“Tâm tình của cô ấy?” Lúc này anh mới ngẩng đầu lên.
“Tức là, rõ ràng là cơ thể khỏe mạnh của người trưởng thành, lại bị xem như em bé, ăn cơm hay đi trên đường cũng cần người giúp, có thể không bực mình sao?” Tôi nói.
Lý Hào Kiệt đương nhiên hiểu ý của tôi, đưa tay sờ đầu tôi: “Được rồi, vậy em phải tự biết cẩn thận, có điều anh sẽ cho xe đưa đón em.”
“Không thành vấn đề.”
Tuy là tôi cảm thấy không cần, nhưng vẫn nghe theo anh.
Cũng để cho anh yên tâm.
Sau đám cưới, Mưu Đạo Sinh gọi điện thoại cho tôi, nói rằng đã quyết định cùng Mưu Lan Tích quay về Trung tâm điều trị Thánh Tâm để trị liệu, đợi bà khỏe lại rồi tính tiếp.
Tôi ngồi trên ghế salon nhìn hai người bọn họ hợp thành một đội vượt qua các ải trò chơi, trong khoảng thời gian ngắn có chút cảm thán.
Cái gọi là năm tháng yên bình, hóa ra là như thế này đây.
Ngày hôm sau, tôi và Lý Hào Kiệt cùng đưa Thiểm Thiểm đi học, sau đó anh lại đưa tôi đi làm.
Trên đường, anh ôm tôi, hơi không vui: “Em xem, nếu như studio của bọn em dọn đến chỗ đó, ban ngày anh cũng có thể gặp em nhiều lần hơn.”
“Không phẫu thuật?” Lý Hào Kiệt nghe xong, rõ ràng hơi kinh ngạc: “Lâm Tuyền là đứa con gái từ nhỏ lớn lên bên cạnh ông, theo tôi biết, cô ta còn quay về trước chúng tôi, ông không tìm cô ta, lại đi tìm bọn tôi?”