc biệt dùng tay sờ sờ dấu hôn.

Chỉ là tôi vẫn nhìn mà không thấy như cũ.

Liễu Học Quân bên cạnh nhìn cô ta, trợn mắt hận không thể lật tung trời.

Chỉ có dì Trần, thản nhiên làm việc trong phận sự của mình, dường như những chuyện này không liên quan đến bà ấy.

Chúng tôi đi xuống, Lý Trọng Mạnh buông tờ báo trên tay xuống, đi về phía bàn ăn.

Mọi thứ vẫn như bình thường.

Thiểm Thiểm ăn xong, tôi vốn muốn đưa nó đến nhà Đào Nhi, Lý Trọng Mạnh lại hỏi tôi: “Hôm nay em có thể nghỉ không? Anh muốn đưa em đi xem cái này.”

“Dạ?”

“Có thể không?”

Lý Trọng Mạnh xác nhận lại lần nữa, ngữ khí của anh mang vần phần thành khẩn, biểu cảm ôn hòa, nhưng, lại có loại áp lực đè trên đè trên đầu, khiến tôi không biết từ chối thế nào.

Tôi nghĩ nghĩ, vẫn là đồng ý: “Được.”

Còn về Thiểm Thiểm…

Lần này ra ngoài không biết mất bao lâu, nhỡ cả một ngày, tôi làm sao dám để Tề Lam trông nó cả một ngày chứ?

Tôi nghĩ nghĩ, vẫn là nói với Lý Trọng Mạnh: “Hay là em đưa Thiểm Thiểm đến nhà Đào Nhi đã…”

“Vâng, con đã hẹn với Hạ Hạ rồi, hôm nay muốn đi, con trai nói được phải làm được, không thể nuốt lời.”

Tôi vừa nói xong, Thiểm Thiểm liền nói.

Một bộ dáng ra vẻ người lớn.

Nó nói xong, mọi người trong phòng đều vui vẻ.

Lý Trọng Mạnh nhìn nó bất lực thở dài: “Được rồi, vậy đưa qua đó trước vậy.”

Ăn xong, tôi và Thiểm Thiểm ra ngoài, Tề Lam cực kì tận tình đưa quần áo, giày dép cho Lý Trọng Mạnh.

Mà tôi và Thiểm Thiểm, cô ta làm như không thấy.

Tôi cũng lười nói.

Tôi sợ đuổi Tề Lam đi rồi, Lý Trọng Mạnh sẽ không dễ dàng tha cho tôi.

Ra khỏi cửa, tôi đưa Thiểm Thiểm đến nhà Đào Nhi, lúc đi xuống, Lý Trọng Mạnh kéo lấy tay tôi, hỏi: “Hạ Hạ, sau này sẽ trở thành con dâu chúng ta sao?”

“Hả?” Tôi có chút lúng túng, phản ứng một lúc, mới nói: “Sao có thể, Thiểm Thiểm còn nhỏ như vậy.”

“Chỉ là anh lại cảm thấy nó hiểu rõ rất nhiều chuyện.”

Lý Trọng Mạnh nói khẽ.

Vốn là một câu nói bình thường, nhưng tôi lại cảm thấy lời anh có ý khác.

Tôi nhanh chóng né đề tài này, hỏi anh: “Vì thế, hôm nay chúng ta sẽ đi đâu?”

Anh kín như bưng nhìn tôi: “Em đi rồi sẽ biết.”

Xe chạy tới một tòa nhà hơn 20 tầng màu trắng ở ngoại ô thành phố Vĩnh An, ở đây rất hẻo lánh, xe qua lại xung quanh cũng rất ít.

Sảnh lớn tầng một chỉ có một quầy lễ tân, biển gì cũng không treo.

Lý Trọng Mạnh dẫn tôi vào, nhân viên lễ tân thấy anh, cung kính nói: “Chào sếp Lý.”

Sau đó lấy ra một tờ danh sách đăng kí.

Lý Trọng Mạnh gật gật đầu, kí tên lên trên rồi đi.

Tôi nhanh chóng đi theo.

Anh đưa tôi vào trong tòa nhà, ấn thang máy lên tầng 3.

Vốn dĩ, tôi cho rằng đây chỉ là một tòa nhà bình thường mà thôi, nhưng mà, khi tôi ra khỏi thang máy mới phát hiện, nơi đây thực ra là cơ sở thực nghiệm khoa học kĩ thuật cao.

Vào đây, vậy mà cần tiến hành phân biệt khuôn mặt, vân tay và cả võng mạc.

Loại phân biệt này, tôi thấy lần gần đây nhất, có lẽ là trên phim khoa học viễn tưởng.

Tôi trước giờ chưa từng nghĩ, loại đồ vật này sẽ tồn tại trong cuộc sống của chúng tôi.

Khi chúng tôi vào phòng thực nghiệm ở tầng 3, bên trong có rất nhiều người mặc áo blouse trắng đang tiến hành nghiên cứu.

Lý Trọng Mạnh bắt đầu giải thích với tôi, lúc này tôi mới biết, thứ mà giúp Lý Trọng Mạnh kiếm tiền thật sự là cái gì.

Không phải là AI mà anh công bố hôm đó, mà là thuốc mà công ty y dược của anh nghiên cứu phát triển.

Không lâu trước đây, thuốc bệnh về máu do anh nghiên cứu phát triển đã chính thức đưa ra thị trường, loại thuốc này, chỉ có cần chữa trị một khoảng thời gian thì có thể không khác gì người bình thường.

Không nghi ngờ gì, đây là tin tốt cho người bệnh.

Mà bây giờ, trên tay anh còn rất nhiều hạng mục nghiên cứu nghiên cứu phát triển.

Những hạng mục này, nếu mỗi cái đều thành công, vậy đối với nhân loại là một sự cống hiến, đương nhiên, tiền kiếm được cũng sẽ không ít.

Tôi nghe anh giải thích, nghe chỗ hiểu chỗ không, nhưng lại biết rõ, đây đều là hạng mục kiếm cực nhiều tiền, cực kì lợi hại.

Thực ra trước đây tôi cũng biết Lý Trọng Mạnh có công ty dược, bởi vì trước đây anh đấu giá quảng cáo của đài truyền hình quốc gia ở trung tâm Noah, là cho thuốc của công ty anh.

Nhưng tôi lại không ngờ sẽ lợi hại như vậy.

Chờ tôi tham quan xong, Lý Trọng Mạnh đưa tôi đến nhà ăn công nhân viên nghỉ ngơi.

Lần lượt gọi cho tôi và bản thân anh hai cốc cà phê.

Anh đưa cà phê đến trước mặt tôi, nói với tôi: “Có phải em rất tò mò, tại sao anh lại đưa em đến xem những thứ này?”

“Vâng.”

Thực ra tôi đại khái có thể đoán ra một chút.

Nhanh chóng, Lý Trọng Mạnh cười cười, duỗi tay nắm lấy tay tôi: “Anh hi vọng em không có gì không biết về anh, anh nguyện ý nói với em tất cả mọi chuyện của anh, đồng thời, cũng hi vọng có một ngày, em có thể mở rộng tấm lòng, thật tâm thật ý tiếp nhận anh.”

“…”

Tất cả mọi chuyện đều nói với tôi?

Khiến tôi thật tâm thật ý tiếp nhận anh?

Khi Lý Trọng Mạnh nói những điều này, trong lòng tôi nghĩ tới, chính là sự kích tình của anh và Tề Lam tối hôm qua

Tôi không trách anh.

Nhưng, cũng xác định tôi và anh vĩnh viễn không thể mở rộng tấm lòng.

Có chút chuyện, một khi có lần thứ nhất, cho dù sau này không có lần thứ hai, cũng sẽ giống như tấm gương đã vỡ.

Dù sửa chữa bù đắp thế nào cũng sẽ có vết nứt.

Hơn nữa, tôi cũng tin rằng, cho dù xuất phát từ nguyên nhân nào, anh và Tề Lam tối qua không phải là lần thứ nhất.

Cũng không phải là lần cuối cùng.

Vì không để Lý Trọng Mạnh thất vọng, tôi vẫn là gật gật đầu, nhìn anh: “Được, em sẽ cố gắng hết sức.”

“Anh hi vọng ngày này đến sớm một chút.” Lý Trọng Mạnh thâm tình nhìn tôi: “Em toàn tâm toàn ý giao mình cho anh, những thứ khác, tất cả mọi chuyện suốt đời em, còn có Thiểm Thiểm, còn có những đứa con khác trong tương lai của chúng ta, toàn bộ đều giao cho anh, anh có thể cho các em sống một cuộc sống tốt hơn tất cả mọi người.”

Thật là lời nói tình cảm êm tai.

Tôi nhìn anh, trong lòng lại không có chút cảm động.

Tôi giống như một con rối đeo mặt nạ hình người, diễn vai người vợ này.

Chỉ là, Lý Trọng Mạnh nói những lời này, tôi tin.

Những thứ hiện có trong tay anh, có tương lai nhiều hơn tất cả những việc mà Lý Hào Kiệt làm.

Tôi tin tưởng, sẽ có một ngày, Lý Trọng Mạnh sẽ đứng trên đỉnh kim tự tháp của thành phố Vĩnh An, thậm chỉ là toàn quốc.

——

Sau hôm đó, ngày tháng trôi qua như bình thường.

Sản nghiệp to lớn của Lý Trọng Mạnh đối với tôi, không có bất kì ảnh hưởng nào.

Chỉ là, tiệc đính hôn chỉ mới qua 4 ngày.

Sau một ngày cuối tuần, tôi vừa vào phòng làm việc, Đào Nhi liền kéo tôi nói: “Cậu biết không? Cậu trở thành người nổi tiếng rồi!”

“Cái gì?”

Truyện được Mê Tình Truyện mua bản quyền đăng duy nhất trên App Mê Tình Truyện!

Tôi nhất thời có chút lơ mơ.

Đào Nhi kéo tôi đến trước màn hình máy tính của cô ấy.

Tôi nhìn thấy trên màn hình to lớn đang xem một trang tin mới, trên đó viết《Gia tộc đổi-vợ? Cha ruột của con trai Lý Trọng Mạnh là Lý Hào Kiệt - cháu trai của anh》