Bị Cổ Thất Sát gầm một tiếng, lão quản gia chỉ có thể lặng lẽ tuân theo mệnh lệnh của Hàn Vân Tịch mà đi làm. Hàn Vân Tịch nhìn như cương quyết, thật ra đến lúc này, thần kinh căng thẳng mới hoàn toàn thanh tĩnh lại.
Đạt được kết quả này, nàng so với bất luận kẻ nào, đều cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn.
Ngay từ đầu, nàng nói điều kiện cao như vậy, không thể nghi ngờ là đề phòng Cổ Thất Sát trả giá quá đáng. Nhưng ai biết, Cổ Thất Sát liền vài ba lời nói rồi làm theo ý nàng.
Trước khi tới, nàng rất khẩn trương, còn sợ Long Phi Dạ không mang Ám Vệ tới. Nếu không đánh một trận, sợ là không giải quyết được chuyện bồi thường.
Nhưng cuối cùng, dùng miệng lưỡi tranh đấu, lại để cho nàng thành công chiếm đoạt được nửa Dược Quỷ Cốc, cũng không cần động võ.
Nàng ngồi xuống uống trà, tâm cũng lắng xuống. Luôn cảm thấy thái độ Cổ Thất Sát có cái gì không đúng, bất quá, nghĩ tới nghĩ lui, tựa hồ cũng không có chỗ nào không ổn thỏa.
Nàng cũng lười suy nghĩ nhiều, vả lại, lần này tới bắt đền chỉ là vỏ ngụy trang. Nàng thừa nhận, nàng tới làm cường đạo! Coi như Cổ Thất Sát khinh địch, nhường một nửa Dược Quỷ Cốc là có âm mưu, nàng cũng có gan tiếp tục.
Có được quyền chủ đạo Dược Quỷ Cốc, những thứ khác sẽ tính toán sau. Hàn Vân Tịch thản nhiên như cũ!
Đối với kết quả này, cũng không biết trong lòng Long Phi Dạ nghĩ như thế nào?
Lúc này, Long Phi Dạ có chút hăng hái thưởng thức trà, tiện tay rót cho Hàn Vân Tịch một ly.
Cổ Thất Sát ngồi xa xa ở một bên, không nhúc nhích, không nói tiếng nào, nhìn Hàn Vân Tịch. Hai tròng mắt hẹp dài nháy chớp, không biết thâm tâm lại đang tính toán cái gì.
Hàn Vân Tịch liếc mắt nhìn vết thương ở bả vai hắn, không lên tiếng, mặc cho hắn nhìn. Chẳng qua, hồi lâu, Cổ Thất Sát còn đang nhìn. Rốt cuộc, Hàn Vân Tịch không nhịn được, trợn mắt nhìn qua, "Ngươi muốn chết sao? Còn không bôi Dược vào vết thương?"
Người này không tiếc tính mạng? Bả vai bị kiếm đả thương không nhẹ. Hắn không biết phải đi xử lý vết thương một chút sao?
"Lão Tử không chết!" Cổ Thất Sát âm u trả lời.
Hàn Vân Tịch lười để ý thừa thãi. Nàng và Long Phi Dạ ngồi thêm một hồi, lão quản gia quay trở lại. Hắn đưa tới một bản ghi chép điều tra, thống kê những người xin thuốc bên ngoài yêu cầu loại dược gì cùng với định giá dược liệu.
Hàn Vân Tịch lật một cái, cũng không nhìn kỹ, nhàn nhạt nói, "Mỗi phần dược liệu thống nhất định giá là năm trăm lượng. Bây giờ liền lấy dược ra, bán đi."
Lời vừa nói, lão quản gia rốt cuộc không nhịn được, "Vương phi nương nương, ngươi không thể như vậy! Trong này, Dược không đáng giá tiền nhất cũng phải có giá mấy ngàn lượng bạc! Năm trăm lượng... Vậy chẳng phải, coi như trực tiếp cho không...!"
Hàn Vân Tịch cười lạnh, "Cho? Chủ tử nhà ngươi từ lúc nào đổi sang ăn chay, chuyển sang làm từ thiện?"
Cổ Thất Sát phóng khoáng đứng lên, "Lão Tử đồng ý, mang cho bọn họ đi!"
Nhưng Hàn Vân Tịch lại ngăn lại, "Nói rất tốt, nhưng đã bán đi, thu nhập sẽ chia mỗi người một nửa. Ngươi thật hào phóng, nếu muốn, thì ngươi cứ cho tất cả những người trong sân kia, ta không ngăn cản!"
Cổ Thất Sát thật đúng là không nỡ. Những thứ thuốc trồng trong sân kia, thật sự có thể xưng là tinh hoa Dược Quỷ Cốc. Đừng nói là cho đi, cho dù tâm tình hắn vui vẻ hơn nữa, hắn cũng không dễ dàng đồng ý bán!
Nhưng hắn cười lành lạnh, "Nha đầu, cho nên, ngươi thật sự dự định mang Dược của Lão Tử bán lấy tiền?"
"Thuốc này đã không còn là của một mình ngươi, có một nửa là của ta!" Hàn Vân Tịch lập tức phản bác.
"Vậy ngươi cũng đã bán Dược của Lão Tử!" Cổ Thất Sát tựa hồ rất thích tranh cãi với nàng.
"Ai cho phép ngươi giả dối! Đó là ngươi bồi thường cho ta!" Hàn Vân Tịch nói lớn tiếng.
"Ngươi luôn miệng nói muốn cứu người, bây giờ lại lấy Dược ra bán? Nếu như Lão Tử đáng ghét, ngươi chính là dối trá!" Cổ Thất Sát mắng.
Hàn Vân Tịch cười lạnh, "Ai nói cứu người thì không cần tiền?" Hàn Vân Tịch hết sức chăm chú hỏi ngược lại, "Không có tiền, Bản vương Phi lấy cái gì tới cứu người? Không có tiền, ta lấy cái gì đến mua đất, làm nhà thuốc? Lấy cái gì ra mướn người làm, đến hốt thuốc? Lại lấy cái gì trả tiền chuyên chở, kho chứa? Còn có, việc chi tiêu ngày sau của cả sơn cốc lớn như vậy? Người có thể tới Dược Quỷ Cốc của ngươi cầu Dược, mười ngươi thì có tám chín người là phú nhân! Ta, ngươi, đều không phải là nhà in tiền, dựa vào cái gì ta không thu tiền của bọn họ?"
Khi người nghèo bị bệnh, phần lớn đều đến Y Quán nhỏ để chữa. Nếu có thể trị hết bệnh thì liền được. Nếu không thể trị được, còn có thể thế nào? Tiếp tục tới y quán chữa! Chỉ cần có thể kéo dài thời gian đã coi như may mắn. Ít nhất, còn có thể sống. Kẻo không, cũng bị bệnh mà chết.
Có Đại Phu nào ngây thơ đến nỗi vì người nghèo mà lấy ra một loại dược liệu quý giá, hay là trân bảo hiếm thế đây? Có bao nhiêu nghèo người biết được Dược Quỷ Cốc này tồn tại trên đời? Có bao nhiêu người có thể tìm được tới Dược Quỷ Cốc? Có thể đi cầu đến Dược Thành, đã là rất cá biệt.
Cho nên, tới nơi này của Cổ Thất Sát, phần lớn đều là nhà giàu sang. Bọn họ tìm danh y, nói tên, cầu Dược, lại trải qua người chỉ điểm chỉ dẫn, tìm tới nơi này. Trong nhà bệnh nhân, phần lớn sẵn có "bó hoa vàng bạc" lớn, dùng dược liệu nuôi người, giữ được tánh mạng. Cũng bởi vậy mới để cho bọn họ có thời gian quỳ ở chỗ này lâu như vậy.
Hàn Vân Tịch là thầy thuốc có lòng cha mẹ. Mà có thầy thuốc thì nên có tấm lòng chính nghĩa. Nhưng nàng không ban phát lòng tốt vô tội vạ, càng sẽ không có chuyện ăn no, không có chuyện gì làm thì thành ra đi làm từ thiện.
Ánh mắt của nàng nhìn đến, cũng nhìn ra được có vài người quỳ trong sân là được mướn đi cầu Dược, mà không phải là thân nhân chân chính của người mắc bệnh.
Về phần Cổ Thất Sát, chính hắn tự trồng thuốc. Hắn nghĩ đủ mọi phương cách lấy được dược liệu từ khắp nơi, quý giá đến trân bảo, tinh phẩm đến duy nhất. Nếu hắn đã có lòng thì nàng cũng tất lòng chiếu cố. Nếu như hắn thiên về giới bán thuốc, Hàn Vân Tịch cũng không thể nói gì được, mặc cho hắn làm thịt những người tới cầu Dược kia.
Nhưng người này, căn bản là không bán thuốc. Nói trắng ra, là hắn cố ý tích trữ Dược. Hắn muốn nhìn xem dáng vẻ của người bệnh sắp chết!
Loại sự tình này, Hàn Vân Tịch chính là không ưa mắt. Coi như nàng làm cường đạo một lần, cũng phải đem dược liệu của Dược Quỷ Cốc bán đi!
Long Phi Dạ tâm tình không tệ, phá lệ, lớn tiếng cười, "Chuyện gì, nàng nói đi."
Đôi mắt Cổ Thất Sát đảo nhìn tới, rõ ràng hiện lên vẻ rất khinh thường. Nhưng hắn vẫn lắng tai nghe, nha đầu này có chuyện gì có thể yêu cầu Long Phi Dạ?
"Thần Thiếp muốn điện hạ hỗ trợ, tìm một mảnh đất trong thành, ở Đế Đô. Tốt nhất là mảnh đất có thể lớn một chút, Thần Thiếp muốn mở một Dược Đường lớn." Hàn Vân Tịch nghiêm túc nói.
Thiên Ninh Đế Đô là nơi nào? Đây chính là chỗ ngồi tấc đất, tấc vàng. Vừa có nơi nào bán ra, lập tức sẽ bị xào giá ra thị trường! Một số thời khắc, thậm chí là đưa giá cả ra thị trường cũng còn không tranh được. Tóm lại, không chỉ có cần nhiều bạc, hơn nữa, mặt mũi lớn mới có thể mua được ổn thỏa. Không trách, Hàn Vân Tịch sẽ mở miệng cùng Long Phi Dạ.
Long Phi Dạ nhàn nhạt nói, " Ngược lại, trên tay Bản vương có một mảnh đất, hoang phế đã lâu, diện tích lớn nhỏ hẳn sẽ thích hợp. Lần này trở về, nàng để cho Lạc quản gia tìm người, xây dựng lại."
Người khác không mua được, người này lại có mảnh đất hoang phế tại Thiên Ninh, trong đế đô?
Hàn Vân Tịch mừng rỡ, "Tạ điện hạ!"
Sản nghiệp của Cổ Thất Sát tại Thiên Ninh Đế Đô cũng không thiếu, dành ra một mảnh đất, thật ra thì không khó. Chẳng qua, dù sao cũng không phải là đất hoang phế, mà là đất đang được sử dụng. Mà bây giờ, một khi dọn ra cho Hàn Vân Tịch mở Dược Đường, nhất định sẽ bại lộ một ít bí mật của hắn.
Hàng thiêu mi của Cổ Thất Sát nhìn Long Phi Dạ, đầy hâm mộ và ghen ghét!
"Cổ Thất Sát, Dược đường này sẽ có tên là "Dược quỷ Đường". Ngươi thấy như thế nào?" Hàn Vân Tịch dò hỏi.
Cổ Thất Sát không nghĩ tới Hàn Vân Tịch sẽ còn hỏi hắn cách nhìn như thế nào. Đáy mắt hắn thoáng qua một nụ cười châm biếm, nhưng ngoài mặt, thái độ vẫn như cũ, "Ngươi lại đánh chủ ý gì lên người Lão Tử?"
"Ngày sau, Dược Quỷ Cốc bán Dược, chỉ có thể thông qua Dược quỷ Đường. Nơi này về sau chỉ trồng thuốc, không bán Dược!" Hàn Vân Tịch đáp.
Cổ Thất Sát cười lạnh, "Ngươi nghĩ sẽ vây Lão Tử ở chỗ này hay sao?"
"Dược quỷ Đường lúc nào cũng hoan nghênh ngươi. Cho dù lão nhân gia ngươi muốn tới đứng ở quầy bán thuốc, cũng không có người nào dám cản ngươi." Hàn Vân Tịch nói.
Cổ Thất Sát chờ Hàn Vân Tịch nói những lời này! Hắn nhìn nàng, không nói lời nào, trong lòng ôn nhu, tự nhẩm, nói một câu, "Hàn Vân Tịch, ngươi thật là thông minh, nha đầu ngốc!"
Long Phi Dạ ngồi ở một bên, đem tất cả ghim vào trong mắt, nghe vào trong tai, nhớ kỹ trong lòng, bất động thanh sắc.
Thấy lão quản gia còn đứng ngớ người, Hàn Vân Tịch cau mày, "Ngươi còn ngớ người ra làm gì? Nếu tiếp tục trì hoãn, còn bao nhiêu người phải chết!"
Nếu như nàng đến sớm một chút, sớm đoạt được Dược Quỷ Cốc một chút, có lẽ, vị nam nhân hôn mê bất tỉnh bên ngoài cũng không cần chịu đựng tang thê đau đớn đến như vậy.
"Phải phải! Tiểu nhân lập tức đi!"
Đột nhiên, lão quản gia chẳng còn thống hận vị Vương phi nương nương này. Thậm chí, hắn bắt đầu mong đợi thời gian Dược quỷ Đường khai trương.
Lão quản gia mang một đám người, cầm một đống dược liệu lớn. Hắn mới ra khỏi cổng lớn của viện tử, bên ngoài liền truyền tới một trận xao động.
Lại qua một hồi, ở bên trong phòng, mấy người Hàn Vân Tịch bọn họ liền nghe được đủ loại âm thanh cảm kích.
Hàn Vân Tịch vốn định đi, lại không nhịn được, ở lâu thêm chốc lát. Nàng đi tới trong sân, từ khe cửa nhìn ra phía ngoài. Vốn là từng gương mặt với dáng vẻ phàn nàn, mất mát, nay đầy vui sướng, tràn đầy hy vọng, cũng cười vui. Nàng cũng không tự chủ, cười.
Trên đời này, người bị bệnh tật thì vô số, một số muốn cứu cũng không thể được. Nhưng đã nhìn thấy, cũng không thể bỏ mặc không cứu, phải không?
Nàng tin tưởng, đám người này sau khi mua được Dược trở về, nhất định rất nhanh sẽ truyền bá tin tức Dược Quỷ Cốc bán thuốc ra ngoài. Đến lúc đó, giá cả dược liệu, nàng nhất định phải điều chỉnh. Có những dược liệu nên bán giá trên trời, nhưng vẫn phải là dùng giá trên trời để bán đi!
Mặc dù Long Phi Dạ có bạc, thừa sức để cho nàng phung phí, nhưng Long Phi Dạ nuôi đội ngũ nhân lực, phỏng chừng cũng không ít, các khoản chi tiêu sẽ rất lớn. Hàn Vân Tịch không hy vọng chính tấm lòng thầy thuốc của mình làm liên lụy Long Phi Dạ. Huống chi, làm từ thiện luôn phải có điều kiện, mạnh về tiền bạc, có tính tuần hoàn, mới có thể duy trì dài lâu.
Đương nhiên, Hàn Vân Tịch cũng không muốn chiếm tiện nghi của Cổ Thất Sát. Nàng suy nghĩ, nếu xây được Dược quỷ Đường, nàng sẽ tìm Cố Thất Thiếu để hắn giúp một chuyện. Để cho Cố Thất Thiếu khuyên bảo Mộc Linh Nhi đến Dược quỷ Đường làm việc. Sau khi nàng và Cổ Thất Sát phân chia bạc, coi như là sẽ trả tiền thuê người làm cho Mộc Linh Nhi.
Nàng có nghe nói, bởi vì sự kiện thọ yến thái hậu đến nay, Mộc Linh Nhi vẫn còn bị Hội Trưởng Lão của Dược Thành đuổi bắt. Thỉnh thoảng, đã có người tìm đến Mộc gia, gây sự với Mộc Anh Đông. Đã một năm nay, Mộc Linh Nhi không lộ diện ở Dược Thành, mà vị phu nhân trông coi quyền tài chính của Mộc gia, cũng đã sớm cắt nguồn chu cấp kinh tế cho Mộc Linh Nhi.
Thật không biết nha đầu này một năm qua đang làm gì, làm thế nào trải qua được.
Nghĩ đến đây, Hàn Vân Tịch lại nghĩ tới Mộc Linh Nhi cản xe ngựa, tức giận mắng nàng. Nàng muốn giải thích hiểu lầm kia nhưng nàng không có biện pháp. Muốn nàng và Mộc Linh Nhi giải thích rõ, chỉ có thể dựa vào Cố Thất Thiếu!
Thấy Hàn Vân Tịch cười vui vẻ như vậy, Cổ Thất Sát cũng cười. Thuốc gì, tiền bạc gì, phân lượng gì hay bồi thường cái gì, với hắn mà nói, tất cả đã không còn trọng yếu.
Sau khi Hàn Vân Tịch cùng Long Phi Dạ rời khỏi, Cổ Thất Sát nói với lão quản gia, "Nhớ, sau này gọi Hàn Vân Tịch là nữ chủ tử!"
Lão quản gia không nhịn được, hắn nghiêm túc nói, "Chủ tử, như vậy không ổn thỏa!"
"Chỗ nào không ổn thỏa?" Cổ Thất Sát hỏi.
"Chuyện này... Nếu trêu đùa Tần Vương Phi, chuyện này.. rất chi đáng ngại!" Lão quản gia rất thành thực. Hắn kêu Dược quỷ đại nhân là chủ tử, nếu như cũng kêu Tần Vương Phi là nữ chủ tử, đây không phải là chiếm tiện nghi của người ta thì là cái gì chứ?
Cổ Thất Sát hừ lạnh, "Nàng muốn một nửa Dược Quỷ Cốc của Lão Tử, vậy không phải là nữ chủ tử của Dược Quỷ Cốc thì là cái gì?"
"Phải phải! Thuộc hạ nhớ!" Lão quản gia chỉ có thể hùa theo. Tóm lại, ngay trước mặt Tần Vương Phi, còn có mặt Tần Vương điện hạ, ngàn vạn lần hắn cũng không dám.