Tuy nhiên, làm cho tôi ngạc nhiên hơn cả chính là Tống Tuyết không khuyên tôi rút đơn kiện mà chỉ ôn tồn đáp: "Cứ để chuyện này thuận theo tự nhiên đi. Là nhà chúng ta chiều hư đứa nhỏ Duyên Minh, lần này làm căng một trận cho nó nhớ đời cũng được. Kể cả nó có vào tù cũng tìm người đút lót, không lo chịu khổ chịu sở đâu."
Trong thâm tâm tôi hiểu rõ điều ấy.
Phòng giam trong tù cũng chia năm bảy loại.
Cái hạng chẳng ai quan tâm, còn bị Tống Duyên Minh nhờ người ‘chăm sóc’ như tôi mới ở loại phòng giam tệ hại nhất cùng băng nhóm của chị Long.
Tống Duyên Minh đi vào đương nhiên sẽ ở một phòng riêng, có TV và máy vi tính đẩy đủ.
Nói là đi tù nhưng kỳ thực chỉ là hạn chế tự do mà thôi.
Sau khi rời khỏi nhà Tống Tuyết, trong lòng tôi thoáng yên tâm ít nhiều.
Tuy rằng Lý Hào Kiệt sẽ không từ bỏ ý định của mình, nhưng tôi đã thề rằng, bất kể anh ta có lấy cái gì ra uy hiếp tôi, tôi cũng sẽ không nhượng bộ.
Lý Hào Kiệt tìm đến tôi trước khi phiên tòa diễn ra một tuần.
Lúc đó tôi đã mời được luật sư.
Hơn nữa vụ án này chứng cứ vô cùng xác thực, vốn cũng chẳng cần luật sư ra sức bào chữa, chỉ là xem thẩm phán định tội thế nào, xử nặng hay xử nhẹ mà thôi.
Lý Hào Kiệt đứng chắn tôi ngay trước cửa nhà mình.
Hôm ấy tôi quần quật cả ngày ở công trường, tối đến lại tăng ca hoàn thành bản vẽ ở công ty, tới đến mười một giờ đêm mới về nhà.
Vậy mà anh ta cũng chịu khó đợi đến 11 giờ.
"Rút đơn kiện đi."
Nhìn thấy tôi, anh ta đi thẳng vào vấn đề bằng cách nói ra bốn chữ này.
"Không có chuyện đó." Tôi cũng đáp lại bằng bốn chữ, nghĩ nghĩ một chút, lại bồi thêm một câu, "Trừ phi tôi chết."
Đã nói đến vậy rồi, chắc hẳn anh ta cũng hiểu rõ ràng thái độ, lập trường và quyết tâm của tôi, phải không?
Tôi vòng qua anh ta để bước vào hành lang, nhưng Lý Hào Kiệt đuổi theo, kéo tôi vào thang lầu rồi áp sát vào tường.
Đầu của anh ta vùi xuống bên cạnh tôi, đôi môi mỏng ghé bên tai mà nói: "Rút đơn kiện đi."
Lần này, giọng điệu của anh ta rõ ràng đã dịu đi ít nhiều, thậm chí còn phảng phất bên trong chút van xin.
Trái tim tôi chợt thắt lại. Thế nhưng tôi biết, thứ thâm tình trong câu nói ấy chẳng phải dành cho mình đâu, mà là vì Tống Duyên Minh.
"Thực ra anh đã sớm biết chuyện này, anh biết trong lòng em hận cô ấy vô vàn, em tức giận nên muốn báo thù bằng cách này. Anh hiểu cả, vì vậy bấy lâu nay anh không nhúng tay vào, phó mặc cho cảnh sát đi điều tra. Bây giờ cô ấy đã bị giam trong đồn cảnh sát một tháng... Nếu em còn cảm thấy bấy nhiêu chưa đủ, anh có thể hoàn trả thay cho cô ấy."
Tôi vẫn im lặng lờ đi không đáp dù mấy câu trước châm lên phẫn nộ trong tôi.
Nhưng câu cuối cùng lại hoàn toàn chọc giận tôi rồi!
"Anh trả thay cho chị ta? Dựa vào gì mà anh trả thay cho chị ta, anh là gì của chị ta?!"
Tôi bỗng đẩy Lý Hào Kiệt ra, đèn cảm ứng âm thanh trong hành lang chợt sáng.
Tôi nhìn Lý Hào Kiệt, trái tim đau đớn!
Dường như cũng hiểu ra được điều gì đó, tôi chất vấn: "Tôi hiểu rồi, anh đối xử tốt với tôi, tôi vẫn luôn tự mình đa tình cho rằng anh thật sự thích tôi, xem ra tôi cả nghĩ rồi, chẳng qua anh chỉ đang tự cho mình là đúng thôi, anh đang trả nợ thay cho Tống Duyên Minh chứ gì!"
"Duyên Khanh..."
"Đừng gọi tên của tôi!" Tôi quát lên, "Anh vừa mới nói tôi hận chị ta, anh cho rằng tôi không hận anh sao?! Nói cho cùng, không phải tất cả mọi chuyện đều vì anh sao! Còn không phải vì cái thân phận bà Lý này hay sao!"
Tôi dừng một chút rồi nói tiếp: "Tôi nói cho anh biết, Lý Hào Kiệt, đời này tôi hận anh không hết!"
Nói xong, tôi định lướt quanh anh ta mà đi ra ngoài, thế nhưng lại bị Lý Hào Kiệt tóm chặt lấy.
Anh ta khống chế tôi ở góc tường, khẽ nói: "Em có thể hận anh, cũng có thể hận cô ấy, nhưng anh không thể để cho cô ấy ngồi tù được."
Từ câu từng chữ anh thì thầm chợt hóa thành vô số kim châm bén nhọn đâm vào tâm can tôi, chọc thủng tất cả những ảo tưởng trước kia từng gìn giữ.
Đau đớn như vậy, thống khổ như vậy.
Tôi đứng tại chỗ, không bằng lòng thỏa hiệp: "Vậy anh tìm người giết chết tôi đi, nhanh nhanh một chút, bằng không thì mấy ngày nữa đã mở phiên tòa xét xử rồi."
Nói xong, tôi cảm nhận rất rõ bàn tay đang nắm lấy cổ tay mình bỗng siết chặt lại khiến tôi đau nhức vô cùng.
Nhưng một chữ tôi cũng không hé răng.
Lý Hào Kiệt nói: "Anh sẽ không giết em, thế nhưng anh sẽ phá hủy cô nhi viện..."
"Phá đi, cuối cùng anh còn làm Vũ Phong sập tiệm luôn chứ gì."
Không chờ anh ta nói hết câu, tôi đã cướp lời, hơn nữa còn nói luôn cả lời anh ta muốn nói tiếp đằng sau.
Không phải là cô nhi viện thì chính là công ty thiết kế Vũ Phong mà thôi, anh ta sẽ lần lượt dùng những thứ này để ép tôi nhượng bộ.
Thế nhưng lần này tôi đã quyết tâm rồi, tuyệt đối sẽ không nhượng bộ.
Hai người chúng tôi cứ đứng ở đó, giằng co hồi lâu, chỗ thang lầu lúc này đặc biệt yên tĩnh, tôi thậm chí có thể nghe được tiếng thở Lý Hào Kiệt cùng với nhịp tim của mình.
Tuy rằng chúng tôi đều không nói chuyện nhưng từ đáy lòng tôi lại có một mong muốn hoang đường rằng thời gian này kéo dài một chút.
Tôi rất sợ Lý Hào Kiệt buông tay rời khỏi, như vậy có lẽ chúng tôi sẽ chẳng bao giờ gặp lại nhau nữa.
Tôi đang nghĩ như vậy thì chợt nghe anh ta nói: "Vậy cô đừng hối hận!"
Giọng điệu lạnh lẽo như thể đang nói chuyện với kẻ địch.
Tôi nhìn bóng lưng rời đi của người đàn ông ấy mà cảm thấy mình thật đáng thương! Khi tôi vẫn còn đang nâng niu khoảnh khắc này thì anh ta đã bắt đầu hận tôi rồi.
Cũng tốt thôi!
Như vậy tôi có thể tự khuyên mình hết hy vọng dễ dàng hơn.
Tôi vốn tưởng rằng Lý Hào Kiệt chỉ nói miệng thôi, ai ngờ đâu hôm sau tôi đã nhận được điện thoại của viện trưởng cô nhi viện.
Ông ấy nói với tôi rằng, khu đất của cô nhi viện sắp bị phá dỡ nên bọn họ phải dời đi ngay. Vì không có chỗ thích hợp hơn nên bên phá dỡ chỉ cung cấp cho họ một căn nhà tập thể.
Ông ấy gọi điện cho tôi để hỏi cuối tuần này tôi có thể giúp thu dọn đồ đạc hay không.
Biết tin tức này, tôi vừa bất ngờ vừa không.
Có lẽ trong lòng vẫn còn chút tâm lý muốn ăn may, nghĩ rằng Lý Hào Kiệt sẽ không tuyệt tình với tôi đến mức này.
Thế nhưng sự thật lại lần nữa giáng một cú tát tai vang dội vào ý nghĩ ấu trĩ của tôi.
Tôi đáp ứng viện trưởng đến giúp thu dọn đồ đạc.
Cuối tuần, khi trời vừa sáng tôi đã đến cô nhi viện.
Tôi vốn cho mình đã rất quyết tâm, mặc kệ cô nhi viện có thế nào thì lần này cũng phải làm cho Tống Duyên Minh ngồi tù.
Thế nhưng, khi vừa bước đến cô nhi viện, cảnh tượng trước mắt không khỏi khiến tôi sững sờ.
Những người lớn tuổi đang thu dọn đồ đạc, mấy đứa nhỏ chần chừ, nói gì cũng không chịu đi, vài em bé lớn hơn một chút lại ngồi cúi đầu trên sân bóng rổ, còn có mấy cô bé trốn ở trong góc lén lau nước mắt.
Tuy tôi hiểu rằng hết thảy đều do Lý Hào Kiệt quyên góp xây dựng, trong lòng cũng rất biết ơn anh ta, nhưng bây giờ khi nhìn cảnh tượng trước mắt, chứng kiến anh ta ngang nhiên tước đoạt mọi thứ, cảm thấy thật quá tàn nhẫn!
Ban đầu tôi còn lòng dạ cứng rắn đi hỗ trợ thu dọn đồ đạc, thế nhưng sau khi có một cô bé chạy đến, ôm chân tôi mà hỏi: "Dì ơi, chúng ta đừng rời khỏi đây có được không, con thích chỗ này!"
Tôi cúi đầu, nhìn con bé cũng đã khóc sưng cả mắt mà thấy đau đớn tâm can, thậm chí còn cho rằng kẻ đầu sỏ đẩy mọi người đến bước đường này chính là mình.