Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi

Chương 514



Làm cho thời điểm người ở trong suối nước nóng tỉnh lại, đưa ra cánh tay ngọc vươn vai, toàn bộ sự chú ý của Long Phi Dạ liền không tự chủ, hội tụ đến trong suối nước nóng Tiểu Trúc.

Chỉ thấy nữ nhân kia như hoa sen mới nở, lười biếng. Sau khi rời khỏi nước, nàng liền không nữa lười, động tác lanh lẹ trùm lên áo choàng tắm.

Động tác của nàng rất nhanh, nhưng mắt Long Phi Dạ cũng mau, như một loại phi ưng sắc bén, khóa thật chặt con mồi. Hắn bá đạo, càn rỡ. Mà hắn cũng rất nghiêm túc nhìn kỹ, mỗi một chỗ, mỗi một tấc da thịt trên người nàng, hắn đều không dễ dàng bỏ qua.

Cho dù là nơi cực kỳ tư mật, hắn đều không chớp mắt, tim không đập mạnh, mặt không đỏ, nghiêm túc mà nhìn.

(🤔🥺🧐)

Hoá ra, một số thời khắc, Tần Vương điện hạ thật sự không phải là chính nhân quân tử!

Trời mới biết, chờ đến khi hắn buông xuống tất cả băn khoăn, hắn sẽ thấy mình xấu xa đến mức nào! Vô cùng xấu!

Tóm lại, liên tục mấy buổi tối, Long Phi Dạ cơ hồ đem Hàn Vân Tịch nhìn hết sạch.

Hàn Vân Tịch khôn khéo cực kỳ lại hoàn toàn không biết gì đối với những thứ này. Nàng chỉ cảm thấy mấy ngày nay ngâm suối nước nóng, ngâm tới mức cơ thể thoải mái, cũng muốn có một suối nước nóng lộ thiên ở trong Vương phủ tại thành Nam Ninh.

Cũng không biết nhiều năm sau, khi Hàn Vân Tịch biết chân tướng của sự tình sẽ có phản ứng như thế nào. Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là Long Phi Dạ có dám nói với nàng hay không?

Thời gian thật nhanh, đã là ngày thứ sáu, qua một ngày nữa là đến thời gian Mộc Linh Nhi khiêu chiến Cổ Thất Sát.

Đáng tiếc, bất kể là Mai Hải Giang Nam nơi này, hay Dược Quỷ Đường bên kia, ai cũng không có tin tức của Cổ Thất Sát. Chẳng lẽ, tên kia thật sự không lộ diện?

Long Phi Dạ cùng Hàn Vân Tịch trở về đến thành Nam Ninh trước một ngày, mắt thấy ngày mai chính là ngày Mộc Linh Nhi tới. Đáng tiếc, cũng lúc này, ngay cả bóng dáng của Cổ Thất Sát cũng không ai có thấy.

Nếu như hắn có suy nghĩ ra mặt ứng chiến, chẳng phải nên đến Dược Quỷ Đường từ sớm chứ? Sau khi đóng cửa, mọi người liền vây quanh bàn trà, một bên nghỉ ngơi, một bên nghị luận.

Mở miệng trước là Tô Tiểu Ngọc, "Đánh cược một lần, ta cá là con quỷ kia sẽ không tới!"

"Không lễ phép, Dược Quỷ đại nhân không thể nào không đến!" Triệu ma ma lập tức khiển trách, "Danh tiếng của Dược Quỷ Đường chúng ta là dựa vào Dược Quỷ đại nhân. Lần này, nếu hắn không đến, không chỉ có hắn mất thể diện, Dược Quỷ Đường cũng mất thể diện theo!"

Trước đây, Triệu ma ma rất khinh thường Dược Quỷ đại nhân. Nhưng từ khi Dược Quỷ đại nhân cùng Vương phi nương nương hợp tác mở tiệm, sau khi một đám người bọn họ lại tới trợ giúp. Có thể nói, thái độ đã chuyển biến lớn, thay đổi ba trăm sáu mươi độ.

Đơn giản là coi Cổ Thất Sát là một người tài.

"Ta đoán, hắn chưa chắc sẽ đến. Ngược lại, không phải là sợ thua, khả năng thật sự chính là không nhìn trúng Mộc Linh Nhi." Hách Liên phu nhân nói, lại bổ sung một câu, "Còn ta vẫn hy vọng hắn sẽ đến. Nghe đại danh đã lâu, đến bây giờ cũng chưa từng thấy!"

"Mẹ, ta cũng hy vọng Dược Quỷ lão gia gia đến. Ta muốn học Phối Dược với hắn. Ta còn rất nhiều vấn đề muốn thỉnh giáo lão nhân gia." Tiểu Dật nhi suy nghĩ một chút, lại nói, "Mẹ, nếu Dược Quỷ lão gia gia không đến, sẽ bị người khác bêu xấu thành trò cười chứ?"

"Dật thiếu gia, nhân tài trong thiên hạ không thiếu, hắn cũng chưa từng để ý tới ai. Làm sao Dược Quỷ đại nhân có thể để ý tới ngươi? Nghe nói, hắn luôn luôn làm theo ý mình. Cái loại người không có chỗ nào ràng buộc, tính khí coi rẻ thế tục, không phải người tốt." Mặt Tiểu Trầm Hương đầy miên man nghĩ.

"Có tới hay không, thật đúng là khó nói. Loại người như vậy, tính tình cả suy nghĩ đều khó khăn."

Bách Lý Minh Hương cũng mở miệng, nhìn sang hướng Cố Bắc Nguyệt, "Cố Đại Phu, ngươi cảm thấy thế nào?"

Sau khi Cố Bắc Nguyệt trú vào Dược Quỷ Đường, danh xưng Thái Y liền chính thức huỷ bỏ. Mọi người đều trao cho hắn danh hiệu, gọi hắn là Cố thần y. Hắn thì luôn không sợ người khác làm phiền, sửa lại là "Cố Đại Phu". Mấy ngày kế tiếp, mọi người cũng liền gọi thành thói quen.

Cố Bắc Nguyệt cũng không  trực tiếp trả lời Bách Lý Minh Hương, mà là nhìn hướng Long Phi Dạ, "Điện hạ, ngài cảm thấy thế nào?"

Phải biết, Long Phi Dạ cùng Hàn Vân Tịch là trầm mặc nhất. Sự tình Cổ Thất Sát chính là Cố Thất Thiếu, trừ hai người bọn họ biết được, cũng chỉ có tầm hai, ba người thủ hạ của Long Phi Dạ biết.

Lúc này, kịch liệt thảo luận, mọi người ngưỡng mộ, đều không biết rõ tình huống!

Mặt Long Phi Dạ không biểu tình, "Ngươi cảm thấy thế nào?"

"Tại hạ thiết nghĩ, Dược Quỷ đại nhân sẽ không tới." Lúc này Cố Bắc Nguyệt mới cho ra cái nhìn.

"Vì sao?" Long Phi Dạ lạnh lùng hỏi.

"Cứ cho là không nhìn trúng Mộc cô nương." Cố Bắc Nguyệt cho một câu trả lời rất bình thường. Hiểu đơn giản là có nói cũng tương đương với không nói gì.

Long Phi Dạ lười nhìn lại hắn, mà hắn cười nhạt, cười ý vị thâm trường.

Sở dĩ, Long Phi Dạ ngồi ở chỗ này với một nhóm người như vậy, cũng là phụng bồi Hàn Vân Tịch. Mà là mọi người thảo luận thất chủy bát thiệt(1), hắn cuối cùng là không thích.

(Chú thích:

(1) Thất chuỷ bát thiệt:[七嘴八舌]: bảy miệng tám lưỡi, ý là tranh nhau mà nói.)

Đang muốn đi, ai biết, Cố Bắc Nguyệt giống như là cố ý, hỏi Hàn Vân Tịch, "Vương phi nương nương, người cảm thấy thế nào?"

Hàn Vân Tịch lười biếng, miễn cưỡng đứng lên, duỗi người một cái, "Ngày mai sẽ biết chứ. Mọi người giải tán đi, đi ngủ sớm một chút."

Đi ngủ sớm một chút?

Một đêm này, trời mới biết có người nào trằn trọc trở mình đến trời sáng.

Mộc Linh Nhi nhất định sẽ mất ngủ.

Vào giờ phút này, trăng sáng nhô lên cao, nàng ngồi ở trên xích đu trong sân cách vách Dược Quỷ Đường. Lắng nghe bàn tán, câu được câu không, chân đung đưa đẩy xích đủ, người đã sớm thất thần.

Ngày ấy, nàng buông lời khiêu chiến, nàng liền ở ngay tại trong nhà này. Bây giờ, Mộc gia, thậm chí là đám người Hội Trưởng Lão của Dược Thành biết rất rõ ràng nàng ở nơi này, tuy nhiên, cũng không đến gần.

Không thể nghi ngờ, Hàn Vân Tịch phái Ám Vệ canh giữ.

Hàn Vân Tịch không nói, nàng cũng làm như không biết. Nhưng nàng đã ngầm tiếp nhận.

Lấy tính tình của nàng, làm sao sẽ tùy tiện tiếp nhận trợ giúp. Nhưng từ khi Hàn Vân Tịch nói với nàng bí mật kia, nàng sẽ không tính nhiều như vậy.

Tới lui, tới lui, Mộc Linh Nhi đột nhiên dừng lại, cũng không biết nghĩ đến cái gì, khóe miệng dâng lên một vệt ngọt ngào, một nụ cười tí tách. Nàng chỉ cười nhẹ mà trong không khí, cũng tràn đầy mùi vị mật đường.

Thời điểm trời bắt đầu hửng sáng, Triệu ma ma đi từ cửa hông ra ngoài, phải đi mua thức ăn, lại thấy một nữ tử áo quần đơn bạc, đứng ở cửa. Không ai khác, chính là Mộc Linh Nhi.

Triệu ma ma bị dọa cho giật mình. Nha đầu này tới giờ này, không khỏi quá sớm chứ?

Thật ra, Mộc Linh Nhi đã ngồi chờ tại cửa một canh giờ, vừa mới đứng lên.

Nàng kích động!

Thấy Triệu ma ma đi ra, Mộc Linh Nhi nhất quán nhìn Hàn Vân Tịch bằng ánh mắt không tốt lại cười với nàng, cười đặc biệt hữu hảo.

Triệu ma ma quả thực không cười nổi, nhìn nàng một hồi, lập tức quay vào cửa. Triệu ma ma chạy vào hậu viện, tìm Cố Bắc Nguyệt.

"Cố Đại Phu! Cố Đại Phu, cô nương Mộc gia kia không phải là điên chứ?"

"Chuyện gì xảy ra?" Cố Bắc Nguyệt rất khẩn trương.

"Đã đứng ở cửa chờ rồi, còn cười với lão thân." Triệu má má nghiêm túc nói.

Phản ứng đầu tiên của Cố Bắc Nguyệt là sững sờ, ngay sau đó, hắn liền cười, "Bình thường, chuyện lớn như vậy, nàng ta khẩn trương."

Lúc này Triệu ma ma mới an tâm, đi ra ngoài từ cửa sau.

Thời điểm Triệu ma ma trở về, Dược Quỷ Đường đã mở cửa. Trước cửa là một đám người tấp nập, một mảnh huyên náo, tình cảnh so với thời điểm khai trương còn lớn hơn nhiều.

Mộc Linh Nhi lại đứng ở vị trí cổng lớn của Dược Quỷ Đường.

Nàng hẹn thời gian là ngày hôm nay khiêu chiến chứ không ước hẹn thời gian cụ thể. Cho nên, bây giờ cũng không biết Cổ Thất Sát có tới hay không. Một mảnh ầm ầm, toàn bộ mọi người đang nghị luận chuyện này.

Không bao lâu, Long Phi Dạ cùng Hàn Vân Tịch cũng đến.

Nhưng bọn họ không ra mặt, đang ngồi chờ trong vườn hoa, phía sau Dược Đường.

Ai ngờ, chờ một mạch thẳng tới buổi trưa, Cổ Thất Sát vẫn không tới.

"Cổ Thất Sát, rốt cuộc có ở bên trong hay không?"

"Tần Vương điện hạ, Vương phi nương nương đang ở bên trong. Hãy cho mọi người một lời chắc chắn! Đừng để mọi người chờ nữa!"

"Cổ Thất Sát có tới hay không nhỉ? Chẳng lẽ, thật sự không đến đây?

...

Đủ loại chất vấn, thậm chí, lại không ít lời khích tướng, "Cổ Thất Sát ngươi đi ra! Một tiểu nha đầu cũng để cho ngươi sợ như vậy?"

"Dược Quỷ đại nhân, tiểu cô nương nhà người ta cũng đứng nửa ngày. Ngươi quá xem thường người ta, dầu gì, cũng phải cho người ta một phần mặt mũi chứ."

Thậm chí, còn có người mượn cơ hội gây chuyện.

"Đùa bỡn người hay sao? Nếu không ra, sau này ta cũng không tới Dược Quỷ Đường mua thuốc!"

"Không có gì nổi bật, tự coi mình quan trọng hay sao?"

"Ha ha, ta xem đây là đồn thổi lên đi! Dụng tâm lương khổ nha!"

...

Những thanh âm này, Long Phi Dạ cùng Hàn Vân Tịch sẽ không để ý tới. Nhưng không bao lâu, Bách Lý Minh Hương đi tới đây.

"Điện hạ, Vương phi nương nương, Hội Trưởng Đại Nhân của hiệp hội Dược liệu từ Dược Thành tới."

Tiếng nói vừa dứt, Tô Tiểu Ngọc báo lại, "Điện hạ, Vương phi nương nương, Hội Trưởng Lão Y thành phái mấy tên đệ tử tới bái kiến."

Rất nhanh, Sở Tây Phong cũng tới, "Điện hạ, Âu Dương Ninh Nặc cũng tới! Đang ngồi chờ tại trong điếm."

Bờ môi Long Phi Dạ dâng lên một tia cười lạnh, không lên tiếng. Hàn Vân Tịch tựa hồ chờ đợi hơi mất kiên nhẫn, phất tay một cái, "Không hốt thuốc thì cứ để tùy bọn hắn, ép buộc để làm gì."

Theo lý thuyết, khiêu chiến oanh động như vậy, Hàn Vân Tịch là một Đường chủ, lẽ ra phải mời những nhân vật trọng lượng trong giới Y-Dược tới trấn giữ, đảm nhiệm chức vụ giám khảo, trọng tài. Sau đó, lại mời một ít người quan, sĩ làm khách quý, tới xem cuộc chiến.

Lại không bàn về quá trình diễn ra như thế nào, ít nhất, nàng có thể mượn cơ hội, nhận biết không ít đại nhân vật, mở rộng giao thiệp.

Nhưng những ngày qua, Hàn Vân Tịch theo Long Phi Dạ nghỉ phép, căn bản sẽ không suy nghĩ nhiều như vậy.

Bây giờ, đại nhân vật, thế lực lớn lần lượt tới cửa, nàng lại còn không hoan nghênh!

Được rồi, tâm tình nàng lúc này không tốt đẹp gì.

Cố Thất Thiếu, rốt cuộc ngươi có tới hay không!

Chờ, chờ một chút nữa là tới buổi trưa.

Nhưng Dược Quỷ Đường không tỏ bất kỳ thái độ gì, Cổ Thất Sát cũng chậm trễ không lộ diện.

Đám người xao động dần dần an tĩnh lại. Chảng qua là an tĩnh, lại có thêm rất nhiều người nữa lục đục chạy tới, nhất quyết không rời đi.

Dù sao, trời còn chưa tối.

Dù sao, Mộc Linh Nhi đứng cả một ngày, không nhúc nhích còn chẳng hề nói một câu nào.

Chiều tà lặn về phía Tây, Hàn Vân Tịch nhìn ánh chiều tà, mặt đầy ngưng trọng.

Cố Thất Thiếu, rốt cuộc ngươi có dám tới hay không?

Thật ra, trong nội tâm nàng không có chút nào chắc chắn.

Lấy tính tình Cố Thất Thiếu, làm sao có thể chân chính để ý cái nhìn của thế tục? Làm sao có thể bị khích tướng đơn giản như vậy?

Hắn cao hứng, cho dù toàn thế giới cũng khinh bỉ, khiển trách hắn, hắn cũng làm theo ý mình. Hắn mất hứng, hắn có thể khinh bỉ toàn thế giới.

Nàng liên thủ với nha đầu ngốc Mộc Linh Nhi bày cuộc, chẳng qua chỉ là cho Cố Thất Thiếu một cái hạ bậc thang mà thôi, một cái cớ trở về Dược Quỷ Đường mà thôi.

Cố Thất Thiếu, trước đây chẳng phải có đuổi cũng không chịu đi sao? Lần này, ngươi có dám, có nguyện ý tới hạ đại bút, xóa bỏ Ân Ân Oán Oán, tới chấp chưởng Dược Quỷ Đường hay không?

Thấy biểu tình Hàn Vân Tịch có chút mất mát, Long Phi Dạ cười lạnh, "Coi như Bản vương có lòng báo ân hắn cứu mạng nàng, cũng vẫn cần hắn dám đến Dược Quỷ Đường!"

Long Phi Dạ nói nhảm, Hàn Vân Tịch nhớ. Nhưng nàng đốc định, Long Phi Dạ sẽ không muốn thiếu Cố Thất Thiếu một cái ân tình. Cho nên, lần này là cơ hội, tính toán rõ ràng Ân Ân Oán Oán.

Đáng tiếc, hắn không đến!

Long Phi Dạ đã sớm âm thầm phái người đi tìm Cố Thất Thiếu. Chỉ tiếc, ngay cả dấu vết cũng không tìm thấy.

Ân cứu mạng của Cố Thất Thiếu đối với Hàn Vân Tịch, hắn sẽ báo ân. Nhưng oán giữa hai người, hắn cũng sẽ rõ ràng!

Đáng tiếc, Cố Thất Thiếu không dám tới!

Theo mặt trời chiều, ngả về Tây. Sắc trời dần tối, thời gian... Không còn nhiều.