Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi

Chương 102: Thẩm vấn, thủ đoạn lang tính



Edit & Dịch: Emily Ton.

Hàn Vân Tịch cho rằng thị vệ sẽ đem nữ tù phạm ném vào trong lồng sắt, để con chuột gặm cắn, nhưng, kết quả lại hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của mọi người.

Ngay cả bản thân nữ tù phạm cũng chưa từng nghĩ đến sẽ là như thế!

Thị vệ nắm nữ tù phạm, áp mặt nàng đến bên cạnh lồng sắt, tay chân lanh lẹ mở cửa sổ nhỏ lớn bằng đầu người ra. Trước khi con chuột ăn thịt còn chưa lao lại đây, nắm đầu nữ tù phạm, cố gắng đem đầu nữ tù phạm chặn lại cái cửa sổ nhỏ kia!

Thiên a!

Hàn Vân Tịch tức khắc hít một hơi thật mạnh, hậu tri hậu giác*, nguyên lai kết cục đắc tội với Long Phi Dạ, khủng bố như thế!

*Hậu tri hậu giác (后知后觉): Nhận thức muộn màng; (slow to understand; hindsight)

Đầu của nữ tù phạm vừa ngăn chặn nơi cửa sổ nhỏ, con chuột ăn thịt đói lả nháy mắt liền nhào tới. Chân sau bắt lấy thiết võng, ổn định thân thể, chân trước giống như một cái móc sắt, xuyên qua đầu tóc nữ tù phạm và móc vào da não nàng. Miệng lộ ra răng nanh nhòn nhọn, hướng về phía đầu nữ tù phạm bắt đầu gặm xuống!

"Ô ô...... Ô ô ô......"

Nữ tù phạm đương nhiên biết đang xảy ra điều gì phía sau đầu mình, sắc mặt nàng trắng bệch, đôi mắt trừng lớn tựa như chuông đồng, tràn ngập sợ hãi. Nàng dùng sức giãy giụa, dùng sức để động đậy thân thể, trong miệng đã bị lấp kín phát ra thanh âm nức nở, như là đang cầu xin tha thứ.

Long Phi Dạ cũng không để ý tới, nhưng mà, nữ tù phạm lại nức nở không ngừng, nhìn về phía Long Phi Dạ, hai tròng mắt sợ hãi lộ ra sắc thái cầu xin rất rõ ràng.

Bất cứ ai cũng đều nhìn ra được, nàng đang cầu xin tha thứ.

Lúc này, Long Phi Dạ nhẹ nhàng nâng tay, thị vệ mới ném một miếng thịt vào trong lồng sắt. Con chuột ăn thịt lập tức dời khỏi mục tiêu, buông đầu nữ tù phạm ra sau, hướng về phía miếng thịt lao đi. Thị vệ lập tức lợi dụng cơ hội này, kéo nữ tù phạm ra, đóng lại cửa sổ nhỏ.

Nữ tù phạm nhắm mắt, hai chân mềm nhũn, ngồi liệt dưới đất, sức lực cả người tựa hồ mất hết, sợ tới mức run lên bần bật, kinh hồn chưa định.

Hàn Vân Tịch cau mày, nhìn về phía sau đầu nàng, chỉ thấy tóc dài hỗn độn, một mảnh huyết nhục mơ hồ.

Nàng lại nhìn về phía con chuột lớn trong lồng sắt, lập tức có loại cảm giác ghê tởm, không muốn xem nhiều.

"Hiện tại, ngươi có thể quyết định muốn viết ra danh sách hay không?" Long Phi Dạ lạnh lùng hỏi, vật hắn muốn chính là danh sách toàn bộ nội gian, một khi nắm được thứ này, trận trò chơi với Bắc Lịch quốc sẽ hoàn toàn kết thúc!

Nữ tù phạm cúi đầu, vẫn không nhúc nhích, cũng không biết có phải bị dọa đến choáng váng hay không, ít nhất theo Hàn Vân Tịch, nàng đã bị dọa cho choáng váng.

Nhưng mà, sự thật chứng minh Hàn Vân Tịch đã quá xem nhẹ nội gian này.

Sau một lúc lâu, chỉ thấy nàng kia chậm rãi ngẩng đầu lên, vừa rồi còn nhìn Long Phi Dạ cầu xin, lúc này lại hung tợn trừng mắt liếc nhìn Long Phi Dạ một cái, quay đầu đi nhìn về hướng khác, không trả lời vấn đề của hắn.

Nếu như có cốt khí như thế, vừa rồi vì sao lại nức nở cầu xin tha thứ?

Hàn Vân Tịch đột nhiên nhíu mày, không thể đánh giá cao những người như thế.

Long Phi Dạ không có nhẫn nại tốt như vậy, nheo hai tròng mắt lại, lạnh lùng nói, "Tiếp tục!"

Thị vệ lập tức lại nắm nữ tù phạm lên, đáy mắt nữ tù phạm hiện lên một tia sợ hãi, nhưng trước sau vẫn không cầu xin tha thứ, nàng nghĩ, trên tay Long Phi Dạ chỉ còn lại hai người, nhất định sẽ không dễ dàng để các nàng chết, chỉ cần chịu đựng  qua  một kiếp này thì sẽ không có việc gì.

Nhưng ai biết, lần này thị vệ cũng không nắm đầu nàng đi chắn nơi cửa nhỏ của lồng sắt, mà là đột nhiên túm nàng lại đây, để khuôn mặt nàng đối mặt với cửa sổ nhỏ!

"Không......"

Nữ tù phạm lập tức minh bạch thị vệ định làm gì, dưới đáy lòng nàng lớn tiếng rít gào, trừng lớn mắt, "Không cần......"

Đây là để con chuột ăn thịt gặm cắn mặt nàng!

Nàng hối hận, nàng kịch liệt giãy giụa giống như bị điên, phát ra tiếng khóc ô ô ô, nước mắt lập tức chảy dài trên mặt, nhưng, lần này, Long Phi Dạ cũng không kêu dừng lại, thế nhưng thật sự muốn nàng chết!

"Bang!"

Một tiếng vang lớn, thị vệ nắm lấy nàng và để mặt nàng nghênh diện với cửa sổ nhỏ, đối diện với chuột lớn!

Lúc này, con chuột ăn thịt còn đang gặm cắn miếng thịt mà thị vệ đã ném vào ở cách đó không xa, vừa tham lam vội vàng cắn xé, vừa không quên liếc liếc đôi mắt một cái lại đây.

"Ô ô...... Ô ô......"

Nữ tù phạm cố gắng lắc đầu, cố gắng lui ra sau, nhưng đều vô ích, thị vệ giữ nàng rất chặt.

Rốt cuộc, chuột lớn săn thịt đã ăn xong miếng thịt thị vệ ném vào lúc trước, nó chậm rãi xoay người, trực diện mặt nàng!

"Ô......"

Nữ tù phạm sợ tới mức hốc mắt đều muốn nứt ra, nỗi kinh hoàng tràn ngập trong mắt như muốn phồng lên, mà rất nhanh, chuột lớn ăn thịt đã nghênh diện nhào tới!

Hàn Vân Tịch quay đầu đi, không dám nhìn, nhưng rất nhanh đã nghe được thanh âm cắn xé tàn nhẫn.

Ánh mắt Long Phi Dạ lạnh băng, vô tình tới cực điểm, hắn chậm rãi quay đầu nhìn một nữ tù phạm đang bị trói ở một bên, lạnh lùng nói, "Ngươi đâu?"

Hàn Vân Tịch lúc này mới nhớ tới một bên còn có một nữ tù phạm, bừng tỉnh đại ngộ, Long Phi Dạ nguyên bản đã tính toán là giết chết người nọ, hắn đây là giết gà dọa khỉ* nha!

*Giết gà dọa khỉ (杀鸡儆猴): nghĩa đen là giết người này để răn đe người khác. (killing the chicken to warn the monkey; to punish an individual as an example to others) {Dịch: Emily Ton}

Hắn chân chính muốn thẩm vấn chính là nữ tù phạm đang bị trói ở một bên!

Nhìn đường cong lạnh trùng trên sườn mặt của người nam nhân này, Hàn Vân Tịch đột nhiên cảm thấy hắn giống như là một con sói, đối đãi địch nhân, vĩnh viễn đều bình tĩnh như vậy, quyết đoán, thậm chí là tàn nhẫn!

Lúc này, nữ tù phạm kia còn đang hoảng sợ nhìn đồng bạn của mình, nàng như thế nào cũng chưa từng nghĩ đến Long Phi Dạ sẽ giết đồng bạn nàng, phải biết rằng, nội gian Long Phi Dạ bắt được cũng chỉ còn lại hai người các nàng mà thôi.

Một khi các nàng chết, Long Phi Dạ sẽ bị chặt đứt tất cả các manh mối!

Lúc trước Long Phi Dạ không phải còn thực sự lo lắng các nàng sẽ chết hay sao? Thậm chí còn tìm độc y kiểm tra xem vì sao trong số các nàng đột nhiên có người trúng độc bỏ mình, nhưng, lần này hắn vì sao lại tàn nhẫn như thế?

Thấy nữ tù phạm không có phản ứng, Long Phi Dạ ra hiệu một ánh mắt, thị vệ liền rút khăn nhét trong miệng nữ tù phạm ra, nữ tù phạm đột nhiên lạnh giọng, "Long Phi Dạ, ngươi cũng có thể giết ta! Ta sẽ không đầu hàng!"

Bên môi Long Phi Dạ gợi lên một nụ cười lạnh, lười biếng lười đứng lên, từng bước một đi đến lồng sắt.

Đáy mắt nữ tù phạm hiện lên một tia lo lắng, ánh mắt theo sát, chỉ thấy Long Phi Dạ đột nhiên dùng một tay kéo ra nữ tù phạm đang dán mặt trên cái lồng sắt, ngã trên mặt đất, con chuột ăn thịt tựa hồ rất sợ hãi Long Phi Dạ, lập tức trốn chạy ra xa, không dám đuổi theo ra.

Mà nữ tù phạm kia ngã trên mặt đất, chổng vó, khuôn mặt hoàn toàn bị hủy, nhưng không chết! Cả khuôn mặt đều bị cắn xé rách nát, nhưng vẫn không chết.

Nàng không ngừng run rẩy, khuôn mặt cơ hồ đã bị tàn phá thành từng mảnh nhỏ, miệng cũng bị cắn, không thể nói nên lời.

Long Phi Dạ lúc này mới ngẩng đầu nhìn nữ tù phạm đang bị cột vào một bên, cười lạnh nói, "Bổn vương sẽ không giết các ngươi, nhưng là, nhất định sẽ khiến các ngươi sống không bằng chết!"

Hắn nói, lạnh lùng hạ lệnh, "Người tới, dẫn đi tìm đại phu tới tra dược, vết thương lành lại tiếp tục chấp hình! Người tiếp theo."

"Không......"

Nữ  tù phạm bị trói không tự giác nói ra, chính mắt thấy đồng bạn chịu hình, nàng rất rõ ràng hình chuột này rất khủng bố, nàng thừa nhận chính mình cũng không dám đối mặt, đừng nói đối mặt, cho dù chỉ là một chút suy nghĩ đều sởn cả tóc gáy.

"Ngươi hiện tại hối hận còn kịp." Long Phi Dạ lạnh lùng nhắc nhở.

Nữ tù phạm nghĩ cũng không nghĩ nhiều, cực kỳ kích động, "Ta đáp ứng!"

Nhanh như thế đã đáp ứng rồi?

Hàn Vân Tịch đang buồn bực, ai biết, nữ tù phạm lại nói, "Long Phi Dạ, ta đáp ứng ngươi! Nhưng là, trước hết xin hãy cho ta ăn cơm no, bình phục tâm tình một chút."

Đói bụng mấy ngày mấy đêm, một chút sức lực cũng không còn, nếu muốn cung khai, xin một bữa ăn trước, đó cũng là điều rất bình thường.

Nếu Hàn Vân Tịch không giải được bí mật của Mễ Độc, có lẽ, Long Phi Dạ sẽ đáp ứng.

Nhưng, nữ tù phạm cũng không biết, hôm nay Long Phi Dạ sở dĩ sẽ đại động can qua* như thế, mạo hiểm dùng hình nguy hiểm chết người để thẩm vấn, đúng là bởi vì hắn đã biết được bí mật của Mễ Độc.

*Đại động can qua (大动干戈-dàdòng-gāngē): đi đến chiến tranh (go to war)

Một khi tù phạm bị thẩm vấn có tâm tự sát nhưng lại không thể chết được, như vậy, các nàng chỉ có thể cung khai!

"Cơm?" Long Phi Dạ lạnh lùng cười, "Ngươi cảm thấy bổn vương sẽ giúp ngươi uống thuốc độc tự sát sao?"

Lời này vừa ra, sắc mặt nữ tù phạm đột biến, Long Phi Dạ nói như thế, chẳng lẽ hắn đã biết sự tồn tại của Mễ Độc?

Không, điều này tuyệt đối không có khả năng!

Thủ đoạn hạ độc của chủ tử các nàng ẩn nấp như vậy, Mễ Độc chính là độc dược thượng cổ, người biết được đã thiếu lại càng thêm thiếu, Long Phi Dạ như thế nào biết được?

Nữ tù phạm không thể tin nổi nhìn Long Phi Dạ, Long Phi Dạ lại không có nhẫn nại lãng phí thời gian cùng nàng, "Người tới, chấp hình!"

Không chết được, chậm rãi tra tấn, lần thứ nhất không cung khai, lần thứ hai không cung khai, lần thứ ba rốt cuộc sẽ cung khai!

Nàng muốn chết, chỉ có cách chờ thời gian, đói chết!

Nhưng là, trước khi đói chết, nàng sẽ phải đối mặt với sự tra tấn không thể nào tưởng tượng được.

Rất nhanh, thị vệ đã áp nữ tù phạm lại đây, khuôn mặt nữ tù phạm nhợt nhạt không màu, kinh hồn táng đảm, hai chân nhũn ra, gần như không thể đi đứng.

Sau khi đi qua bên cạnh người bạn đồng hành của nàng, liếc mắt nhìn một cái khi lướt gần khuôn mặt nàng ấy, tức khắc hoang mang lo sợ, đột nhiên nhắm mắt lại, kinh thanh, "Ta đáp ứng! Long Phi Dạ, ta đáp ứng ngươi!"

Nếu nàng không cung khai, trước khi nàng đói chết, sẽ phải nhận bao nhiêu lần hình chuột nha?

Không, nàng chịu không nổi, cho dù chỉ một lần đều chịu không được, không cách nào uống thuốc độc mà chết, nàng không thể chờ đến ngày tử vong!

"Đưa giấy bút cho nàng!"

Long Phi Dạ nói, trở về chỗ ngồi, trên người tản ra khí phách không dung nếu trái nghịch.

Nữ tù phạm run rẩy, "Ta không biết đồng đảng có những người nào...... chúng ta đều không quen biết lẫn nhau!"

Long Phi Dạ cười, rất nhẹ rất nhẹ, nhưng có vẻ đặc biệt đáng sợ ở trong phòng giam yên tĩnh.

"Ta chỉ biết những người chúng ta phải giết trong vòng ba năm tới, những mặt khác ta thật sự là không biết gì." Nữ tù phạm vội vàng cung khai.

Nhìn nữ tù phạm bị dọa thành như vậy, không giống là đang nói dối, thị vệ rất nhanh liền đưa giấy bút tới, nữ tù phạm dùng bàn tay run rẩy cầm lấy bút, rất lâu sau đó, mới viết xuống một phần danh sách.

"Ta chỉ biết về 20 người này, mặt khác ta thật sự không biết!" Giọng nói của nàng nghẹn ngào, nước mắt không nhịn được chảy xuống.

Long Phi Dạ vừa cầm lên để xem, tựa hồ thấy được cái gì, đáy mắt lập tức hiện lên một tia phức tạp, chỉ là, hắn cũng không biểu hiện ra ngoài.

Hắn lạnh lùng hỏi, "Chủ tử ngươi có vị trí nào ở Bắc Lịch Quốc? Bọn họ có ẩn núp ở Thiên Ninh không?"

Tổ chức nội gian nghiêm mật như vậy, đã ẩn núp ở Thiên Ninh Quốc từ 3 - 4 năm, thậm chí còn lâu hơn, người chủ phía sau tuyệt đối không phải là người bình thường.

"Ta không biết!" Nữ tù phạm buột miệng thốt ra, vội vàng giải thích thêm, "Chúng ta chỉ nghe lệnh từ đội trưởng, ta chỉ thấy qua đội trưởng, từ trước tới nay chưa từng thấy qua người phía trên."

Loại phương thức tổ chức này, thật ra rất giống tổ chức nội gian, mặc dù người phía dưới bị phát hiện, bị nghiêm hình tra tấn, cũng không thể bán đứng được người phía trên.

"Đội trưởng ngươi là vị nào?" Long Phi Dạ rất có hứng thú hỏi.

"Nàng gọi là Muỗi tỷ, trước đó không lâu đã chết ở trên tay ngươi." Nữ tù phạm đúng sự thật trả lời, dừng một chút, mới bổ sung, "Nàng có thể khống chế đàn muỗi độc......"

Lời này vừa ra, Long Phi Dạ mới nhớ tới, nguyên lai là nữ mật thám có thể chỉ huy muỗi độc.

Thật không nghĩ tới nàng ta lại là đội trưởng của nhóm nữ gian tế, nếu lúc trước không phải bởi vì hắn ở trong sơn cốc, vì sợ xảy ra điều ngoài ý muốn, thật sự không nên giết nữ nhân kia nhanh như vậy.

Long Phi Dạ lại thẩm vấn nữ tù phạm một số vấn đề, mới đứng dậy ý bảo thị vệ đem người đều dẫn đi, tiếp tục giam cầm.

Hàn Vân Tịch đem hết thảy xem ở trong mắt, vẫn luôn trầm mặc không nói, chỉ âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, sự tình tàn nhẫn như thế cuối cùng đã qua đi, mà lúc này, Long Phi Dạ lại đem danh sách đưa qua, đáy mắt hiện lên một cái nhìn cân nhắc, "Ngươi hãy nhìn xem......"