Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi

Chương 525



Nói ra một lời nói dối, thì nhất định phải dùng vô số lời nói để nắn lời nói dối đó cho tròn. Thà nói đây là một tin đồn nhảm nhí, còn không bằng nói đây là một sự nguyền rủa, nếu không tin tưởng và tìm cách đối phó, ai cũng không chạy thoát được!

Đối mặt với sự nghi ngờ của Tạ hội trưởng cùng Tạ gia chủ, Tạ Hồng Minh chỉ có thể không ngừng biên tạo lời nói dối, để che lấp sự chí trá.

"Tần Vương cùng Tần Vương Phi nhận định chuyện này thế nào?" Tạ hội trưởng lại hỏi.

"Tần Vương thì một câu cũng không nói. Tần Vương Phi thì không tin, sau đó, nghe ta cùng Vương Nhị lão gia nói như vậy, nàng cũng tin, cũng không nói gì nhiều." Tạ Hồng Minh đáp.

Tạ hội trưởng vốn là còn hơi nghi ngờ, nghe lời này, lại thêm tin tưởng mấy phần. Hắn nghĩ, nghe được loại tin tức này, lấy lòng dạ của Long Phi Dạ cùng Hàn Vân Tịch, tự nhiên sẽ không tùy tiện phát biểu cái nhìn.

"Minh nhi, ngươi đang ở hội dược liệu thì nghe được người nào trong Mộc gia nói? Rốt cuộc, tin tức này có đáng tin cậy hay không?" Tạ gia Chủ phi thường cẩn thận.

"Ta nghe từ tên hai thủ hạ, là người hầu thiếp thân của Mộc Siêu Nhiên nói! Cha, loại sự tình này, thà rằng chúng ta phải tin là có, không thể không tin! Theo hài nhi, loại chuyện này, tuyệt đối là thật! Cha suy nghĩ một chút, vì sao ao nước độc trong rừng rậm dược liệu kia lại vô căn cứ mất đi? Đêm hôm đó, ao nước độc biến mất, có phải Gia chủ Mộc gia bất chính ở trong rừng rậm dược liệu? Không chỉ vậy, hết lần này tới lần khác, Bắc Lịch Khang Vương lại chính là môn chủ Bách Độc môn. Hai người không cảm thấy những chuyện này diễn ra quá khéo hay sao?"

Có thể nói, lần này, Tạ Hồng Minh phí hết tâm tư, muốn hai vị lão gia này tin tưởng hắn. Tuy là đánh bậy đánh bạ, nhưng câu cú cũng khá có sức thuyết phục.

Nghe lời này một cái, Tạ hội trưởng cùng Tạ gia Chủ trố mắt nhìn nhau, đều hết sức khẩn trương. Cuối cùng, cả hai người hoàn toàn tin tưởng sự tình Mộc gia sớm có cấu kết cùng Quân Diệc Tà.

Sau khi Tạ Hồng Minh rời khỏi, Tạ gia Chủ mở miệng, nói câu nói đầu tiên chính là, "Cha, ngươi không cự tuyệt Âu Dương Ninh Nặc bên này  chứ?"

"Dĩ nhiên là không! Ngươi nghĩ rằng ta đã già đến mức hồ đồ hay sao?" Tạ hội trưởng không vui, hỏi ngược lại.

Tạ gia Chủ hậm hực, không dám nhiều lời.

Tạ hội trưởng yên lặng chốc lát, bất thình lình hung hăng vỗ bàn, "Khá lắm, Quân Diệc Tà! Dám liên thủ Mộc Anh Đông hãm hại lão phu! Ha ha, muốn đem Mộc Linh Nhi rời đi, cũng không có cửa!"

"Cha, theo ta thấy, Âu Dương Ninh Nặc muốn kết hôn Mộc Linh Nhi, chẳng qua là nhìn trúng thiên phú Phối Dược của nàng mà thôi. Trước tiên, chúng ta phải cho Mộc Linh Nhi một ít màu sắc một chút. Thứ nhất, có thể làm trước khi đại hội thử Dược để đánh đầu Mộc gia một lần. Thứ hai, cũng dò xét thành ý của Âu Dương Ninh Nặc." Tạ gia Chủ nghiêm túc nói.

"Ha ha, lão phu phái người của Lâm gia đi canh giữ phòng giam." Tạ hội trưởng cười lạnh nói.

Tạ gia chủ lập tức biết. Trước đây không lâu, một thứ xuất thiếu gia của Mộc gia mới đánh tàn phế con trai độc nhất mạch đơn truyền của Lâm gia. Về sau, Mộc gia thừa nhận sự việc, bồi thường nhiều hơn chút bạc. Bây giờ, Lâm gia có được cơ hội này, làm sao có thể bỏ qua cho Mộc Linh Nhi?

Trước khi thẩm tra Mộc Linh Nhi, ai cũng không có tư cách động tư hình, Hội Trưởng Lão cũng chỉ có thể giam giữ nàng mà thôi. Nếu như Tạ hội trưởng phái người Tạ gia đi thu thập Mộc Linh Nhi, ngược lại, sẽ lưu đuôi sam nhỏ cho Mộc gia. Đợi tới thời điểm thẩm tra Mộc Linh Nhi, Tạ gia sẽ không chiếm được quyền chủ đạo, ngược lại, còn không được tránh hiềm nghi. Nhưng để cho người Lâm gia đi, bất kể làm ra sự tình gì với Mộc Linh Nhi, đều không liên quan đến Tạ gia.

Hai cha con vừa mới thảo luận xong, tùy tùng liền đến bẩm, "Hội Trưởng Đại Nhân, Bắc Lịch Khang Vương đang cầu kiến ở biệt trang ngoài thành."

Tạ hội trưởng mới vừa muốn cự tuyệt, Tạ gia Chủ lại nói, "Cha, còn chưa bắt đầu tra hỏi. Trước tiên ta đừng đánh rắn động cỏ, chúng ta mau nhìn một chút, xem bọn họ có thể chơi đùa cái trò gì. Nếu như có thể níu lấy bằng chứng Mộc Anh Đông cấu kết Quân Diệc Tà, Mộc gia... Ha ha, với Y thành bên kia, sẽ không còn mối quan hệ giao hảo!"

Tạ hội trưởng phi thường đồng ý, phân phó, "Hồi báo với Khang Vương, tất cả hãy chờ sau khi đại hội thử thuốc xong mới nói chuyện."

Hắn suy tư một lúc lâu, thấp giọng giao phó, "Thay ta ước định với Âu Dương Ninh Nặc, trước khi đại hội thử Dược bắt đầu, lão phu muốn nói chuyện cùng hắn một chút."

Tạ gia Chủ mừng rỡ, lập tức tự mình đi làm.

Vốn định cục đã thành, bị Âu Dương Ninh Nặc chọc một chút, lại bị Hàn Vân Tịch cùng Long Phi Dạ thò một chân vào. Cuối cùng, còn bị Tạ Hồng Minh thêm dầu thêm mỡ, lại biến thành một cục diện hoàn toàn mới.

Mộc Anh Đông cùng Quân Diệc Tà, hai người bày cuộc này, cũng sắp thành thịt cá trên thớt, mặc người chém giết!

Nhưng lúc này, hai người bọn họ vẫn còn không biết giông bão đang đến trên đầu, còn đang đắc chí ăn mừng.

Sau khi nhận được câu trả lời của Tạ hội trưởng, Quân Diệc Tà cũng không nghi ngờ gì. Hắn cũng hy vọng, chuyện này có thể đợi thêm mấy ngày, để cho hắn ở Dược Thành, chờ lâu hơn mấy ngày.

Phải biết, mấy tháng qua, hắn một mực bị sư phụ trói buộc ở Bắc Lịch Mã Tràng, cả người cũng sắp lên mốc.

Vốn là muốn đi ao nước độc trong rừng rậm dược liệu một chuyến. Ai biết, bả vai hắn đột nhiên lại đau. Quân Diệc Tà vạn bất đắc dĩ chỉ có thể trở về Mộc gia.

Tần số độc phát trên vai càng ngày càng cao. Bây giờ, mỗi lần độc phát đã đau đến mức hắn không thể không bôi thuốc tê giảm đau.

"Hàn Vân Tịch, đợi Bản vương có được Y thành, sẽ làm cho Dược Quỷ Đường của ngươi thật đẹp mắt!" Quân Diệc Tà âm thầm thề ở trong lòng.

Lúc này, Hàn Vân Tịch cùng Long Phi Dạ ngồi chung một con ngựa. Nàng còn trên đường đi, lại đột nhiên hắt hơi một cái.

Long Phi Dạ lập tức cởi xuống áo khoác ngoài, sau khi bao bọc lấy người nàng, mới một lần nữa quay người nàng vào ngực hắn.

"Không lạnh, phỏng chừng có người đang mắng ta." Hàn Vân Tịch trêu ghẹo nói.

Ngay từ đầu Long Phi Dạ còn không nói gì, qua một lúc lâu mới nhàn nhạt nói một câu, "Hàn Vân Tịch, sau khi nàng vào Tần Vương Phủ, đã đắc tội không ít người nhỉ?"

Hàn Vân Tịch thật lòng muốn sửa cách hắn nói. Nếu chỉ thuần túy vào Tần Vương Phủ sẽ không đắc tội với người nào, chỉ khi gả cho hắn mới có thể đắc tội với rất nhiều người.

"Đúng, đều là đắc tội nữ nhân."

Hàn Vân Tịch ngửa đầu nhìn, nghiêm túc hỏi, "Điện hạ, chàng nói xem có kỳ quái hay không?"

Long Phi Dạ chỉ coi như không nghe thấy, mắt nhìn phía trước. Mặc dù mặt hắn không có biểu tình, nhưng là mặt dần cứng ngắc.

Hàn Vân Tịch nhìn thấy như vậy không nhịn được, cười ha ha. Bàn tay Long Phi Dạ nhấn một cái, liền chôn đầu nàng vùi vào ngực hắn. Lúc này, khóe miệng hắn mới liệt lên một độ cong, tựa như cười mà không phải cười.

Thật ra, Hàn Vân Tịch muốn trực tiếp hỏi  Long Phi Dạ một chút. Có nhiều nữ tử thích hắn như vậy, hắn thấy thế nào?

Bất quá, lá gan của nàng còn không mập đến trình độ này...

Theo thời gian, chỉ còn mấy ngày là đến đại hội thử thuốc. Người của các phe phái trong giới Y Dược đều tập trung đến Dược Thành. Không khí của Dược Thành dần dần trở nên náo nhiệt, nhưng phòng giam  trong rừng rậm dược liệu, lại hoàn toàn tĩnh mịch.

Trừ lính ngục do Hòa trưởng lão mới tăng thêm nhân thủ, trước khi khai thẩm, ai cũng không thể đến gần Mộc Linh Nhi.

Sáng sớm mỗi ngày, thời điểm chùm ánh sáng từ song cửa sổ phòng giam đánh vào bốn bề tường ngục tối, Mộc Linh Nhi sẽ thả một viên thuốc vào bên trong bình sứ trắng.

Thời điểm nàng phải vào phòng giam, trên người đều bị lục soát. Nàng vụng trộm giấu một chai Dược Hoàn cứu mạng, cùng một bình sứ rỗng.

Đây là biện pháp để nàng ghi nhớ thời gian.

Bây giờ nàng đã thả mười ba viên, chỉ cần bỏ vào bảy viên nữa, chính là thời gian diễn ra đại hội thử thuốc. Sau khi kết thúc đại hội thử thuốc, đám người kia sẽ bắt đầu thẩm tra nàng.

Không quản bọn hắn muốn thẩm tra nàng thế nào, ngược lại, bọn hắn không thể xử tử nàng. Nếu nàng không chết là vẫn có hi vọng.

Sau khi đại hội thử thuốc kết thúc, đợi nàng bỏ vào bảy mươi viên thuốc, chính là thời gian ba tháng, nàng sẽ có thể đi Dược Quỷ Đường một chuyến, gặp Thất ca ca.

Bình thuốc nhỏ còn chưa được thu cất cẩn thận, đột nhiên, cửa phòng giam bị một cước đá văng. Theo bản năng, Mộc Linh Nhi hí mắt, trong mơ hồ nhìn thấy một bóng người cao lớn, khôi ngô đang đứng ở cửa.

Bởi vì phản quang, nàng không thấy được mặt người kia, chỉ cảm thấy xa lạ, không giống như lính ngục.

Mộc Linh Nhi còn chưa thích ứng ánh sáng, đột nhiên, "Oành" một tiếng, cửa phòng giam bị đóng lại. Một phòng lại khôi phục vẻ tối tăm, ngược lại, Mộc Linh Nhi thấy rõ ràng bộ dáng người đang đi tới.

Chỉ thấy người đi tới là một nam nhân có vóc dáng thô kệch, chừng ba mươi tuổi, râu quai nón đầy mặt, diện mục dữ tợn, hung hãn.

Mộc Linh Nhi rất bất an, lập tức đứng lên, tức giận chất vấn, "Ngươi là ai? Ai cho phép ngươi đi vào!"

Tên nam nhân thô kệch cười một tiếng thô bỉ, lộ ra một cái răng đen, "Mộc Linh Nhi... Ha ha, quả nhiên người cũng như tên, dáng dấp như chân thủy linh!"

Mộc Linh Nhi giật mình một cái, theo bản năng lui về phía sau, tức giận, "Ta cảnh cáo ngươi, đừng tới đây! Hội Trưởng Lão còn không thẩm tra ta. Coi như thẩm tra ta, các ngươi dám đả thương ta chút nào, Mộc gia ta sẽ truy cứu tới cùng!"

Tên nam nhân thô kệch khịt mũi coi thường, "Đả thương ngươi? Ngươi có chứng cớ sao?"

Sắc mặt Mộc Linh Nhi tái xanh mét, tâm can, tỳ, phổi, thận đều đang run sợ. Nhưng một năm qua, nàng đã trốn chết không ít thời gian, đã cứng cỏi hơn trước rất nhiều. Nàng lập tức thay đổi lời nói, "Ai phái ngươi tới? Bọn họ cho ngươi bao nhiêu chỗ tốt? Ta có thể cho ngươi gấp đôi!"

Tên nam nhân thô kệch vẫn không trả lời, chẳng qua là cười lạnh, từng bước ép tới gần.

Mộc Linh Nhi từng bước lui về sau, miệng đều run rẩy, nhưng vẫn chống giữ đem lời nói ra, "Ta có một tập toàn bộ toa thuốc mới. Ngươi tha cho ta một mạng, số toa thuốc này, coi như do ngươi nghiên chế ra. Ngươi cầm đi bán cho Mộc Siêu Nhiên, hắn nhất định có thể mua cho ngươi giá cao nhất Dược Thành! Còn có..."

Bất đắc dĩ, Mộc Linh Nhi còn chưa nói xong, tên nam nhân thô kệch cũng đã bức đến trước mặt nàng.

"Nha đầu, nếu ngươi có thể chữa khỏi cái chân đã bị phế bỏ của cháu ta, có lẽ, ta có thể cân nhắc một chút, tha cho ngươi một cái mạng."

Lời vừa nói, nhịp tim của Mộc Linh Nhi suýt nữa dừng lại!

Người này là người của Lâm gia!

Nàng đang muốn trốn, cũng đã không kịp, tên nam nhân thô kệch kéo lấy đầu nàng một cái, đầu đè nàng ở trên tường. Ngay sau đó, từ từ tiến cái mặt to của hắn lại gần, cười hết sức thô bỉ.

Hắn nói, "Nha đầu, ngươi liế.m đại gia mấy cái, đại gia tạm tha ngươi, như thế nào?"

Mộc Linh Nhi liên tục nôn mửa, tên nam nhân thô kệch mất hứng, một tay kia đang muốn đưa tới, cũng không biết thế nào, đột nhiên, hai tay hai chân toàn bộ đau nhức. Hắn có cảm giác giống như là có trăm ngàn con sâu trùng đang gặ.m cắn.

Hắn liền vội vàng buông tay, nghiêm túc nhìn một cái, lại phát hiện trên cánh tay mình có một con trùng nhỏ đang ngọ nguậy. Hắn đang buồn bực không biết sâu trùng đến từ nơi nào, Mộc Linh Nhi đột nhiên chỉ bộ  râu quai nón của hắn, hét rầm lên, "A..."

Tên nam nhân thô kệch nghi ngờ, cúi đầu nhìn một cái, lại thấy rậm rạp chằng chịt một đống sâu trùng, đang bò ra ngoài từ trong chòm râu của hắn. Rất nhanh, trong tóc hắn cũng rớt xuống không biết bao nhiêu sâu trùng.

"A..." Tên nam nhân thô kệch bị dọa sợ đến mức kêu to, liều mạng bát lộng. Không sờ vào đám sâu trùng thì tình hình vẫn còn khá, hắn vừa khều một cái, lại càng ngày càng nhiều. Một đoàn sâu trùng rậm rạp, chằng chịt đang ngọ nguậy. Cũng không biết là đám sâu trùng  muốn chui vào da thịt hắn, hay là từ trong da thịt hắn chui ra ngoài!

Tên nam nhân thô kệch còn nơi nào nhớ tới Mộc Linh Nhi, một bên hô cứu mạng, một bên ra bên ngoài chạy, cửa phòng giam cũng không đóng lại.

Mộc Linh Nhi cũng bị dọa hỏng, ngây ngốc tựa vào tường. Nàng trợn mắt, hốc mồm, đầu trống rỗng.

Tên nam nhân thô kệch chạy một đường ra khỏi phòng giam, một đường kêu to như điên. Tất cả lính ngục đều đuổi tới, thấy vậy, tất cả mọi người đều bị dọa phát hoảng, không người nào dám tiến lên một bước. Lúc này, một vệt bóng đen bay vút thật nhanh vào phòng giam, vô thanh vô tức, không người nào phát hiện ra.

Lúc này, Mộc Linh Nhi đang ở trong phòng giam, vừa mới lấy lại tinh thần. Nàng đang mầy mò chai thuốc ở dưới đất, người quần áo đen đang đứng ở cửa, nàng cũng không biết.

Người quần áo đen chờ hồi lâu, cuối cùng không nhịn được, âm dương quái khí hỏi, "Nha đầu, ngươi còn không trốn đi?"