Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi

Chương 145: Rất thông minh, rất mạnh mẽ



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Người đưa đồ ăn vào, không phải người khác, đúng là người đã lợi dụng Hàn Vân Tịch mấy ngày trước, Cố Thất Thiếu.

Hắn vẫn như mọi khi, mặc một bộ hồng bào vô cùng xa hoa cao điệu. Mặc dù đang bưng mâm đồ ăn, đều khiến người khác có một loại cảm giác kinh diễm tuyệt mỹ, tôn quý hoa lệ. Cặp mắt đen hẹp dài tà mị ăn chơi trác táng, mê hoặc nhân tâm, vĩnh viễn đều luôn cười như không cười, phảng phất từ trước tới nay hắn đều không biết ưu sầu là gì.

Hàn Vân Tịch bị sốc đến nỗi đứng lên, đập thật mạnh trên bàn, "Sao lại là ngươi?"

Cố Thất Thiếu cười đặc biệt vui vẻ, "Hiếm khi được Vương Phi nương nương đại giá quang lâm tiểu điếm, tiểu điếm thật sự rất lấy làm vinh dự. Thân là chủ tiệm, tại hạ tất nhiên muốn đích thân cống hiến sức lực."

Hắn đi tới, động tác ưu nhã đặt xuống một bàn đồ ăn, làm lơ sự khiếp sợ của Hàn Vân Tịch.

Trà trang Thiên Hương, trà lâu Minh Hương... gia hỏa này thật sự giàu có, sản nghiệp trải rộng khắp thiên hạ, nàng vì sao không nghĩ đến điều đó?

Thật đúng là đồ âm hồn bất tán.

E ngại vì Cố Bắc Nguyệt đang ở đây, Hàn Vân Tịch không muốn tốn nhiều miệng lưỡi với gia hỏa này, nàng khí định thần nhàn ngồi xuống, đương nhiên tiếp nhận sự hầu hạ của Cố đại chủ tiệm.

Đáy mắt Cố Bắc Nguyệt hiện lên một sự phức tạp, rất thức thời, không nói nhiều lời.

Sau khi Cố Thất Thiếu buông một đĩa đồ ăn cuối cùng, Hàn Vân Tịch ngạo mạn ưu nhã phất phất tay, "Không có việc của ngươi nữa, lui ra đi!"

Cố Thất Thiếu mỉm cười, cố ý vòng qua Cố Bắc Nguyệt và đi đến bên cạnh Hàn Vân Tịch, một bộ dáng chuyên nghiệp, nói "Vương Phi nương nương, ngài đã gọi lên tất cả những món ăn đặc trưng của tiểu điếm. Mỗi một món ăn đều do nhân tài lựa chọn, xử lý, đến khi chế biến đều đã được nghiên cứu cẩn thận. Ngài hãy chậm rãi nếm, tại hạ sẽ giải thích rõ từng món cho ngài nghe."

Trong khi hắn nói, đích thân gắp một khối bánh hoa quế tới trên đĩa của Hàn Vân Tịch.

Hàn Vân Tịch liếc mắt một cái, thong thả ung dung bưng đĩa lên, vứt nó sang một bên.

"Ngươi tin hay không, nếu ngươi còn không đi ra ngoài, bổn vương phi sẽ khiến ngươi phải đóng cửa?"

Ai ngờ, Cố Thất Thiếu cũng không tức giận, tao nhã nhấc áo bào ngồi xuống, "Đương nhiên ta tin, nếu Vương Phi nương nương nếu thích đồ của tại hạ, tất cả đều sẽ là của ngươi."

Tắc tắc, một tay già đời hoa ngôn xảo ngữ!

Hàn Vân Tịch ngoài cười nhưng trong không cười, thình lình giơ tay ra và rải một ít độc phấn trên mặt Cố Thất Thiếu. Tuy nhiên, Cố Thất Thiếu lại cố ý mở to mồm hít sâu một hơi, không hề quan tâm tới độc dược do nàng hạ.

Được thôi, loại kỷ xảo hạ độc nho nhỏ này còn hữu hiệu đối lưu manh trên đường cái, đối lưu manh Cố Thất Thiếu thành tinh này, hoàn toàn mất đi hiệu lực.

Hàn Vân Tịch lại nhớ tới lời Lý thị nói trước khi chết lần nữa, cao thủ giải độc chính là cao thủ hạ độc, lời này quả thực chính là đang vu hãm nàng!

Nàng thật tình không phải là cao thủ hạ độc, đặc biệt là hạ độc vô hình.

Hàn Vân Tịch nheo hai mắt lại, vẻ mặt nguy hiểm. Nhìn thấy bộ dáng này của nàng, Cố Thất Thiếu càng xem càng thích. Thật ra, hắn vừa lúc đi ngang qua ngẫu nhiên nhìn thấy Hàn Vân Tịch tới đây, không phải là hắn thật sự quấn lấy nàng không bỏ, hắn cũng không phải là người rảnh rỗi.

"Được được, Độc nha đầu, ngươi hãy mời ta ăn một bữa cơm, coi như báo đáp ân cứu mạng của ta." Cố Thất Thiếu trở nên nghiêm túc đứng đắn.

Nhưng, dù gia hỏa này đứng đắn, nhìn hắn vẫn không thích hợp chút nào.

"Báo đáp ân cứu mạng của ngươi tốt như vậy sao? Sau một bữa cơm, chúng ta xong hết mọi chuyện?" Hàn Vân Tịch hận không thể nhanh chóng thoát khỏi gia hỏa này.

Cố Thất Thiếu giống như trầm ngâm hồi lâu, vẻ mặt nghiêm túc, "Nếu ngươi muốn lấy thân báo đáp, cũng có thể!"

Tiếng nói vừa dứt, Hàn Vân Tịch lập tức giơ một tay lên tát, cùng lúc đó, Cố Bắc Nguyệt cũng hung hăng đập bàn, "Làm càn!"

Cố Thất Thiếu bắt tay Hàn Vân Tịch, nheo mắt lại, ngạo mạn liếc mắt nhìn Cố Bắc Nguyệt một cái. Cố Bắc Nguyệt nổi lên sát khí bốn phía. Gia hỏa này nhìn như cợt nhả, nhưng không hề đơn giản chút nào.

Trong lúc nhất thời, không khí trở nên khẩn trương.

Tuy nhiên, Cố Bắc Nguyệt cũng không sợ hãi, hắn đứng lên, lạnh lùng nói, "Vị công tử này, thỉnh ngươi lập tức buông tay Vương Phi nương nương ra!"

Hàn Vân Tịch không nghĩ tới Cố Bắc Nguyệt dịu dàng như thế, cư nhiên cũng có một mặt hung dữ như vậy. Nàng bình thường trở lại, đột nhiên tránh khỏi tay của Cố Thất Thiếu, cũng đứng lên, "Cố thái y, chúng ta đi!"

Hàn Vân Tịch đặc biệt muốn gọi quan phủ tới, trị người này một tội quấy rầy, nhân tiện niêm phong cửa tiệm của hắn. Hắn có nhiều cửa tiệm, nàng cũng không để ý khi thấy một cửa tiệm thì đóng một cửa tiệm. Nhưng, lần này Cố Bắc Nguyệt cũng ở đây, mặc dù lén gặp mặt không có gì sai, tuy nhiên chung quy vẫn không hợp quy củ. Nàng có thể bất chấp tất cả, không sợ người phê bình, nhưng cũng không thể liên lụy tới Cố Bắc Nguyệt.

Vạn nhất Cố Thất Thiếu khiến sự tình nháo lớn, Cố Bắc Nguyệt phải làm sao đây?

......Edit & Dịch: Emily Ton.....

Hàn Vân Tịch đi rất nhanh, Cố Bắc Nguyệt vội vàng đuổi kịp, nhưng hầu như nàng vẫn chưa ra khỏi phòng riêng, đã nhìn thấy Long Phi Dạ và Đoan Mộc Dao đang trực diện bước vào.

Điều này...

Thế giới này thật là nhỏ!

Hàn Vân Tịch líu lo dừng bước. Lần này, Long Phi Dạ cũng dừng bước chân, liếc mắt nhìn Cố Bắc Nguyệt một cái, đáy mắt hiện lên một tia kinh ngạc.

Hàn Vân Tịch lại liếc mắt nhìn Đoan Mộc Dao một cái. Bọn họ tới nơi này để ăn cơm sao? Đúng là Tần Vương điện hạ, thật sự đủ nhàn nhã! Hắn thật sự có thể bồi Đoan Mộc Dao đi dạo một ngày!

Đoan Mộc Dao nhìn nhìn Hàn Vân Tịch, lại nhìn nhìn Cố Bắc Nguyệt mặc áo choàng trắng bên cạnh, nàng ta cũng không biết Cố Bắc Nguyệt, nhưng cảm thấy nam tử tuấn mỹ này bất phàm, ôn nhuận như ngọc, thật ra rất hợp với Hàn Vân Tịch.

Cố Bắc Nguyệt lại nhận ra Đoan Mộc Dao, trong lòng rất buồn bực. Vì sao Tần Vương điện hạ lại cùng Vinh Nhạc công chúa đến trà lâu?

Vì thế, bốn người đều im miệng không nói, mỗi người đều mang tâm tư riêng của mình.

Hàn Vân Tịch và Long Phi Dạ bốn mắt nhìn nhau. Ánh mắt một người nhìn chằm chằm cố định không nói, ánh mắt một người cực kỳ tăm tối đến nỗi khiến người sợ hãi.

Ngay tại thời điểm tĩnh lặng này, Cố Thất Thiếu phòng trong đi ra, lúm đồng tiền như yêu (yêu quái), "Ai nha, nơi này của ta hôm nay có gió nào thổi tới, ngay cả Tần..."

Ai ngờ, hắn còn chưa nói xong, Hàn Vân Tịch đã đột nhiên xoay người, cười nói, "Cố Thất Thiếu, không phải nói chúng ta cùng nhau ăn cơm sao?"

Trong khi nàng nói, đơn giản cũng kéo cả Cố Bắc Nguyệt, "Cố thái y, cùng nhau đi, tìm ngươi phiền toái vài lần, vẫn luôn không có cơ hội đa tạ ngươi!"

Đây... đây là tiết tấu gì?

Cố Thất Thiếu không rõ, Cố Bắc Nguyệt càng chưa hồi phục lại, hai người đã bị Hàn Vân Tịch kéo vào trong phòng riêng.

Hàn Vân Tịch sau khi vào cửa thì quay người lại không chút do dự đóng cửa "rầm" một tiếng, cũng không liếc mắt nhìn Long Phi Dạ một cái.

Cửa vừa đóng lại, nàng lập tức dựa vào trên cửa, liên tục hít sâu mấy hơi. Lần này, trước khi Long Phi Dạ ném nàng, nàng đã giành quăng hắn trước. Loại cảm giác này thật tuyệt!

Cố Thất Thiếu và Cố Bắc Nguyệt bị nàng đẩy mạnh vào, hai mặt nhìn nhau, hoài nghi đánh giá nữ nhân này.

Nàng ấy đang làm gì vậy?

Như thế nào sau khi đóng cửa lập tức tựa cửa giống như đã vừa chiến đấu một hồi như vậy? Cần phải hít thở thật sâu?

"Vương Phi nương nương, như vậy thật không ổn, điện hạ..." Cố Bắc Nguyệt có chút bất an.

"Điện hạ rất bận, chúng ta không cần quấy rầy hắn! Ăn cơm! Tới tới tới! Đều tới ăn cơm!"

Thái độ của Hàn Vân Tịch rất khác thường, tùy tiện động đũa, nhìn Cố Bắc Nguyệt nhíu chặt mày, trong khi Cố Thất Thiếu cẩn thận vuốt cằm, dường như đang suy nghĩ điều gì. Hắn cười cười ngồi xuống, "Độc nha đầu, vị vừa mới kia, chính là Vinh Nhạc công chúa Tây Chu, đúng không?"

Hàn Vân Tịch hơi dừng chiếc đũa, ngay sau đó gật gật đầu, "Ân."

"Nghe nói hoàng đế Tây Chu dự định để Vinh Nhạc công chúa hòa thân với Thiên Ninh quốc. Có vẻ như, lần này Vinh Nhạc công chúa tới là để tìm Phò mã." Cố Thất Thiếu trêu ghẹo nói.

Lần này, Hàn Vân Tịch thậm chí còn ngừng nhai, chỉ là, rất nhanh nàng lại bắt đầu ăn một mồm to, vừa ăn vừa nói, "Là hòa thân mà không phải chiêu thân, cũng đều vô dụng, gả cho ai cũng không phải do nàng ta nói."

"Đây chính là đích công chúa, thân muội muội của Thái tử Tây Chu, hòa thân đến Thiên Ninh quốc, dù sao cũng chỉ có mấy người đều không thể trốn thoát làm ứng cử viên."

Tầm mắt Cố Thất Thiếu cực nóng nhìn chằm chằm vào miệng nhỏ động động của Hàn Vân Tịch. Nữ nhân này ngay cả bộ dáng khi ăn đều không giống với những nữ tử khác. Hắn thật sự càng xem càng thích.

Khi nào Long Phi Dạ sẽ hưu (ly dị) nàng đây? Nếu không, dứt khoát phải khiến nàng hưu Long Phi Dạ.

Hàn Vân Tịch đối sự tình hòa thân thật đúng là không có hiểu biết, nàng giả bộ bất cẩn, hỏi, "Người nào là ứng cử viên?"

Lúc này, Cố Bắc Nguyệt cũng ngồi xuống ở một bên, bắt đầu nghiêm túc đánh giá Cố Thất Thiếu, cũng không nói chen vào. Hắn chỉ đang suy nghĩ về mối quan hệ giữa Vương Phi nương nương và gia hỏa này, nhìn có vẻ như bọn họ không phải là kẻ thù của nhau.

"Thái tử, thiếu tướng quân, còn có..." Cố Thất Thiếu cố ý dừng lại, sau đó mới tiếp tục, "Tần Vương."

Hàn Vân Tịch liếc mắt nhìn Cố Thất Thiếu thật sâu một cái, khẽ cười, đột nhiên dừng đề tài này lại, "Ăn cơm."

Trong khi nàng nói, liếc mắt nhìn Cố Bắc Nguyệt một cái, "Cố thái y, không cần giữ lễ tiết, ăn cơm đi."

Đoan Mộc Dao gả cho Long Phi Dạ, đường đường là đích công chúa của một quốc gia, không giống như Từ phu nhân, sao có thể cam tâm hạ mình làm thiếp?

Có vẻ như khả năng Đoan Mộc Dao gả cho Thái tử là lớn nhất, phải gọi Long Phi Dạ là hoàng thúc, nhân tiện cũng phải gọi nàng một tiếng hoàng thẩm.

Nghĩ đến điều này, tâm tình xấu cả một ngày của Hàn Vân Tịch đột nhiên lập tức tan thành mây khói.

Nàng kẹp một khối bánh hạt dẻ lấp lánh nước, rất hứng thú thưởng thức nó. Ai ngờ, Cố Thất Thiếu lại lẩm bẩm, "Nghe nói vị công chúa này văn võ và tướng mạo tam toàn, lòng dạ cực cao. Nếu vậy, ngoài Tần Vương ra, không có người nào lọt vào mắt nàng. Rất có khả năng, Tần Vương phủ sẽ xuất hiện hai phòng chính phi."

Hai phòng chính phi? Hàn Vân Tịch vì sao không nghĩ tới điểm này? Phải biết rằng, ngay cả hoàng hậu cũng đều xuất hiện hai cung phía Đông và phía Tây, huống chi là Vương phi? Nghe nói, tuy rằng đều là chính phi, nhưng cũng có phân biệt tôn ti.

Lần này, Hàn Vân Tịch hoàn toàn dừng cả tay và miệng.

Đáy mắt Cố Thất Thiếu xẹt qua một tia phức tạp, vẫn là giọng điệu chế nhạo thử nàng, "Tới tới, Vương Phi nương nương, bánh hạt dẻ này phải chấm vào trong dấm mới có hương vị*!"

(* ý của Cố Thất Thiếu nói về việc nhúng bánh hạt dẻ trong dấm, dấm thường được biểu thị cho sự ghen tuông)

Hàn Vân Tịch sao sẽ nghe không hiểu ý của Cố Thất Thiếu, chỉ là, nàng nhẹ nhàng cười cười, không nói chuyện nữa.

Hắn cưới, nàng đã gả, có quan hệ gì với nàng đâu?

Nàng tức giận, bất quá chỉ là vì hắn không tuân thủ hứa hẹn mà thôi.

Tùy ý Cố Thất Thiếu thử như thế nào, Hàn Vân Tịch đều không hề để ý tới, ăn chưa được bao nhiêu nàng lập tức mất hứng muốn ăn, đứng dậy nhẹ nhàng nói, "Các ngươi chậm rãi ăn, ta đi trước!"

Nàng mở cửa ra, nhìn thấy Long Phi Dạ và Đoan Mộc Dao cũng không vào trong phòng riêng, ngồi ở trong đại đường, vị trí cách gần phòng riêng của nàng nhất.

Hai tròng mắt Long Phi Dạ trời sinh đã lạnh lẽo nay lại lạnh thêm ba phần, chỉ là, Hàn Vân Tịch chỉ liếc qua mà thôi, sau đó đưa mắt nhìn về phía trước, nhanh chóng rời đi. Bóng lưng trông có vẻ quật cường và cô độc.

Tầm mắt Long Phi Dạ đi theo nàng xuống tận dưới lầu, lạnh băng hơn nhiều, phức tạp đến nỗi khiến người khó đoán.

Đoan Mộc Dao xem ở trong mắt, thực sự không cam lòng, "Sư huynh, động đũa đi, đồ ăn đã nguội."

Rõ ràng có những phòng riêng, sư huynh lại khăng khăng ngồi ở chỗ này. Đã ngồi lâu như vậy, một bàn đồ ăn, hắn không hề chạm một chút. Tuy rằng hắn phụng mệnh Thiên Huy hoàng đế bồi nàng, làm hết lễ nghĩa của chủ nhà, nhưng một đường đều im miệng không nói, lạnh nhạt.

Nàng sớm đã quen thói tính tình hắn lạnh nhạt, nhưng từ giữa trưa sau khi gặp được Hàn Vân Tịch, hắn càng thêm im miệng không nói.

Là nữ nhân kia, nhiễu tâm hắn sao?

Sau một hồi sự tình ở Dược Quỷ cốc, nàng đã hỏi thăm rõ ràng, đều không phải là sư huynh che chở nàng ấy, mà vì sư huynh cũng muốn huyết sinh đan, nhưng lần này...

Cũng không biết Long Phi Dạ có nghe thấy Đoan Mộc Dao nói hay không, hắn trước sau vẫn không động đũa, chỉ uống vài miệng trà nóng, lúc này mới thờ ơ mở miệng, "Xa phu đang chờ ở cửa, đợi lát nữa tự mình trở về!"

"Sư huynh, nghe nói chợ đêm Hoa Hoè ở đế đô Thiên Ninh..."

Đoan Mộc Dao còn chưa nói xong, Long Phi Dạ đã đứng dậy rời đi, trong lúc nhất thời, vẻ mặt tinh xảo của Đoan Mộc Dao trở nên dữ tợn.

Hàn Vân Tịch, lại là bởi vì Hàn Vân Tịch. Thù này, kết định rồi!