Sáng sớm mùa hè, không khí đặc biệt thanh tân. Nhiệt độ vừa vặn, thư thái, nhẹ nhàng, khoan khoái.
Long Phi Dạ cùng Hàn Vân Tịch vừa mới mở trà, Bách Lý Minh Hương cùng Triệu ma ma liền đưa trà bánh tới.
Bách Lý Minh Hương lúc này đã tỉnh táo lại, cũng muốn báo với Tần Vương điện hạ về sự tình thai ký trên người Vương phi nương nương. Nàng cố ý đem trà bánh đặt trước mặt Tần Vương điện hạ, nhưng mà, Tần Vương điện hạ đang châm trà, không buồn liếc nhìn nàng dù một cái.
Nàng do dự một chút, khom người, "Vương phi nương nương, Minh Hương có tội."
"Không có gì đáng ngại, bôi thuốc, qua mấy ngày sẽ tốt." Hàn Vân Tịch là người thù dai, lại tuyệt đối không phải là người thích so đo.
"Tạ vương Phi nương nương."
Sau khi Bách Lý Minh Hương nói cảm ơn, còn nói câu, "Vương phi nương nương, lúc trước nô tỳ đã thay người bôi Dược. Nếu người cần, cứ cho gọi nô tỳ tới hầu hạ."
"Được, lui ra đi."
Hàn Vân Tịch không muốn nói chuyện nhiều, chỉ sợ Long Phi Dạ buộc nàng đi nằm.
Vết thương của nàng không lây lan ra chỗ khác. Chẳng qua, muốn khỏi hẳn, chỉ là là vấn đề thời gian mà thôi. Nếu kéo dài thêm mấy ngày cũng không có gì đáng ngại.
Đáy mắt Bách Lý Minh Hương xẹt qua một vệt phức tạp, lúc này mới cùng Triệu ma ma lui ra ngoài.
Thật ra, nàng cố ý nói nhiều mấy câu này. Mục đích chính là để cho Tần Vương điện hạ nghe được, để cho Tần Vương điện hạ biết được, nàng đã giúp Vương phi nương nương nhiều lần bôi Dược. Nàng đã nhiều lần nhìn thấy sau lưng Vương phi nương nương.
Nàng nghĩ, nếu như Tần Vương điện hạ biết được phía sau lưng Vương phi nương nương có Phượng Vũ thai ký. Hơn nữa, cũng biết lai lịch thai ký này, chắc hẳn Tần Vương điện hạ sẽ giết nàng, diệt khẩu.
Nhìn phản ứng lúc này của điện hạ, sợ là cũng không biết.
Nhưng cẩn thận và tỉ mỉ như Bách Lý Minh Hương vẫn không có cách nào yên tâm. Bởi vì, nàng không có cách nào chắc chắn là Tần Vương điện hạ không biết phía sau lưng Vương phi nương nương có thai ký. Hay là Tần Vương đã xem qua thai ký sau lưng Vương phi nương nương, nhưng không biết lai lịch thai ký này.
Mặc dù, Điện hạ cùng Vương phi nương nương lập gia đình đã lâu, nhưng mối quan hệ vô cùng vi diệu. Đến nay, nốt thủ cung sa của Vương phi nương nương vẫn còn. Cho nên, trừ hai người bọn họ, có thể không còn ai chắc chắn điện hạ có thấy sau lưng Vương phi nương nương hay chưa.
Mà vừa mới xong, điện hạ thay Vương phi nương nương bôi thuốc, nàng lại không ở cùng, cũng không có cách nào khẳng định điện hạ có phát hiện thai ký kia hay không.
Khả năng hắn không thấy. Nhưng cũng có khả năng thể hắn nhìn thấy, mặc dù thấy lại không biết đó là ký hiệu của Tây Tần hoàng tộc.
Bách Lý Minh Hương nhíu lại lông mi, phi thường cẩn thận, khảo lượng chu toàn. Nàng cảm giác mình phải mượn thương thế của Vương phi nương nương chưa khỏi hẳn, thời điểm còn phải bôi thuốc, phải nghĩ biện pháp biết rõ chuyện này.
Dù sao, phạm vi ảnh hưởng của chuyện này rất rộng, tuyệt không phải chuyện nhỏ.
Thật ra, thân là Giao Tộc, đại gia tộc thành tâm ra sức vì Đông Tần Hoàng Tộc. Kẻ thù của Đông Tần Hoàng Tộc chính là kẻ thù của Giao Tộc. Đối mặt với sự tình như vậy, cách làm lý trí nhất chính là nàng trực tiếp báo cho Tần Vương điện hạ biết. Cho dù bị diệt khẩu, đều phải đúng sự thật mà bẩm báo. Hơn nữa, còn phải khuyên can Tần Vương điện hạ không được mềm lòng, không được để bể tình vây khốn mà làm hỏng đại nghiệp.
Nhưng Vương phi nương nương là ân nhân cứu mạng nàng. Làm sao nàng có thể lấy oán trả ân?
Nhưng trong lòng nàng, vị trí của Tần Vương điện hạ còn quan trọng hơn nhiều so với Đông Tần Hoàng Tộc. Nàng làm sao có thể nhẫn tâm để cho điện hạ rơi vào tình huống khó xử?
Nàng thật không biết nên xử lý chuyện này như thế nào. Nàng chỉ biết, ít nhất, việc đầu tiên là phải tìm hiểu rõ tình huống.
Trên thực tế, Long Phi Dạ quả thật không thấy sau lưng Hàn Vân Tịch thai ký. Thời điểm hắn bôi Dược cho nàng, tất cả sự chú ý của hắn đều ở đó hai vết thương bị nóng loét. Hắn còn không ý thức được Hàn Vân Tịch chỉ mặc một cái yếm nhỏ thì nơi nào còn tâm trí mà chú ý chuyện khác?
Hắn nghiêm túc quan sát Hàn Vân Tịch quấn cái mền, mặt đối mặt thì có thể thấy cái gì? Sau thời điểm giúp đỡ nàng bôi thuốc, lại giúp nàng băng bó vết thương. Hắn làm cẩn thận từng li từng tí, làm sao có thể nhìn xuống tới eo, lưng đây?
Tần Vương điện hạ cũng sẽ hóa thân làm chó sói. Nhưng là, trước mặt hắn là thương thế của Hàn Vân Tịch, hắn trở nên phi thường lý trí.
Bách Lý Minh Hương vừa mới nói chuyện, Long Phi Dạ đã nghe được. Hắn nhàn nhạt nói, "Lại quan sát một ngày, nếu như dược liệu không tiến triển tốt, liền mời y nữ trong cung tới."
Toàn bộ Thái Y Viện, cũng chỉ có Cố Bắc Nguyệt lọt nổi vào mắt xanh Long Phi Dạ. Mà đây là vết thương phải c.ởi quần áo kiểm tra, loại sự tình này, làm sao có thể để cho Cố Bắc Nguyệt làm, chỉ có thể để cho y nữ tới.
"Không có gì đáng ngại, bảo đảm một hai ngày nữa vết thương sẽ tốt." Trong lòng Hàn Vân Tịch biết rõ tình hình vết thương của mình.
Nàng vội vàng nói chuyển đề tài, "Điện hạ, có phải dạo này chàng bề bộn nhiều việc hay không?"
"Nàng có chuyện gì?" Long Phi Dạ hỏi.
"Thần Thiếp suy nghĩ, nếu quả thật không tìm được Ách Bà Bà, sợ là phải đến Mộc gia ở Dược Thành một chuyến." Hàn Vân Tịch một mực vẫn nhớ phải tìm hiểu thân thế của mình.
Mộc Anh Đông đối với sự tình về Tây Tần Hoàng Tộc đều không biết gì. Bây giờ, Long Phi Dạ sẽ không sợ Hàn Vân Tịch đi tìm.
Long Phi Dạ vốn phải nói sự tình mi độc, nếu chuyện này không xử lý xong, hắn không thể an lòng.
Từ trong tay áo, hắn lấy ra một bình sứ, thả trên bàn, "Chàng muốn cái gì."
Hàn Vân Tịch buồn bực, nàng không biết hắn lấy ra thứ gì. Nàng mở bình sứ ra, nhìn một cái, lập tức liền biết, "Giải dược mi độc!"
Gấu Xuyên, di thiên Hồng Liên cùng xà quả có mùi rất mạnh, chế biến thành giải dược thì nàng có thể nhận ra ngay lập tức.
"Đã nhiều ngày ta ra khỏi thành làm việc, ta nhận được tin tức Cổ Thất Sát đã có được Gấu Xuyên. Vốn định đón nàng đi cùng, chỉ sợ để lâu, sinh biến cố, liền thuận đường đi thẳng tới Quỷ cốc."
Long Phi Dạ vừa nói, một bên nâng chén trà lên uống, cố làm tùy ý, "Bản vương không phân biệt được Gấu Xuyên là thật giả, dứt khoát để cho hắn chế biến thành giải dược. Nàng nhìn một chút, xem ra không phải là hàng giả."
Thuở nhỏ, Long Phi Dạ đã sống trong hoàng tộc, trải qua bao nhiêu việc ngươi lừa, ta gạt, minh tranh, ám đấu. Đối với hắn, một lời nói dối cũng không coi vào đâu. Nhưng thời điểm phải đối mặt với nữ nhân này, hắn lại cần uống trà, để che giấu sự chột dạ.
Hàn Vân Tịch là người suy nghĩ kín đáo, nhưng vô duyên vô cớ, nàng tuyệt đối sẽ không hoài nghi Long Phi Dạ.
( 1 thê nô, 1phu nô 🤦🏻♀️ phu xướng phụ tuỳ, lão nương ta quá mất mặt a~~)
Nàng chỉ tò mò, "Điện hạ cũng biết nếu chế biến thuốc thành công là có thể kiểm nghiệm Gấu Xuyên là thật hay giả sao?"
"Lúc trước ta ký thác Vương lão ở Dược Thành tìm Dược. Lão nhân gia đã đề cập tới, Gấu Xuyên là giả thì sẽ không cách nào cùng di thiên Hồng Liên, xà quả phối chế thành hỗn hợp thuốc được pha sẵn." Long Phi Dạ giải thích.
Hàn Vân Tịch lúc này mới gật đầu, "Đúng, thuốc này là thật."
Vốn nên đổ toàn bộ ra, nghiêm túc kiểm tra một lần, nhưng Long Phi Dạ làm việc, nàng rất yên tâm. Nàng chỉ cần ngửi một cái liền khẳng định.
"Người không tìm thấy được, nhưng thuốc này, nàng thu cất đi." Long Phi Dạ nhàn nhạt nói.
Đáy mắt Hàn Vân Tịch xẹt qua một vệt áy náy, tiện tay đem giải dược cất trong tay áo. Giải dược này là do ba vị dược liệu quý giá chế biến thành, mức độ quý giá không cần nói cũng biết, nhất định phải giữ gìn thật tốt.
Cho nên, sau khi bỏ giải dược vào trong tay áo sau, Hàn Vân Tịch liền chạy hệ thống giải độc. Nàng trực tiếp đem giải dược này chuyển vào trong hệ thống.
Ai biết, vật này vừa vào hệ thống giải độc, hệ thống giải độc lập tức đưa ra cảnh cáo.
Phân lượng giải dược có vấn đề!
Tốc độ hệ thống giải độc kiểm tra nhanh hơn con người kiểm tra gấp trăm lần. Chỉ thoáng cái liền phân tích ra thành phần giải dược này, có trộn lẫn không ít thuốc bột không có hiệu quả. Mặc dù không ảnh hưởng đến dược liệu, cũng không ảnh hưởng đến mùi vị cùng chất lượng, nhưng lại trực tiếp ảnh hưởng tới phân lượng!
Nhìn như một chai giải dược, trên thực tế, phân lượng còn chưa tới nửa chai!
Long Phi Dạ kinh hãi. Hắn cảm thấy tim nhức, đau đầu. Giải dược này Ách Bà Bà là dùng qua, cũng không có vấn đề gì. Chẳng lẽ, Cổ Thất Sát còn động tay chân gì?
Hắn suy nghĩ mọi phương diện, phí hết tâm tư để hoàn thành trọn vẹn lời nói dối này, tuyệt đối không cho phép xảy ra bất kỳ sai lầm nào.
"Chuyện gì xảy ra?" Hắn vẫn rất trầm ổn trả lời.
"Ăn xén nguyên liệu, trong một chai này, ít nhất, có một nửa là thuốc bột, không có hiệu quả." khi Hàn Vân Tịch đang nói chuyện, hệ thống giải độc đã làm một phen tính toán tinh vi, "Điện hạ, phân lượng Gấu Xuyên cùng di thiên Hồng Liên Thần Thiếp không biết. Nhưng tính theo phân lượng xà quả, ít nhất, có thể phối hợp ra hỗn hợp đầy tràn một bình sứ này."
Một lần nữa, Hàn Vân Tịch cầm giải dược ra, mở ra cho Long Phi Dạ nhìn, "Đây chỉ có bảy tám phần, còn chưa đầy bình. Hơn nữa, trong bảy tám phần này, có ít nhất một nửa là thuốc bột không có hiệu quả. Điện hạ, Cổ Thất Sát bẫy chàng không ít!"
Nghe lời này, ngược lại, Long Phi Dạ rất yên tâm. Nếu như Cổ Thất Sát thuần túy có lòng tham muốn lấy giải dược này, lưu một ít làm của riêng, vậy cũng không quan trọng. Chỉ cần hắn lừa gạt được sự tình Ách Bà Bà, như vậy, chút giải dược này hắn vẫn rất vui lòng cho đi.
Lần đầu tiên, Long Phi Dạ bị người hãm hại lại còn khen người, " Chính mắt Bản vương nhìn chằm chằm, bản lĩnh phối dược của hắn quả nhiên lợi hại."
Nhưng tâm lý của Hàn Vân Tịch vốn đối với Cổ Thất Sát có tồn tại bất mãn. Biết được chuyện này nàng liền tức giận, nàng khinh thường nói, "Thoáng cái lại bị ta nhìn ra, đây cũng là bản lĩnh? Theo phân lượng xà quả kia, có thể phối ra bao nhiêu giải dược, trong lòng ta biết rõ. Cho dù là một phần cũng phải đòi lại! Vật liệu thừa cũng không cho!"
Ba vị dược liệu, dựa theo tỷ lệ bất đồng mà chế biến, luôn có một lượng vị thuốc dư thừa lại một chút. Trong quy củ Y dược nghiệp, tìm người phối dược, vật liệu còn thừa sẽ được để lại cho người Phối Dược.
Nhưng nhìn hành vi của Cổ Thất Sát, Hàn Vân Tịch tuyệt đối không để cho hắn chút tiện nghi nào!
Thấy Hàn Vân Tịch tức giận, Long Phi Dạ bất động thanh sắc.
"Điện hạ, lập tức an bài, Thần Thiếp cùng chàng đi Dược Quỷ Cốc một chuyến! Thần Thiếp muốn hắn trả lại giải dược, còn phải bồi thường! Lần này, không thể vô cớ cho hắn hưởng lợi!" Hàn Vân Tịch tức không nhịn nổi. Mà ngay cả chuyện Tô Tiểu Ngọc đều bị đặt sang một bên.
Long Phi Dạ để ý hơn là sự tình Tô Tiểu Ngọc. Đáy mắt hắn xẹt qua một vệt phức tạp, lại rất mau trả lời, "Được, Bản vương an bài."
Hắn lấy được Dược là một bình đầy. Cho Ách Bà Bà dùng hai thành(1), mặc dù Cổ Thất Sát cất giữ làm của riêng, nhưng thật sự hắn không ăn gian nhiều như vậy.
(Chú thích:
(1) Hai thành: hai phần mười.
Thành: (Danh) Lượng từ: một phần mười. ◎Như: "hữu bát thành hi vọng" 有八成希望 có tám phần hi vọng (tám phần trên mười phần).)
Nhưng nếu Hàn Vân Tịch truy cứu, Ách Bà Bà đã ăn vào hai thành, Long Phi Dạ cũng chỉ có thể đẩy chuyện hai thành giải dược này đổ lên đầu Cổ Thất Sát. Ai bảo, chuyện này là do Cổ Thất Sát gây ra!
Trong giải dược có vật liệu giả, chứng cớ xác thật, Cổ Thất Sát chạy thoát không. Nhưng là, phân lượng bao nhiêu thì không thể nói rõ ràng. Dĩ nhiên, không nói rõ ràng sẽ chỉ là Cổ Thất Sát. Long Phi Dạ vẫn tin tưởng, Hàn Vân Tịch luôn tin tưởng hắn.
Lúc này, Cổ Thất Sát cũng đang chờ, chờ Long Phi Dạ cùng Hàn Vân Tịch tìm đến. Hắn cố ý phối dược giả để cho Hàn Vân Tịch phát hiện, trời mới biết, hắn rốt cuộc, hắn bố trí cạm bẫy gì để chờ Long Phi Dạ sa vào?
Long Phi Dạ đang muốn ra lệnh cho Ám Vệ an bài xe ngựa, nhưng mà, lúc này Từ Đông Lâm đi qua, "Nương nương, Tô Tiểu Ngọc muốn gặp ngài."
Tô Tiểu Ngọc quật cường chừng mấy ngày, chẳng lẽ đã không chịu được, muốn thỏa hiệp?
"Vậy thì đi qua đó thôi!" Hàn Vân Tịch lạnh lùng nói. Cổ Thất Sát, hòa thượng thoát được nhưng miếu không trốn được, chậm một chút cũng không sao.
Long Phi Dạ tất nhiên cùng đi. Hắn không gấp đi tìm Tô Tiểu Ngọc giải quyết phiền toái, cũng không có nghĩa là hắn tùy tiện bỏ qua cho Tô Tiểu Ngọc.
Hắn vốn muốn Sở Tây Phong đi điều tra trở lại mới đi qua. Nhưng là, Tô Tiểu Ngọc nóng lòng muốn gặp, hắn không ngại sẽ đi ngay bây giờ để trừng trị nha đầu thối này.
Lúc Hàn Vân Tịch cùng Long Phi Dạ đến dưới tàng cây, Ám Vệ đang muốn hạ Tô Tiểu Ngọc từ giữa không trung xuống.
Long Phi Dạ đi tới, kéo lại sợi dây.
Một đầu sợi dây này để trói Tô Tiểu Ngọc, vòng qua thân cây thật cao. Một đầu khác được buộc chặt dưới tàng cây. Có thể nói, tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc.
Chỉ cần sợi dây này buông lỏng một chút, Tô Tiểu Ngọc sẽ từ trên năm tầng cây khô, té thẳng xuống đất. Phía dưới đất trải đầy đá tấm, đá nhỏ, trong nháy mắt mà té xuống, khó có thể tưởng tượng được hậu quả.
Tô Tiểu Ngọc thấy Long Phi Dạ trở lại, vốn đã kinh hãi, lúc này lại thấy hắn kéo sợi dây thừng đang giữ tính mạng mình, nàng càng sợ hãi.
Nhưng Tô Tiểu Ngọc không kịp suy nghĩ, Long Phi Dạ lại...