Cũng không biết thời gian qua bao lâu, tôi cảm thấy xe dừng lại, người đàn ông bế tôi tiến vào cửa nhà.
Vốn là một màn đen kịt trước mắt có ít ánh sáng, tôi hơi mở hé mắt, nhìn trái phải cảnh vật trước mắt, ý thức được, tôi đến nhà rồi.
Đến nhà của chúng tôi rồi.
Tôi bị Lý Trọng Mạnh bế lên trên tầng.
Nằm trên chiếc giường mềm mại rộng rãi, trong lòng tôi có chút rối bời, chút nữa sẽ xảy ra chuyện gì?
Ngộ nhỡ anh thực sự muốn.......
Vậy tôi cũng không thể từ chối.
Dẫu sao tôi của ngày mai, cũng phải gả cho anh rồi.
Tôi cứ nằm như thế, nghe thấy người đàn ông tiến vào nhà vệ sinh trong phòng ngủ, sau đó lại xuất hiện.
Tôi nghe thấy tiếng bước chân của anh từ xa tới gần, đi đến bên cạnh tôi, ngồi lên giường.
Tôi đợi anh muốn ngồi đến khi nào, liền cảm thấy ngón áp út của tay trái nặng xuống.
Một thứ lạnh ngắt còn kèm theo hơi nước vòng vào nơi đó.
Nhẫn.
Nhẫn lại đeo lên rồi.
Thời khắc chiếc nhẫn được đeo lên đó, giống như một mũi châm độc đâm vào lòng tôi, nhìn qua cũng không đáng ngại, nhưng độc bên trong đã có chút tan ra.
Tôi mở mắt ra, nhìn lên trần nhà nói: “Lý Trọng Mạnh, em không muốn gả cho anh.”
Người đàn ông nghe thấy lời tôi nói khoảng thời gian đầu tiên không nói chuyện, một lát sau mới nói: “em say rồi.”
“Em không say!” tôi mạng môt chút từ giường ngồi dậy, nhìn Lý Trọng Mạnh ở trước mắt, trong lòng muôn vàn đau khổ, nói với anh: “em từ trước nay so chưa bao giờ tỉnh táo hơn thế này, em thực sự không muốn gả cho anh.”
Lúc tôi nói ra câu này, có lẽ là tác dụng của rượu, nén nước mắt của một đêm, vào thời khắc vỡ đê này!
Tôi chỉ cảm thấy trước mắt một màn mờ mịt, dựa vào trực giác nắm lấy Lý Trọng Mạnh, thì thầm: “em không muốn gả cho anh, cầu xin anh buông em ra có được không, có được không?
Nói thật, tôi chìa tay muốn cởi chiếc nhẫn trên tay trái xuống, người đàn ông vừa giơ tay thì chặn động tác của tôi lại.
Tôi không màng tới: “em không muốn đeo cái này, em không muốn gả cho anh, em thực sự không muốn gả cho anh.”
Tôi vừa nói vừa khóc.
Tôi của lúc đó có lẽ thực sự say rồi.
Tôi căn bản không nhớ phản ứng của Lý Trọng Mạnh.
Tôi chỉ nhớ tôi quỳ trên giường, khóc lóc kể lể: “em không muốn gả cho anh, thực sự không muốn.”
Sau đó của sau đó, tôi cũng không nhớ đã xảy ra chuyện gì.
Có lẽ là khóc mệt rồi.
Tôi liền nghủ đi.
Lúc tỉnh lại, ngoài trời đã sáng.
Tôi nhìn lên trần nhà,, sờ quần áo trên người, quần áo đã bị thay thành đồ ở nhà.
Mắt hình như vì hôm qua khóc quá nhiều nên có chút sưng.
Tôi ngồi dậy, cẩn thận nghĩ một chút, mới đại khái nhớ ra sự việc hôm qua.
Tôi đến quán ba, đã uống rượu, Lý Trọng Mạnh đón tôi về, tôi hình như đã nói với anh, không muốn gả cho anh.
Nhìn trái nhìn phải, không nhìn thấy bóng dáng Lý Trọng Mạnh.
Nghĩ tới việc hôm qua mình đã làm, tôi trong lúc nhất thời có chút căng thẳng, tôi hôm qua làm chuyện như thế, Lý Trọng Mạnh có tức giận không?
Dẫu sao trước đây ở chỗ này, tôi không có biểu đạt rõ sự việc này.
Tôi không tìm thấy quần áo trước đây, mở tủ quần áo, một tủ quần áo mới ở bên trong, tôi xúc miệng xong, chải tóc, tùy tiện lấy một bộ quần áo.
Trên bàn trang điểm ở trong phòng, đều là đồ trang điểm, mặc dù không có hộp bên ngoài, nhưng nhìn một cái liền biết là mới mua.
Tôi ngồi trước bàn trang điểm, nghĩ đến hôm nay cùng Lý Trọng Mạnh đi lấy giấy chứng nhận kết hôn.
Sau hôm nay, tôi chính là bà Lý của anh.
Lòng tôi nặng trĩu, hận không rơi xuống đất mọc rễ ở trong phòng này, mãi mãi không ra ngoài.
Nhưng mà tôi cũng càng rõ, đây là một việc không thể.
Trên bàn có một cái hộp nhỏ, bên trong để mười mấy thỏi son, tôi mở hai cái, chọn một thỏi có màu sắc tương đối thường ngày thoa lên môi.
Có lẽ tôi không cam tâm.
Tôi cầm lấy điện thoại, lại bấm số của Lý Hào Kiệt.
Kết quả vẫn như vậy.
Tắt máy.
Tôi nhìn vào màn hình điện thoại cười gượng: “Lý Hào Kiệt, em phải gả cho người khác rồi, anh vẫn đang tắt máy, anh có thật sự yêu em không?”
Tôi thu điện thoại lại, để son vào chỗ ban đầu.
Đi đến cửa, hít một hơi sâu, mới mở cửa ra.
Tôi vừa ra khỏi phòng, lúc muốn xuống tầng, nghe thấy ở tầng dưới Lý Trọng Mạnh đang gọi điện thoại.
Người đàn ông giọng lạnh băng: “tôi biết rồi, tôi sẽ nói cho anh.”
Nói xong, dường như người bên kia lại nói gì đó, anh mới nói: “anh đã muốn làm mất mặt như vậy, tôi vì sao phải ngăn anh.”
Giọng người đàn ông rất lạnh, với thái độ với tôi ngày thường như hai người vậy.
Anh đang gọi điện thoại cho ai?
Tôi không biết.
Tôi như không có chuyện gì mà đi xuống, Lý Trọng Mạnh nghe thấy âm thanh tôi xuống dưới, nói với người bên kia điện thoại: “tôi tắt đây.”
Sau đó liền tắt điện thoại, vứt ở một bên.
“Điện thoại của ai vậy?” tôi hỏi anh.
Hôm nay phải kết hôn rồi, tôi hỏi câu ai gọi điện thoại, không quá đáng chứ.
Biểu cảm của Lý Trọng Mạnh thay đổi cũng không thay đổi, chỉ nói hai chữ: “Lâm Tuyền”.
Mặc dù anh lừa người khác rất giỏi, nhưng tôi có thể cảm thấy, anh chắc không lừa người, vừa nãy giọng điệu đó, rất giông gọi cho Lâm Tuyền.
Tôi gật đầu.
Lúc đó dưới tầng không biết lúc nào có người làm đến nấu cơm.
Tôi ngồi ở bàn ăn, xoa xoa thái dương.
Nguyên nhân của say rượu, đầu tôi hơi đau.
Tôi ăn sáng, liếc nhìn Lý Trọng Mạnh đang xem báo nói: “chúng ta bao giờ xuất phát đi cục dân sự.
Trốn cũng trốn không được, không bằng tự mình hỏi là xong.
Lý Trọng Mạnh nhìn tôi, trầm mặc trong chốc lát nói: “không đi nữa.”
“Cái gì?” tôi sững sờ, nhanh chóng từ chỗ ngồi đứng dậy, có chút căng thẳng nhìn Lý Trọng Mạnh: “anh có ý gì vậy?tôi đều đồng ý anh muốn gả cho anh rồi, anh có phải không muốn cứu Thiểm Thiểm nữa phải không?
Tôi nghĩ đến đầu tiên chính là Thiểm Thiểm.
Thằng bé bây giờ đã bắt đầu sốt.
Lại không chữa trị sợ rằng sẽ......
Nhiều rồi, tôi không dám nghĩ.
Lý Trọng Mạnh không giống tôi, biểu cảm vô cùng ổn định, đặt tờ báo trong tay xuống, từ trong túi mò ra một thứ đồ.
Tôi chăm chú nhìn, là chiếc nhẫn kim cương đó.
Người đàn ông lấy chiếc nhẫn kim cương giơ lên nói: “đồ tôi đã tặng, em liền ném vào trong cốc rượu, không quý trọng nó như vậy, vẫn muốn cùng tôi nhận giấy chứng nhận."
Mặc dù giọng anh với ngày thường không khác gì, nhưng tôi lại thấy có chút lạnh nhạt.
Lẽ nào anh giận rồi.
Chắc vậy, đổi lại là tôi, tôi cũng tức giận.
Bỏ ra số tiền lớn, cái nhẫn dày công chọn lựa, bị ném vào trong cốc rượu, ai cũng sẽ tức giận thôi?
Tôi nhanh chóng tiến lại, ngồi bên cạnh người đàn ông, có chút căng thẳng giải thích: “không phải, là hôm qua nhân viên pha chế vì thân phận của em mà không bán rượu cho em, em liền........lúc đó em uống nhiều rồi.” Nói xong, lại trịnh trọng nói: “xin lỗi.”
Lý Trọng Mạnh nhìn tôi, trong con ngươi trong suốt có chút giễu cợt: “mượn rượu giải sầu? Chuyện gả cho tôi thực sự khiến em buồn như vậy?”
Giọng điệu của người đàn ông thế này khiến tôi càng khẳng định, anh đổi ý rồi!
Bây giờ là thời khắc then chốt bệnh tình của Thiểm Thiểm, sống chết, có lẽ là xem trận này thôi, nó lún sâu không dậy.
Từ tôi nhìn nhận, Lý Trọng Mạnh chính là đang thử thách tôi!