Cố Thành hơi ngây người hoàn toàn bị bất ngờ với hành động của Mộc Miên, nhất thời anh không biết trả lời thế nào? Nơi khóe môi mỏng hiển thị nụ cười tươi rói. Cố Thành chầm chậm hướng ánh mắt sang bàn tay nhỏ nhắn, trắng nõn, mịn màng, đang túm lấy tà áo sơ mi anh.
Mộc Miên thấy thái độ ngạc nhiên của Cố Thành, khiến bản thân có chút lúng túng, cảm thấy vô cùng xấu hổ, hối hận khi đã hỏi câu vừa rồi. Mộc Miên cụp mi mắt, gắt gao cắn cắn môi dưới. Miên nghĩ cũng buồn cười, đã là gì của anh đâu mà tùy tiện xen vào chuyện riêng từ anh chứ, nhưng Miên cũng chẳng rõ nguyên nhân vì gì, chỉ là trong lòng rất khó chịu, rất không vui.
Mộc Miên bặm mô, ngước mắt nhìn, thấy bác sĩ Cố đang chú ý đến bàn tay mình, Miên chột dạ vội vàng rụt tay, nhưng ngay sau đó nhanh chóng liền bị Cố Thành nắm chặt giữ lại, cô cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay to lớn ấy tỏa ra. Giọng nói ấp úng, ngại ngùng từ cổ họng cô cất lên.
"Ờ, em...xin lỗi, anh mau đi đi, kẻo trễ hẹn."
Cố Thành cong môi cười, thong thả, nhẹ nhàng ngồi xuống ghế sô pha, anh điểm nhẹ vào chóp mũi của cô, động tác thân mật chan chứa sự yêu thương. Miên hơi sựng lại, đôi mắt long lanh, trong trẻo khẽ chớp.
"Vừa rồi em hỏi anh câu gì nhỉ?"
Tiếng nói trầm trầm từ anh thốt ra, Cố Thành chăm chú nhìn vào ánh mắt cô, trong câu hỏi đó không khó để nhận ra có chứa sự trêu chọc. Sắc mặt Mộc Miên từ nhợt nhạt chuyển qua ửng hồng, cô đảo mắt nhìn sang chỗ khác cố né tránh dáng vẻ thâm tình, ôn hòa của Cố Thành, nụ cười gượng gạo động lại ở khóe môi.
"Hả? Em quên mất rồi."
Câu nói vừa dứt, Cố Thành liền cúi xuống đặt lên đôi môi đỏ mọng một nụ hôn. Anh nghiêng đầu thì thầm vào tai cô.
"Anh gặp đàn ông, bé cưng, em không cần lo, anh đi một lát sẽ về với em và con."
"Mộc Miên, hành động khi nãy của em, anh có thể xem là em đang quan tâm anh hoặc là đang ghen không?"
Khuôn mặt Mộc Miên sớm bị lời nói, hơi thở nóng hổi, mùi hương nam tính từ Cố Thành làm cho đỏ bừng, cô đưa tay đặt lên vòm ngực rắn chắc khẽ đẩy anh ra. Mộc Miên nuốt một chút nước bọt, khó nhọc lên tiếng.
"Em, chỉ là..."
"Anh hiểu mà."
Cố Thành bật cười thành tiếng cắt ngang lời Miên, đem bàn tay nhỏ bé của cô kéo đến bên môi, hôn nhẹ một chút, với dáng vẻ trân trọng vô cùng, anh ôn nhu nói tiếp.
"Anh đi gặp bạn một lát, ngoan ở nhà chờ anh."
Mộc Miên ngoan ngoãn gật gật đầu như một đứa trẻ được dỗ ngọt, khuôn mặt xinh đẹp, gò má hồng hồng nở một cười.
Chẳng hiểu sao tận sâu trong lòng Mộc Miên cảm thấy ấm áp, an tâm vô cùng, loại cảm giác này rất khó để diễn tả.
Cố Thành vuốt vuốt tóc Mộc Miên vài cái, sau đó rời khỏi biệt thự. Trụ sở cảnh sát rất gần với nhà Miên nên không cần phải lái xe chỉ cần tản bộ vài bước là đến nơi.
...
Bước vào đồn cảnh sát, liền thấy Tùng Quân đang ngồi trước mặt một vị cảnh sát, dáng vẻ thờ ơ, lạnh nhạt của Tùng Quân khiến nét mặt vị cảnh sát đó không có mấy phần thiện cảm.
Đã bị đưa tới đồn còn cao ngạo? Mà cũng phải ở nơi này chỉ mình cậu ta là nổi bật nhất, bộ âu phục tối màu phẳng phiu, chân đi giày da, mái tóc vuốt keo để lộ khuôn mặt tuyệt mỹ cương nghị, nhìn vào cũng đủ thấy là người có địa vị, có tiền.
Khi nãy nghe lí do Tùng Quân bị bắt, tình nghi ngờ là trộm, Cố Thành còn tưởng mình nghe nhầm, cười không ngớt.
Liếc mắt trông thấy Cố Thành bước tới, Tùng Quân thở dài một hơi, khẽ nhướng mày đưa tay lên nhìn vào đồng hồ đeo ở cổ tay, than vãn.
"Tôi nhớ không nhầm thì từ nhà Mộc Miên đến đồn cảnh sát không quá 3 phút. Cố Thành, cậu đi hơi lâu."
"Là một người đàn ông của gia đình, tôi còn phải dành thời gian dỗ dành Mộc Miên và con trai."
Cố Thành nhếch mép cười cười, thong dong đi tới, Quân sau khi nghe xong khuôn mặt điển trai đột nhiên xám xịt, ánh mắt lạnh lẽo như băng dán thẳng lên người Cố Thành. Nơi khóe môi hơi nâng lên mấp máy không nói lời nào.
Quân hời hợt khoanh tay trước ngực dựa người ra sau ghế.
Cố Thành đi tới trước mặt vị cảnh sát, lịch sự, nhã nhặn chào hỏi, sau khi nói xong mấy câu, sắc mặt vị cảnh sát liền vui vẻ. Bộ dạng cũng không còn quá nghiêm khắc.
...
Chẳng mất nhiều thời gian Cố Thành đã đưa Tùng Quân ra khỏi đồn cảnh sát.
"Chỉ vì muốn vào nhà Mộc Miên, cậu liều lĩnh chọn cách trèo tường? Cậu tò mò cuộc sống của chúng tôi thế sao?"
Tùng Quân đang bước nghe những lời đó liền đứng lại quay đầu, nhếch môi khinh thường hỏi lại.
"Cuộc sống của chúng tôi? Cố Thành, nếu tôi nhớ không nhầm thì cậu và cô ấy chưa là gì của nhau, đừng có nói những chuyện nực cười đó, Mộc Miên là vợ tôi."
"Là vợ cũ...Tùng Quân cậu cũng nên dùng từ cho chuẩn một chút, kẻo người khác nghe lại hiểu lầm."
Cố Thành đút hai tay vào túi quần, ung dung chậm rãi bước tới trước mặt Tùng Quân, thản nhiên nói tiếp.
"Cậu nhọc lòng cho thám tử theo dõi tôi và Mộc Miên thời gian qua chắc cũng thấy chúng tôi thân thiết cỡ nào?"
Đôi mày rậm rạp, đen tuyền của Tùng Quân vô thức nhíu lại, khuôn mặt lãnh đạm lộ vẻ không vui. Nhưng cũng chỉ thoáng qua một chút liền trở lại trạng thái bình thường. Chuyện có người theo dõi cậu ta cũng biết? Đúng là không thể xem thường, Tùng Quân hắng giọng đáp.
"Không có gì qua mặt được cậu nhỉ. Phải, tôi đã cho người làm thế, tôi muốn quay lại với cô ấy."
"Muộn rồi, cậu đã không còn cơ hội."
"Gì chứ?"
"Hai chúng tôi đều có tình cảm với nhau, hôm nay tôi đã thổ lộ với cô ấy."
Tùng Quân bật cười, cứ như thể vừa rồi nghe thấy một chuyện phi lý, Quân liếm liếm nhẹ bờ môi khô khốc, đôi mắt sắc bén nhìn bác sĩ Cố.
"Cố Thành, tôi thừa nhận, cậu rất tài giỏi, gia thế cũng vô cùng tốt, tốt hơn cả tôi, ngoại hình thì khỏi phải bàn, cậu thừa sức tìm một cô gái xinh đẹp môn đăng hộ đối. Nhưng, không thể là Mộc Miên, cậu biết rõ cô ấy là vợ cũ của tôi còn có cả một đứa con. Thành, nếu chỉ là nhất thời cậu rung động thì cậu..."
"Tôi yêu Mộc Miên lúc cô ấy còn chưa đủ tuổi vị thành niên, tôi đã chờ 10 năm."