Hàn Vân Tịch chính là người như vậy, chẳng sợ bị người đạp dưới lòng bàn chân, ngạo cốt vẫn luôn bất phàm, bình tĩnh tự tin.
Bởi vì nàng biết, người dẫm lên nàng, chỉ bởi vì thấy nàng hèn mọn mà cười nhạo nàng, sẽ không thương hại nàng nếu nàng cầu xin tha thứ, để nàng rời đi.
Nàng không rõ ràng lắm vì sao nữ thích khách hắc y xa lạ này lại khinh thường đối với nàng như thế. Nhưng mà, nàng sẽ không dễ dàng để mình bị xem thường.
"Ai nói cho ngươi ta là độc người?" Nữ thích khách hắc y vội vàng chất vấn.
Trên mặt nàng ta bình tĩnh, nhưng trong lòng lại khiếp sợ không thôi. Phải biết rằng, nghiên cứu độc thuật vốn không phải là một con đường chủ lưu chính thống ở Vân Không Đại Lục. Người nghiên cứu đã ít lại càng thêm hiếm, mà thuật dưỡng độc bên trong độc thuật càng có ít người biết đến, hiếm người hiểu được.
Hàn Vân Tịch cho dù không phải là phế vật Hàn gia, cũng không có khả năng biết đến, Hàn gia cũng không quen thuộc với độc thuật.
Chẳng lẽ, nàng thật sự đã xem nhẹ bản lĩnh của nữ nhân này hay sao?
Bên môi Hàn Vân Tịch nổi lên nụ cười châm chọc. Liếc mắt đánh giá nữ thích khách hắc y một cái, lại đánh giá nữ thích khách thanh y, lúc này mới lạnh lùng nói "Cũng không phải là sự tình ghê gớm gì, phàm là người có mắt đều nhìn ra được, ngươi là độc người, nàng cũng vậy."
Khi Hàn Vân Tịch nói, chỉ thẳng vào nữ thích khách thanh y đối diện. Theo Hàn Vân Tịch, nữ thích khách thanh y mới là cao thủ chân chính.
"Như thế nào? Ngươi cho rằng dùng chút độc tầm thường là có thể khiến ta thương tổn hay sao? Đúng là một ý nghĩ kỳ lạ!" Nữ thích khách hắc y nói, liếc mắt nhìn lòng bàn tay mình một cái. Động tác này sớm đã bán đứng nàng ta.
Nếu thật sự không để bụng, hà tất nhìn xem nhiều làm gì?
Nhưng, Hàn Vân Tịch lại khinh thường để ý tới nàng ta, bình tĩnh mỉm cười đối với nữ thích khách thanh y.
"Nửa canh giờ, nàng ấy nhất định độc phát vong thân. Nếu không, chúng ta đánh cuộc đi?"
"Ngươi!" Nữ thích khách hắc y chán nản, thình lình nâng một chân đá qua. Hàn Vân Tịch muốn tránh nhưng không kịp, vai đã hứng chịu một chân, khiến nàng phải ngã nằm trên đất.
Đau!
Nữ nhân này là người biết võ, sức của đôi bàn chân không phải lớn như bình thường. Mà nàng, trừ bỏ một tay độc thuật ra, bất quá chỉ là một nữ tử tay trói gà không chặt.
Tuy nhiên, ngay cả khi nàng nằm sấp xuống, ánh mắt nàng vẫn lạnh lùng ngạo mạn và tôn quý. Rõ ràng là đang nhìn xem người khác, nhưng lại khiến cho người ta có một loại ảo giác chính mình đang bị nhìn chằm chằm từ xa.
Điều này khiến cho nữ nhân hắc y rất khó chịu, thậm chí có chút chột dạ, nàng ta lại nâng lên một chân, dừng lại trên khuôn mặt của Hàn Vân Tịch.
Nàng ta uy hiếp nói, "Ngươi hạ độc gì trên người ta? Nói, nếu không bổn tiểu thư sẽ huỷ hoại khuôn mặt này của ngươi!"
"Ngươi không có tư cách uy hiếp ta, lấy chân ngươi ra. Nếu không, ta sẽ không cho ngươi giải dược, ta nói được thì sẽ làm được!" Hàn Vân Tịch nheo mắt nhìn, giọng nói lạnh lùng, tản ra uy nghi bất khả xâm phạm.
Nữ thích khách hắc y vốn là độc sư, lại là độc người, nàng ta cũng không cảm nhận được trong lòng bàn tay có độc. Nhưng, nhìn con ngươi lạnh lùng ngạo mạn của Hàn Vân Tịch, nàng ta không thể không e sợ.
Nửa canh giờ (1h), cũng không tính là lâu, nhưng nàng ta cũng không biết tất cả các chất độc đang tồn tại khắp thiên hạ.
Chân treo ở giữa không trung, dẫm xuống cũng không được, không dẫm xuống cũng không xong, nữ thích khách hắc y bắt đầu hối hận. Mới vừa rồi vì sao không cẩn thận khiến cho bị trúng độc dễ dàng như thế?
Người là do nàng bắt cóc tới, nàng lại bị con tin hạ độc, việc này nếu như bị chủ thượng biết được, chẳng phải chủ thượng sẽ ghét nàng hơn sao?
Lúc này, nữ thích khách thanh y tiến đến, một chân đá văng chân của nữ thích khách hắc y, xem như tạo cho nàng ta một cái bậc thang để xuống.
So với nữ thích khách hắc y, nữ thích khách thanh y trầm ổn và bình tĩnh hơn nhiều, nàng ta nhấc tay nữ thích khách hắc y lên, bất động thanh sắc nghiêm túc kiểm tra.
Hàn Vân Tịch vừa nhìn, vừa xoa vai, bò dậy.
Vừa rồi có cơ hội tốt như vậy, nàng đương nhiên đã thật sự hạ độc. Hơn nữa là một loại độc rất hiếm thấy. Nếu không phải là cao thủ trong cao thủ, hẳn là sẽ không thể kiểm tra ra.
Nếu nữ thích khách thanh y cũng tra không ra, nàng sẽ có lợi thế nói điều kiện với hai nữ nhân này.
Thật bất ngờ, một thời gian không lâu sau đó, nữ thích khách thanh y nhìn qua, nhàn nhạt nói, "Hàn Vân Tịch, đây là kịch độc được tạo thành từ hai loại độc tố Hắc Quả Phụ và Thất Bộ Xà, tên là Hắc Thất."
Ánh mắt Hàn Vân Tịch tối sầm lại, kinh ngạc.
Độc thuật của nữ thích khách thanh y so với tưởng tượng của nàng còn muốn tốt hơn. Phải chăng Vạn Xà Độc trong lá trà chính là do nàng ta nghiên cứu chế tạo ra?
Nàng ta và Hàn Nhược Tuyết, tam di nương Lý thị có quan hệ gì sao? Quan hệ cấp trên và thuộc hạ? Hay nàng ta chính là......
Nếu đúng như vậy, một ý niệm đáng sợ hiện lên trong đầu Hàn Vân Tịch, khiến nàng nhịn không được rùng mình một cái.
"Ta không nhìn lầm đi, người trúng độc này, sẽ không có bất luận dấu hiệu trúng độc nào. Chỉ có sau khi chết, độc tính mới thể hiện ra." Nữ thích khách thanh y lại nói.
Hàn Vân Tịch lúc này mới bình thường trở lại, tuy rằng không muốn thừa nhận. Nhưng, nàng vẫn rất có phong độ giơ ngón tay cái lên. "Lợi hại!"
Hàn Vân Tịch và nữ thích khách thanh y đều rất bình tĩnh. Nhưng nữ thích khách hắc y lại không bình tĩnh được, nàng thình lình tránh thoát khỏi tay nữ thích khách thanh y, duỗi tay về phía Hàn Vân Tịch, tức giận "Cho ta giải dược!"
Nàng tuy rằng không nhận biết được Hắc Thất. Nhưng cũng từng nghe nói qua, loại độc dược này rất đặc thù, giải dược của nó xuất phát từ độc dược. Cho nên, một phần Hắc Thất chỉ tương ứng với một phần giải dược, do đó người ta thường sẽ mang theo độc dược và giải dược với nhau.
Nói cách khác, ngoại trừ độc sư tinh luyện phối chế ra Hắc Thất, không ai khác có được giải dược.
Hàn Vân Tịch mang vẻ mặt vô hại, cười nói, "Giải dược có thể cho ngươi. Nhưng mà, thỉnh ngươi mang ta tới như thế nào, thì đưa ta trở về như thế ấy, nửa canh giờ hẳn là đủ đi."
"Ngươi mơ tưởng! Ngay cả khi ta chết, cũng muốn kéo theo ngươi tuẫn táng cùng!" Ánh mắt nữ thích khách hắc y đã trở nên ngoan độc. Cảm giác bị con tin uy hiếp cực kỳ khó chịu.
Nhưng, Hàn Vân Tịch lại cố tình muốn chọc giận nàng, cười ha hả nói "Ngươi muốn chết, ta cũng không ngăn cản ngươi. Chủ tử nhà ngươi lệnh ngươi bắt cóc ta, nhất định có yêu cầu, sao có thể sẽ để ta chết đây?"
Nàng biết, còn có người ở phía trên hai người này, còn có một độc sư đáng sợ nhất, độc sư dưỡng độc.
"Ngươi!" Nữ thích khách hắc y rất táo bạo, lại giơ bàn tay lên một lần nữa. Nhưng ngay đúng lúc này, nữ thích khách thanh y lại lập tức giữ chặt tay nàng.
"Đủ rồi, ngươi quay về phục mệnh trước, chủ thượng nhất định sẽ có giải dược của Hắc Thất." Nàng nói một cách không vui.
"Ta không đi! Hôm nay nếu nàng không lấy ra giải dược, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua nàng!" Nữ thích khách hắc y tức giận, hung hăng ném tay nữ thích khách thanh y ra.
Chủ thượng sai cho bọn họ bắt cóc Hàn Vân Tịch vì hai lý do. Thứ nhất là bởi vì Hàn Vân Tịch đang điều tra sự tình Mục Thanh Võ trúng độc. Thứ hai, còn lại là bởi vì chủ tử nhìn trúng độc thuật của Hàn Vân Tịch, muốn thu Hàn Vân Tịch dưới trướng của mình, lưu lại để dùng.
Những năm gần đây độc thuật của nàng ta vẫn luôn không có tiến triển, trình độ chênh lệch với thanh y càng lúc càng lớn, chủ thượng đã rất ghét bỏ nàng ta.
Một khi Hàn Vân Tịch quy hàng chủ thượng, rất có khả năng sẽ dần dần thay thế vị trí của nàng ta. Một khi chủ tử không cần nàng ta, sẽ đem nàng ta đi làm thực nghiệm. Phải biết rằng, những năm gần đây, chủ thượng vẫn đang cố gắng thử dưỡng thi độc.
Hiện giờ, nếu nàng ta trở về với hai bàn tay trống trơn, lại muốn xin chủ tử giải dược Hắc Thất. Như thế sẽ chỉ khiến chủ thượng càng thêm thất vọng, không khác gì tự đào mồ chôn mình.
Không, nàng tuyệt đối không cho phép phát sinh loại chuyện này!
"Hắc Sát, toàn bộ ngọn núi đều đã bị vây quanh, hiện tại không phải là thời điểm ngươi có thể hồ nháo." Thanh y trầm giọng nhắc nhở, thập phần bất mãn.
"Ta mặc kệ! Ta muốn giải dược!" Hắc Sát nói, không hề báo trước rút trường kiếm ra.
Hàn Vân Tịch bất ngờ, cả kinh vội vàng lui về phía sau, không nghĩ tới Hắc Sát cư nhiên dám động thủ?
Theo hiểu biết của nàng, gian tế giúp Bắc Lịch quốc là một tổ chức rất nghiêm mật, kỷ luật nghiêm minh, không có khả năng sẽ vi phạm mệnh lệnh phía trên.
Hắc y nữ tử này vì sao lại hận nàng như vậy?
Thanh y lập tức cũng rút kiếm đuổi theo "keng" một tiếng đánh vào trên mũi kiếm của Hắc Sát, nhưng Hắc Sát lại đánh gạt sang một bên, dễ như trở bàn tay.
Thanh y nữ tử lại đuổi theo, ai ngờ, kiếm phong của Hắc Sát hơi lệch, mạnh mẽ đánh rơi trường kiếm của thanh y.
Độc thuật của thanh y cao hơn Hắc Sát, nhưng võ công lại không bằng nàng ta.
Hắc Sát bước hai ba bước đã đến trước mặt Hàn Vân Tịch, mũi kiếm để ở trên cổ nàng, hung hăng rống, "Giải dược!"
Hàn Vân Tịch không muốn cho, đây là cơ hội duy nhất của nàng, lợi thế duy nhất. Trời mới biết, rốt cuộc là vì sao hai người này lại bắt cóc nàng.
"Có cho hay không?" Hắc Sát lạnh giọng, đẩy mạnh lực đạo, mũi kiếm thật sự đâm vào da thịt của Hàn Vân Tịch.
Đau!
Hàn Vân Tịch từ trước đến nay đều ăn mềm mà không ăn cứng. Nguyên bản còn đang do dự, lông mày nhăn lại, cũng giằng co, lạnh giọng, "Không cho!"
Hai tròng mắt Hắc Sát thu hẹp thành một đường thẳng, tản ra hơi thở nguy hiểm. Bởi vì tay nắm quá chặt, khiến thanh trường kiếm cũng đang run rẩy.
Hàn Vân Tịch nheo mắt, lạnh lùng nhìn thẳng vào mặt nàng ta, hai người giằng co, không khí một mảnh khẩn trương.
"Hắc Sát, ngươi hãy suy nghĩ kỹ, là trở về cúi thấp đầu với chủ thượng, hay là chết ở chỗ này! Ngươi chỉ có thời gian nửa canh giờ!" Thanh y lạnh giọng nhắc nhở, trầm ổn như nàng, cũng cảm thấy kích động.
Tay Hắc Sát hơi cứng đờ, tựa hồ dao động. Nhưng ai biết, đúng ngay lúc này, Hàn Vân Tịch thình lình tiến về phía trước, để mũi kiếm đâm vào sâu hơn, máu lập tức tràn ra.
Hắc Sát còn đang do dự lập tức thu hồi trường kiếm, dọa ra một thân mồ hôi lạnh, giận mắng, "Hàn Vân Tịch, ngươi điên rồi!"
"Có gan, hãy giết ta! Không có gan, lập tức lăn!" Hàn Vân Tịch lạnh giọng.
"Ngươi!"
Hắc Sát không còn lời nào để nói, nàng thừa nhận chính mình chung quy đã thua. Chủ thượng còn chưa thu phục được Hàn Vân Tịch, nàng đã thua trước.
"Hàn Vân Tịch, xem như ngươi lợi hại!"
Thu hồi trường kiếm, vẻ mặt của Hắc Sát không cam lòng. Căm giận xoay người rời đi, lập tức biến mất ở cửa động.
Hàn Vân Tịch lấy băng gạc ra ấn ở trên cổ, tuy rằng cố gắng một hơi, đáng tiếc không có lợi thế.
Nàng cũng chưa nghĩ đến chủ thượng của các nàng sẽ đến gần đây.
Nếu các nàng có thể gặp chủ thượng trong vòng nửa canh giờ, dựa theo cước trình của Hắc Sát, nửa canh giờ cũng không tính là quá xa.
Nếu đang ở gần đây, vì sao không tới gặp nhau? Bắt cóc nàng, rốt cuộc là vì cái gì?
Mà nơi này cách trà trang Thiên Hương bao xa? Long Phi Dạ hẳn là biết sự tình nàng đã bị bắt cóc đi, sẽ đến cứu nàng sao? Hay là......
Được rồi, chính nàng cũng biết, đây là một thời cơ rất tốt để Long Phi Dạ thoát khỏi nàng, Tần Vương phi được chỉ hôn.
Thấy Hàn Vân Tịch bình tĩnh xử lý miệng vết thương của mình. Đáy mắt thanh y hiện lên một tia thưởng thức. Trách không được chủ tử lại bất kể hậu quả mà bắt cóc vị Tần Vương phi này, so với Hắc Sát mà nói, nha đầu này ưu tú hơn nhiều.
Hàn Vân Tịch thong thả ung dung xử lý tốt miệng vết thương, lúc này mới nhìn về phía thanh y, lạnh lùng truy vấn "Nói đi, mời ta tới, có gì cần làm sao?"
Nghe cách nàng nói, thanh y không khỏi cười, "Hàn Vân Tịch, độc thuật của ngươi là học được từ ai?"
"Nếu ngươi muốn thảo luận vấn đề này với ta, không bằng quay lại trà thơm trên trang, chúng ta chậm rãi nói chuyện." Hàn Vân Tịch nhàn nhạt trả lời.
"Ngươi thực thông minh." Thanh y không phải là đang nhạo báng, mà là nàng đang khẳng định.
"Vạn Xà Độc là ngươi hạ?" Hàn Vân Tịch nhân cơ hội dò hỏi.
Thanh y không đáp, đi về phía cửa động, Hàn Vân Tịch lập tức đuổi kịp, truy vấn nói, "Các ngươi còn mai phục bao nhiêu người ở Thiên Ninh?"
Nhưng, thanh y ngậm miệng, vẫn không đáp.
Hàn Vân Tịch đang muốn hỏi thêm, lúc này, hai thích khách hắc y che mặt đi vào từ phía ngoài động, ngăn cản Hàn Vân Tịch.
"Ngươi đang đợi người tới? Chờ chủ thượng nhà ngươi?" Hàn Vân Tịch lại hỏi.
Ai ngờ, thanh y không những không trả lời, ngược lại hạ lệnh, "Trói nàng lại, ném vào bên trong cùng."
So với nữ thích khách thanh y, Hàn Vân Tịch càng thích Hắc Sát lưu lại phía sau hơn. Nữ nhân này quả thực sự là kín không kẽ hở, nàng không thể hỏi được thông tin gì, cũng không tìm thấy bất kỳ cơ hội đào tẩu nào.
Rất nhanh, nàng đã bị trói lại và bị ném ở bên trong cùng của sơn động.