Thay Chị Lấy Chồng

Chương 492: Cô lừa tôi



Câu nói này chẳng khác nào một quả bom nổ tung ở trong đầu tôi!

Cô ấy nói vậy là có ý gì? Lý Hào Kiệt và Lâm Tuyền lại có con chung à?!

Tôi đứng tại chỗ lúng ta lúng túng, trong đầu hơi hỗn loạn mở miệng hỏi: “Vậy, đứa nhỏ này bao nhiêu tuổi rồi?"

"Hẳn là cũng bằng con trai cô."

Lâm Tuyền trả lời.

Tôi nhìn cô ấy và cảm giác không thể tin được: “Cô lừa tôi!"

Tôi quyết đoán nói!

Đúng vậy.

Lý Hào Kiệt không thể đồng ý chuyện này được!

Lâm Tuyền thấy tôi không tin cũng không ép buộc: “Cô thích tin không là tùy cô. Cô vì con trai mình nên mới muốn Lý Hào Kiệt trở lại bên cạnh cô. Tôi cũng muốn làm thế vì con trai tôi. Hai chúng ta đều là vợ trước của anh ấy. Quan hệ giữa hai chúng ta với anh ấy cũng không có gì khác nhau!"

Lời Lâm Tuyền nói làm cho tôi sửng sốt.

Tôi thật sự bối rối.

Từ trước đến nay tôi chưa từng nghĩ tới giữa Lâm Tuyền và Lý Hào Kiệt còn có một đứa trẻ.

Tôi đứng tại chỗ nhìn cô ấy mà chẳng nói lên lời, miệng mở ra nhưng không biết phải nói gì, suy nghĩ trong đầu quá hỗn loạn.

Cuối cùng tôi không nói gì mà trở về nhà trọ.

Phòng trong nhà trọ rất tốt, cửa sổ mở ra ngoài, còn có một ban công nhỏ, phía trên đặt một cái bàn nhỏ và ghế.

Ngồi ở đó có thể tắm ánh sáng mặt trời.

Tôi ngồi ở đó và nghĩ về chuyện lúc chiều.

Năm đó, trong lúc tôi giả chết thì Lý Hào Kiệt và Lâm Tuyền đã kết hôn, vì đời sau của nhà họ Lý, Lý Hào Kiệt làm như thế cũng không có gì đáng trách.

Nhưng vì sao từ trước đến nay anh ấy lại chưa từng nói gì với tôi?

Nói như vậy, tôi và Lâm Tuyền cũng không có gì khác nhau cả.

Tôi ngồi đờ ra đó mà không biết mặt trời đã lặn từ lúc nào.

Ban đầu, tôi có kế hoạch buổi tối sẽ leo tường vào trong.

Nhưng bây giờ tôi hoàn toàn không có tâm trạng này nữa. Tôi thậm chí cũng không biết tôi phải gặp Lý Hào Kiệt thế nào.

Giữa anh và Lâm Tuyền có một đứa con.

Vậy tôi...

Bởi vì lệch múi giờ nên đến nửa đêm tôi mới thấy hơi buồn ngủ.

Tôi nằm ở trên giường và ngủ thiếp đi.

Hôm sau khi tôi thức dậy thì đã là buổi trưa rồi.

Thật ra trong thị trấn có vài nhà hàng nhỏ. Tôi đi xuống lầu ăn trưa. Nói thật, mùi vị thức ăn ở đây khác hẳn với chỗ của chúng tôi ở bên kia.

Bản thân tôi căn bản ăn không quen.

Nhưng cũng không sao.

Tối hôm qua, tôi thậm chí đã suy nghĩ xem mình có nên quay về hay không nữa.

Ăn cơm trưa xong, tôi mở laptop ra định làm việc, nhưng vừa lên mạng thì tôi đã nhận được tin nhắn do Khương Thanh gửi tới: Bảo bối, em đã gặp Lý Hào Kiệt mà em luôn mong nhớ rồi chứ?

Lúc trước tôi đã nói chuyện ở đây cho chị ấy biết.

Nhìn thấy tin nhắn của Khương Thanh, tôi suy nghĩ một lát mới cầm điện thoại lên trực tiếp gọi cho chị ấy.

Điện thoại rất nhanh đã được nghe, bên kia truyền đến giọng nói kinh ngạc của chị ấy: “Em đang gọi điện thoại đường dài quốc tế đấy."

"Em có chút việc muốn nói với chị." Tôi nhìn laptop trên bàn, suy nghĩ một lát lại nói: “Hôm qua em mới biết Lâm Tuyền và Lý Hào Kiệt có thể có một đứa con trai cũng trạc tuổi Thiểm Thiểm."

"Cái gì!?"

Bên kia điện thoại trực tiếp truyền đến tiếng kêu kinh ngạc của Khương Thanh.

Tôi vội vàng giơ điện thoại ra xa một chút.

Khương Thanh nói tiếp: “Không thể nào. Nói vậy là sao chứ? Anh ta không nói gì với em sao?"

Tôi cầm điện thoại lắc đầu: “Không có. Tới hôm qua em mới biết nên bây giờ cảm thấy hơi bối rối."

"Chuyện này..." Ở bên kia điện thoại, Khương Thanh nói: “Chị thấy em nên tự mình hỏi thử Lý Hào Kiệt xem. Lâm Tuyền là loại người giả tạo như vậy, ai biết câu nào nói thật, câu nào nói dối chứ? Trước kia cô ta là người đẹp cao cấp nổi tiếng ở thành phố Vĩnh An nhưng có ai biết bên trong thật ra chỉ là một người đàn bà chanh chua đâu? Em vẫn nên hỏi rõ thì hơn."

Tôi thấy lời Khương Thanh nói cũng có lý.

Điều này cũng xem như đã cho tôi chút hi vọng.

Cũng đúng, trước đây hình tượng của Lâm Tuyền ở thành phố Vĩnh An có thể nói là hoàn mỹ, có bao nhiêu con cháu nhà giàu muốn làm đám cưới với nhà họ Lâm cũng bởi vì cô ấy cho người ta ấn tượng vô cùng tốt.

Ai ngờ được cô ấy thật ra lại là người như vậy chứ!

Còn nữa, chuyện cô ấy đã làm cùng Lý Trọng Mạnh trước đó, nếu không phải tận tai nghe được và tự mình trải qua, tôi cũng không tin cô ấy là người như vậy.

Tôi gật đầu: “Vậy cũng tốt. Chỉ có điều bây giờ Lý Hào Kiệt không chịu gặp em, em phải nghĩ cách mới được."

"Anh ta không gặp em mà gặp cô ta à?"

"Cô ấy cũng không gặp được."

Nghe tôi nói vậy, Khương Thanh mới thở phào nhẹ nhõm: “Vậy em lại nghĩ cách đi. Dù sao đàn ông xuất sắc như Lý Hào Kiệt phải trở thành kẻ tàn phế thì trong lòng ít nhiều cũng không thể chấp nhận được, dễ dàng tự kỷ và không muốn gặp người khác cũng là chuyện bình thường. Em nên khuyên anh ta nhiều hơn."

Khương Thanh nói chuyện rất nhẹ nhàng. Chị ấy thấy đây không phải là chuyện gì lớn.

Chỉ có điều, chị ấy vừa nói dứt lời thì bên kia điện thoại lại vọng đến giọng nói của Ngô Tiến An: “Em yêu ơi, em đang gọi điện thoại à? Điện thoại có sóng bức xạ đấy."

"Em đang nói chuyện điện thoại với Duyên Khanh." Khương Thanh trả lời hắn.

Sau đó Ngô Tiến An còn nói: “Em xem đã mấy giờ rồi? Bây giờ đã hơn chín giờ, em mau đi ngủ đi. Phụ nữ có thai cần phải nghỉ ngơi nhiều hơn."

Nghe giọng hẳn là Ngô Tiến An đang đi tới gần.

Tôi mỉm cười và nói với trong điện thoại: “Được rồi, em cúp máy đây."

"Ối..."

"Chào chị dâu!"

Dường như Khương Thanh còn muốn nói lại bị Ngô Tiến An cướp điện thoại cúp máy.

Tôi nhìn điện thoại đã bị cúp máy cũng có thể nghĩ ra được hình ảnh ở bên kia điện thoại.

Bởi vì lời Khương Thanh nói cũng làm tôi yên tâm hơn rất nhiều.

Tôi làm việc cả buổi chiều, sau khi ăn cơm tối xong, tôi đi dạo một vòng quanh bệnh viện bên kia.

Trong thị trấn này rất ít người, mới hơn bảy giờ mà mọi nơi đều đóng cửa, ngay cả bệnh viện, cửa hàng tạp hóa cũng vậy. Tôi muốn uống hớp nước cũng phải đi tới máy bán tự động bên đường để mua.

Trên đường tất nhiên cũng không có người.

Tôi đứng ở cửa bệnh viện liếc nhìn căn nhà Lâm Tuyền ở phía đối diện, thấy còn sáng đèn.

Hẳn cô ấy cũng không muốn tốn thời gian ở đây nữa.

Tôi quay về nhà và tiếp tục làm việc.

Chỉ cần tôi vừa làm việc là thời gian sẽ trôi qua rất nhanh, hơn nữa do chênh lệch múi giờ, chờ tới lúc tôi để ý thì đã hơn một giờ đêm rồi.

Tôi tắt laptop và thay giày đi ra ngoài.

Lúc này, thị trấn nhỏ giống như một thành phố chết, trên đường không có ánh đèn, ngay cả đèn đường cũng tắt.

Tôi đi tới gần bệnh viện và liếc nhìn về phía căn nhà của Lâm Tuyền, thấy đèn cũng đã tắt rồi.

Tôi liếc nhìn qua thấy đèn trong bệnh viện cũng tắt, chỉ có một nơi còn sáng đèn.

Trực giác nói cho tôi biết đó là phòng của Lý Hào Kiệt.

Tôi đi vòng quanh bệnh viện và nhanh chóng tìm được một chỗ có thể đi vào trong. Bệnh viện này đã lâu năm rồi.

Bức tường bên ngoài không nguyên vẹn, có một chỗ tường bị nứt ra, tôi hoạt động tay chân một chút rồi theo vết nứt leo lên trên.

Tôi leo vài lần đều thất bại.

Còn có một lần ngã thẳng xuống, cánh tay đập xuống đất, tôi cảm giác được rõ ràng cùi chỏ bị trầy rồi.

Nhưng tôi muốn gặp Lý Hào Kiệt.

Tôi phải hỏi anh về chuyện giữa anh và Lâm Tuyền.

Chấp niệm này đã hóa thành động lực. Sau khi tôi thử bảy tám lần thì cuối cùng đã thành công đứng ở trên bức tường.

Bởi vì đang khuya nên trong bệnh viện rất tối, tôi đứng ở phía trên tường không nhìn thấy rõ tình hình mặt đất phía dưới.

Tôi đại khái dùng điện thoại soi qua, xác định phía dưới không có đồ gì liền nhảy xuống.

Tiếp đất an toàn rồi.

Tôi phủi bụi đất bám trên người và nhanh chóng đi về phía tòa nhà của Lý Hào Kiệt. Lúc này, bên ngoài không có người bảo vệ.

Sau khi tôi vào trong liền đi thẳng về phía gian phòng đang sáng đèn ở tầng ba kia.