[Ngôn Tình] Về Bên Anh

Chương 53





"Em biết thám tử gửi cho anh gì không? Đó là bằng chứng ông ta ngoại tình cùng một người đàn bà, người đó là bạn thân của mẹ."

Cố Thành nhếch mép cười lạnh, thấp thoáng vẻ tàn nhẫn. Anh thở hắt một hơi nặng nề, tiếp tục nói.

"Chuyện đó mẹ anh cũng biết, mẹ rất yêu ông ấy, không muốn ly hôn, không muốn mất gia đình nên đã cầu xin, nhưng ông ta không chịu. Vì người đàn bà kia đã có thai, lại mang đứa con ra giữ chân."

"Hôm trong tang lễ của mẹ, anh vô tình trông thấy người đàn bà đó, họ lén gặp mặt, bà ta khóc than ôm ông ấy, bà ta nói mình không cố ý gây ra cái chết cho mẹ anh. Những phong bì mẹ hay nhận là bà ta gửi ở trong là hàng loạt ảnh giữa bọn họ làm tình, ân ái và ảnh đứa nhỏ bà ta đang mang."

"Ngày mẹ anh ngã cầu thang là ngày bà ta gọi đến nói muốn có danh phận, muốn làm vợ thứ của Cố Gia Dương. Mẹ anh kiên quyết không đồng ý, mẹ chỉ chấp nhận đứa nhỏ trong bụng bà ta, bà ta không biết điều, ngược lại còn đe dọa khiến mẹ anh bị đả kích, sức khỏe vốn yếu nên trượt chân ngã..."

"Mẹ là thiên kim duy nhất của Lục Gia, từ nhỏ đã sống trong nhung lụa cao sang, tính tình rất thân thiện, không ngạo mạn, không kiêu căng lại rất yếu đuối, mới dễ dàng để người khác lợi dụng, người đàn kia xuất thân vô cùng bình thường bạn tốt thời đại học của mẹ, bà ta mưu mô, dáng dấp lả lướt, quyến rũ, giỏi nhất là ăn nói, chắc vì thế khiến ông ta động lòng si mê."

Mộc Miên không ngờ anh lại gặp trường hợp này, một gia đình đang hạnh phúc, yên ấm lại bị kẻ thứ ba hủy hoại. Cố Thành quay sang, ôn hòa khẽ nâng khóe môi mỉm cười nhẹ, anh đưa tay vuốt ve đầu Mộc Miên, nhìn dáng vẻ cô có chút sợ, chắc tại vừa rồi thấy biểu tình từ anh.

"Sau đó thì sao? Bây giờ anh và bố thế nào?"

"Anh đoạn tuyệt, không gặp ông ấy đã 17 năm rồi, thứ mà anh còn giữa lại là họ Cố. Bởi vì đó là điều mẹ muốn khi bà còn sống."

Mẹ là người đàn bà si tình, bà không muốn để bất kỳ ai có thể phá vỡ gia đình hạnh phúc bà cất công xây dựng. Bà có thể chấp nhận đứa con ngoài giá thú nhưng tuyệt đối không chấp nhận san sẻ chồng mình cho người khác.

Lúc sinh thời, bố và mẹ rất hạnh phúc, bà vừa yêu ông vừa ngưỡng mộ ông, bà muốn anh về sau sẽ giống ông cao ráo, giỏi sang, nên những gì trước đó ông từng làm, từng học bà đều mong muốn anh noi theo. Được làm vợ, sinh con làm phụ nữ của gia đình là mong ước của bà, đứa con thứ hai còn được đặt sẵn tên Cố Nghi, nhưng vì xảy ra chuyện đó con bé bị chuyển sang họ Lục - Lục Nghi.

Hả?

"Thật ra không chỉ có anh, Lục Gia phía bên ngoại cũng cắt đứt. Bà ngoại anh mất đi con gái duy nhất và đứa cháu gái, đau buồn không nguôi, bà ngoại không tin đang yên đang lành, xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nên đã cho điều tra, vả lại quản gia trong nhà là người săn sóc mẹ từ nhỏ, khi mẹ kết hôn cũng xin theo hầu, quản gia biết được vài chuyện rồi nói cho ngoại. Biết sự thật Lục Gia tức giận tuyên bố chấm dứt giao tình với Cố Gia, thế lực phía mẹ rất lớn, 17 năm Lục Gia vẫn không để cho Cố Gia sống yên ngày nào, mặc dù bố anh ở trong Chính Trị có thân phận lớn, Cố Gia bề ngoài ổn định, yên ắng, thật sự chỉ có người trong cuộc mới biết."

Mộc Miên rùng mình một cái, hai thế lực quyền lực tranh đấu gay gắt suốt 17 năm? Cô cứ nghĩ mấy cái đó chỉ có trên phim thôi. Ai mà ngờ?

"Anh... không ngăn sao? Chỉ... là em thấy hận thù như vậy rất mệt mỏi."

"Không, năm đó anh tranh cãi với ông ấy xong đã rời khỏi Cố Gia, đoạn tuyệt quan hệ, bây giờ anh chỉ có quan hệ với Lục Gia, người thân duy nhất là bà ngoại."

"Giờ thì có em và Bắp nữa."

Cố Thành nở nụ cười dịu dàng, vuốt ve mái tóc cô, nhưng Mộc Miên cứ có cảm giác rợn người, dù bàn tay đang được anh nắm chặt, cơ mà Mộc Miên không thấy ấm lên chút nào? Phải chăng vì nơi đây là nghĩa trang?

Cố Thành hận bố mình, hận thấu xương, vì ông ta không làm tròn trách nhiệm người chồng, người bố, người đàn ông gia đình, lại đi lén lút ngoại tình với bạn thân của vợ. Khiến vợ và con gái ra đi uất ức. Năm đó tranh cãi, ông ta một mực bảo vệ nhân tình, ngụy biện việc đó chỉ là ngoài ý muốn, bà ta thì tỏ vẻ đáng thương, vô tội, yếu đuối, Cố Thành thề không để họ sống yên.

"17 năm anh không gặp bố dù chỉ một lần ư?"

Mộc Miên cắn môi, chớp mắt nhẹ giọng hỏi nhưng câu Mộc Miên muốn hỏi nhất chính là: 17 năm qua anh có tham gia vào cuộc trả thù đó không? Chắc chắn là có rồi, bởi vì cô nhận ra nỗi thống hận rất mạnh từ anh.

Cố Thành im lặng một lúc, liền thẳng thắn trả lời:

"Lần cuối anh gặp ông ấy là vào 3 tháng sau khi mẹ và em gái mất, lúc đó nhìn ông rất tiều tụy, có lẽ là do áp lực từ Lục Gia gây ra. Nhưng anh biết dù thế nào cũng không đánh đổ được Cố Gia. Ông ấy hỏi, phải thế nào mới khiến anh không hận ông ấy, vì ông ấy hoàn toàn không muốn cớ sự mẹ anh ra như vậy, ông ấy biết bản thân phản bội, ngoại hình là sai, mong anh tha thứ..."

"Vậy... Anh nói lại thế nào?"

"Anh nói, để con đàn bà kia mang thai vào tháng thứ bảy, rồi trượt chân ngã từ cầu thang xuống, máu chảy đầm đìa, đưa vào bệnh viện, bà ta phải chết ngay trên bàn sinh, còn đứa nghiệt chủng đó thì chết sau hai tiếng như vậy anh sẽ xem xét việc tha thứ."