Trừ Tần Vương Phủ, nơi này là địa phương Hàn Vân Tịch được lâu nhất, Hàn gia cũng không sánh nổi nơi này.
Hàn Vân Tịch đứng ở cửa, ngước nhìn tấm bảng rộng lớn, ngây ngốc ngẩn người.
Ở chỗ này, hắn đứng ở sau lưng nàng, ngâm tụng ra «Bói Toán Tử • vịnh Mai».
(Ta quên luôn bài thơ ta từng dịch. Chỉ nhớ của Đỗ Phủ hay Lí Bạch gì đó haha 👵🏻)
Ở chỗ này, hắn hỏi nàng quý giá như thế nào, nàng đáp lại, "Nguyện được tâm ý một người, chung thủy đến đầu bạc răng long".
Ở chỗ này, nàng có thói quen tựa đầu vào vai hắn, chìm vào giấc ngủ. Hắn cùng nàng vượt qua mùa Đông Thiên Ninh lạnh lẽo nhất.
Nơi này, chính là Mai Hải Giang Nam tiếng tăm lừng lẫy, là một trong ba lâm viên lớn nhất Giang Nam, nổi danh nhất một toà. Bởi vì vào thời điểm mùa Đông cùng mùa Xuân hàng năm, mai nở tựa như biển mà có tên này.
Nơi này, là nơi Long Phi Dạ đưa cho nàng lễ tết, khiến cho nàng cất giữ trong bao y tế, lúc nào cũng thiếp thân mang theo.
Tất cả cảnh tượng mùa đông năm ngoái còn rõ mồn một trước mắt. Lúc nàng rời đi còn nghĩ, liệu mùa Đông giá rét năm sau có thể trở lại hay không. Nhưng là, nhưng là...
Nhưng là, Long Phi Dạ, mùa hè còn chưa đi qua, làm sao chúng ta lại biến thành như vậy?
Chàng, có thể ở trong phủ hay không?
"Vương phi nương nương, xin mời."
Giao Binh trình lên lệnh bài vườn Mai, cắt đứt dòng suy nghĩ của Hàn Vân Tịch.
Không thể nghi ngờ, bao y tế ở trong ngay tay hắn. Hắn lấy lệnh bài này từ trong bao y tế kia.
Hàn Vân Tịch yên lặng rất lâu sau đó, cuối cùng, hỏi ra lời, "Điện hạ ở bên trong?"
"Vương phi nương nương thứ tội, thuộc hạ cũng không biết. Tới hôm qua thuộc hạ mới nhận được mệnh lệnh đưa ngài đến nơi này." Giao Binh thành thật trả lời.
Hàn Vân Tịch lặng lẽ nhận lấy lệnh bài, bước vào Mai Hải Giang Nam.
Vừa đi vào, nàng liền bước nhanh về phía suối nước nóng Tiểu Trúc. Nàng cũng không biết mình gấp cái gì, chính là gấp thôi.
Nàng cơ hồ là vọt tới suối nước nóng Tiểu Trúc, lặng lẽ dừng bước ở cửa. Tiểu Trúc trống không đập vào trước mắt, nàng mới lấy lại tinh thần.
Hắn, không có ở đây.
Nàng nhàn nhạt mà cười, cười chính mình nóng lòng, tâm tình gấp gáp cái gì nhỉ?
Người, thấy hay không thấy, có gì khác biệt?
Sợ là hắn sẽ không gặp nàng. Nếu không, đã một tháng, dù hắn bận rộn đi nữa, cũng đều sẽ tới.
Chẳng qua, nhét nàng vào Mai Hải này làm gì?
Nếu người này không tới thì hắn muốn những thứ tục vật này làm gì?
Hàn Vân Tịch tìm Giao Binh, "Người Hàn gia ở nơi nào?"
"Điện hạ đã an bài, ở ngay tại Quận Nam Ninh, xin Vương phi nương nương yên tâm." Giao Binh thành thật trả lời.
"Chuẩn bị xe, ta muốn đi Nam Ninh." Hàn Vân Tịch nhàn nhạt nói.
Giao Binh không nhận được bất cứ mệnh lệnh gì của điện hạ, chỉ có thể nghe lệnh của nữ chủ tử này.
Chẳng qua, vừa mới chuẩn bị tốt xe, đột nhiên mây đen giăng đầy trời, lôi đình trận trận, mưa như trút nước.
Hàn Vân Tịch chỉ có thể chờ đợi trong Vũ Đình.
Nàng ngồi ở ngưỡng cửa, nhìn màn mưa dần dần dày đặc, không tự chủ ngẩn người ra.
Nàng không biết, Long Phi Dạ vẫn luôn ở cách đó không xa nhìn nàng.
Một tháng này, Thiên Ninh rối loạn, nhưng vị Vương Giả chấp chưởng này lại không hề làm gì cả. Hắn một đường đi theo xe ngựa của Hàn Vân Tịch, một đường từ Bắc đến Nam, bí mật thủ hộ, yên lặng đi cùng.
Rõ ràng đã nói phải gặp nàng, cũng rõ ràng thời thời khắc khắc đều thấy nàng. Chẳng qua, nàng cũng không biết.
Lúc này, cũng không biết hắn là đang nhìn mưa, hay là nhìn nàng, hay là cũng ngẩn người. Hai tròng mắt của hắn đen sâu xa như biển không lường được, hắn cau mày kiếm, nhíu nhíu vào mi tâm.
Nắm khắp thiên hạ trong tay, lại không khống chế nổi một nữ nhân.
Đột nhiên, một đạo bóng trắng từ phía sau Hàn Vân Tịch phi chạy tới. Nhận ra được động tĩnh, Hàn Vân Tịch lập tức quay đầu. Long Phi Dạ muốn đi, nhưng căn bản không kịp, vừa vặn bị Hàn Vân Tịch bắt gặp!
Tiểu Đông thở hồng hộc nhào tới. Nó đã quấn quít một tháng, luôn muốn dẫn Vân Tịch ma ma thấy Long đại đại, nhưng một mực không có cơ hội.
Cuối cùng, trận mưa này cho nó cơ hội. Nó chỉ hy vọng, nếu lần này còn bị Long đại đại níu lại cái đuôi, kết quả sẽ không quá thảm.
Hàn Vân Tịch thế nào cũng không nghĩ tới cứ như vậy nhìn thấy Long Phi Dạ. Nàng ngớ ra, cảm giác thật giống như nằm mơ, vừa quay đầu, hắn liền ở sau lưng.
Long Phi Dạ liếc mắt nhìn Tiểu Đông, bất động thanh sắc, mặc cho Hàn Vân Tịch nhìn.
Đáng chết, hai người vừa thấy mặt lại là cùng trầm mặc.
Cuối cùng, Long Phi Dạ trực tiếp xoay người muốn đi.
"Chàng đứng lại!" Hàn Vân Tịch lạnh giọng.
Long Phi Dạ thật đứng lại, bóng lưng đặc biệt yên lặng.
"Tìm ta có chuyện gì?" Hàn Vân Tịch nhàn nhạt hỏi.
Long Phi Dạ không trả lời, đứng chốc lát, liền muốn đi.
Hàn Vân Tịch nhìn hắn từng bước, từng bước đi mất, giận đến mức lao vào trong mưa, đuổi kịp đến trước mặt hắn. Nàng đem lệnh bài vườn Mai ném cho hắn, "Cầm bao y tế, trả lại cho ta!"
Long Phi Dạ không bắt lấy, lệnh bài cứ như vậy, ứng tiếng mà vỡ nát.
Hắn cúi đầu nhìn, nàng cũng là cúi đầu. Nhìn nhìn lệnh bài tan tành dưới đất, lòng bàn tay nàng liền đau.
"Được." Hắn cuối cùng mở miệng.
Nàng chợt ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ thấy hắn vẫn giống như dĩ vãng. Mí mắt hắn nặng liễm, mặt đầy vắng lặng yên tĩnh, "Bản vương không mang theo."
"Lúc nào đem ra? Ta phải rời khỏi nơi này!" Nàng lạnh lùng nói.
Nói xong, hắn liền rời đi, biến mất ở màn mưa bên trong.
Hàn Vân Tịch chỉ ngây ngốc đứng ở trong mưa. Nàng chỉ cảm thấy toàn thế giới cũng đang mưa, mưa dông gió giật!
Sau cơn mưa, Long Phi Dạ không thấy, mà Hàn Vân Tịch bệnh nặng một trận, phong hàn nghiêm trọng, sốt cao. Người làm tìm Đại Phu đến, bắt mạch, bốc dược.
Đáng tiếc, người làm nấu Dược thành thuốc, đưa đến miệng nàng. Nàng trực tiếp vứt bỏ, sáng sớm đã rớt bể ba chén lớn.
Hắn, cuối cùng cũng xuất hiện.
Nàng mơ mơ màng màng tỉnh lại, thấy hắn ngồi một bên giường nhỏ, ôn nhu nhìn nàng. Nàng chỉ coi là lại nằm mơ, rất nhanh thì nhắm mắt lại, rất sợ tỉnh mộng.
"Cầm Dược uống."
Hắn vừa mở miệng, nàng liền thanh tỉnh, lại thấy mặt hắn trầm mặc, nàng đã biết đây không phải là mộng.
Hắn tự mình cầm Dược, đút tới miệng nàng, nàng quay đầu đi chỗ khác, không nhìn, không để ý tới.
Hắn vẫn đút thuốc tới miệng, nàng giận dữ, bưng bát thuốc lên, đập xuống trên nền đất, "Long Phi Dạ, rốt cuộc chàng muốn như thế nào?"
"Cầm Dược uống." Hắn nhàn nhạt nói.
"Trả lời vấn đề của ta!" Nàng tức giận. Đã một tháng, chỉ có hắn âm thầm gặp mặt, lại không cho nàng rời đi. Hắn đang đùa bỡn nàng sao?
Sốt cao, động tức giận một cái, mặt liền đỏ tím, dáng vẻ dọa được người. Vừa mới dứt lời, nàng liền ho khan kịch liệt, ho đến tâm can tỳ phế đều đau.
Cuối cùng, giọng hắn cũng lộ vẻ gấp gáp, "Uống Dược trước, ta sẽ trả lời nàng."
"Nếu như ta không thì sao?" Mắt nàng lạnh lùng, đầy khiêu khích. Đây không phải là được sủng ái mà kiêu, nàng đang tức giận đến mức cả người đã ốm bệnh lại càng không tốt.
Hắn không nói. Đột nhiên, uống một hớp Dược lớn, sau đó vồ lấy cằm nàng, hung hãn phong bế miệng nàng, truyền Dược qua.
(Lão nương già rồi cũng muốn truyền thuốc kiểu vậy á =)) 😌🥺)
Nàng liều mạng giãy giụa, hắn đều không thả. Đút hết Dược trong miệng, lại uống một hớp lớn, tiếp tục.
Nàng giận đến mức đấm một đấm lao tới, trong lúc vô tình, đấm thẳng vào giữa ngực hắn. Hắn lập tức buông nàng ra, quay đầu đi chỗ khác, phun ra một ngụm tiên huyết.
Nội thương mới tốt được năm phần mười, mà khoảng cách giữa nàng và hắn gần như vậy, nàng đấm thẳng vào chính giữa điểm hắn bị nội thương.
Trong nháy mắt, nàng ngây ngốc, kinh ngạc nhìn mặt hắn đột nhiên trở nên vô cùng nhợt nhạt, không biết làm sao.
Hắn, thế nào?
Hắn lau đi vết máu khóe miệng, vẫn đút Dược tới miệng nàng, "Uống xong."
"Long Phi Dạ, chàng bị thương?" Nàng kinh thanh. Mặc dù không biết, nhưng nhìn dáng vẻ của hắn, hoàn toàn không có vết thương trên ngươi, nàng đoán được là nội thương.
Võ công của hắn tốt như vậy, tại sao bị nội thương? Ai hạ thủ?
Quả đấm của nàng có thể có bao nhiêu khí lực? Một quyền là có thể để cho hắn hộc máu, như vậy, thương thế kia nghiêm trọng đến mức nào?
Hắn không để ý vấn đề nàng hỏi, cố chấp giống như đứa bé, không buông tha, "Nàng uống xong đi."
"Chàng thế nào? Chuyện gì xảy ra? Chàng nói! Một tháng này, chàng đi làm gì?"
Nàng vội vàng đẩy tay hắn ra, muốn kiểm tra ngực hắn, nhưng hắn lại cố chấp bưng tới Dược, "Uống xong!"
"Long Phi Dạ, rốt cuộc chàng thế nào? Chàng mau nói!"
Hàn Vân Tịch khóc, nước mắt từng hàng chảy dài. Cảm giác sợ hãi lúc này, tất cả ủy khuất hơn một tháng qua đều xông tới, "Long Phi Dạ, rốt cuộc chàng thế nào? Thế nào?"
Hắn vội vàng lau nước mắt cho nàng, nhưng lau thế nào cũng không xong.
"Ta không có việc gì." Hắn nhàn nhạt nói.
"Tên lừa gạt!" Nàng hung dữ. Rõ ràng còn hộc máu, làm sao có thể không việc gì?
"Thật không có chuyện, trước tiên nàng mau uống hết Dược, ngoan." Hắn vẫn nhớ tới việc cho nàng uống thuốc. Hắn đã thật vất vả để nàng bồi bổ thân thể, không thể hủy.
"Không uống!"
Nàng quật khởi. Thật ra, hắn cũng không thể làm gì nàng, hắn chỉ có thể trả lời nàng, "Người của Kiếm Tông đả thương, không có gì đáng ngại."
"Sư phụ chàng?"
Hàn Vân Tịch rất khiếp sợ. Đoan Mộc Dao nhất định sẽ không đả thương hắn. Phỏng chừng Thiên Sơn Kiếm Tông cũng không có mấy người có thể gây tổn thương cho hắn.
Ngày đó, rốt cuộc tại sao hắn âm thầm đi cùng Đoan Mộc Dao, còn đi gấp như vậy? Một câu giải thích cũng không nói với nàng, còn không để cho nàng đi theo?
"Không phải, là Sư Thúc, Thương Khâu Tử." Hắn nhàn nhạt nói. Nếu như không phải là chuyện của sư phụ, hắn vẫn nguyện ý nói với nàng.
Về phần sư phụ, hắn sẽ không nói, cũng sẽ không để nàng gặp.
"Chuyện gì xảy ra?" Hàn Vân Tịch nghiêm túc hỏi.
"Sư môn hệ phái tranh đấu, đã giải quyết." Hắn nói nghe thật vân đạm phong khinh. Nếu như cùng Thương Khâu Tử tỷ thí, làm sao có thể bị thương nặng như vậy?
"Tại sao chàng không nói cho ta? Tại sao cái gì cũng không nói cho ta biết?" Nàng tức giận truy hỏi.
"Chuyện đột nhiên xảy ra"
Hắn vừa nói, lại bưng Dược tới.
"Không uống!" Nàng lại đẩy ra, "Ta xem thương thế một chút."
Nàng cau mày, hai mắt ngấn lệ đỏ lên, không nhúc nhích.
Hắn bất đắc dĩ, chỉ có thể đặt bát Dược xuống, cởi áo ra. Thời gian qua lâu như vậy, Chưởng Ấn trên ngực vẫn còn nhìn thấy, đủ thấy Thương Khâu Tử có nhiều ác ý.
Nàng thương tiếc, nhẹ nhàng đụng chạm, lại sợ hắn đau, không dám đụng mạnh, "Vừa xong, ta thật đáng chết!"
"Trước tiên nàng uống hết Dược, có được hay không?"
Hắn suýt nữa thành cầu xin nàng. Đời này, hắn chưa từng cầu xin ai. Bên ngoài còn ba Quận Trung Bộ, mười lăm thành tại Giang Nam còn đang chờ hắn đi chấp chưởng, hiệu lệnh, hắn lại ở chỗ này, năn nỉ ỉ ôi một nữ nhân uống thuốc.
(Mấy vị cô nương cứ nghĩ dưỡng tử của lão nương tài ba đi xây thành, dựng nước:)) nào có. Dưỡng tử nhà lão nương ở nhà chăm vợ cảm👀)
Mà nữ nhân này, hết lần này tới lần khác, đều không chịu uống thuốc.
"Chàng hoài nghi ta cùng Cố Thất Thiếu không thanh bạch! Chàng đã xem thường ta!"
Đây không phải lời chất vấn, đơn giản nàng khẳng định, chỉ trích hắn.
Tay hắn có chút cứng đờ, "Không được."
Chẳng qua, rất nhanh lại bổ sung một câu, "Ta giết không nàng, nhưng ta sẽ giết Cố Thất Thiếu."
Hắn, để ý chuyện đó!
"Ta không phải cố ý! Lúc ấy..."
Nàng vội vàng giải thích tình huống lúc ấy một lần. Vì né tránh Hắc Y cao thủ, nàng và Cố Thất Thiếu chỉ có thể làm như vậy. Mà sau đó, nàng chưa mặc quần áo tử tế liền xử lý vết thương cho Cố Thất Thiếu, hoàn toàn không phải cố ý.
Đừng nói tới người bị thương là ân nhân cứu mạng nàng, coi như không phải ân nhân, gặp phải tình huống khẩn cấp như vậy, nàng cũng không đoái hoài tới nhiều như vậy.
Cố Thất Thiếu bị thương quá nặng, cấp cứu là tranh đoạt mạng sống với Diêm Vương từng giây từng phút!
Cho dù giải thích, mặt hắn vẫn đầy âm trầm, "Vĩnh viễn ta sẽ không tha thứ cho nàng. Cầm Dược uống."