Ngọt Ngào Bên Anh

Chương 7



Ở trung tâm thương mại

- Mộc Lan cậu nhìn cái này nè, đẹp không. Cái này nữa, cái kia nữa, Mộc Lan à sao cậu không có hứng thú gì với mấy thứ này vậy

Uyển Đình vui vẻ chạy hết cửa hàng này sang cửa hàng khác.

- Đình Đình chạy chậm thôi

Mộc Lan chạy đuổi theo sau

- Lan Lan chạy chậm thôi không ngã giờ

Thần Phong nãy giờ chạy theo cô, hai tay anh cứ đưa ra không trung vì sợ cô ngã.

- Em không ngã được đâu

Mộc Lan quay đầu lại cười. Bỗng dưng, Uyển Đình từ sao kéo tay cô vào cửa hàng quần áo hào hứng nói

- Mộc Lan vào đây chọn đồ với tớ, tớ thấy có cái váy này hợp với cậu lắm nè

Hết câu liền kéo Mộc Lan đi mất. Lúc này Thành Nam mới lên tiếng

- Thần Phong cậu với em gái cậu có đúng quan hệ anh em không đấy, tôi thấy cậu chăm em cậu như chăm vợ không bằng ấy

Nghe Thành Nam nói, Thần Phong liền nở một nụ cười rồi không do dự đáp

- Vợ nuôi từ bé

Thành Nam nghe xong câu này sắc mặt liền hoảng loạn

- Này cậu có biết đấy là quan hệ loạn luân không

- Nhưng tôi và em ấy không cùng huyết thống

Thần Phong bình tĩnh đáp

- Thế sao hai người lại là anh em

- Bố mẹ em ấy là bạn bố mẹ tôi và hai người gặp tai nạn, em đấy không có người thân nên bố mẹ tôi nhận nuôi luôn mà sao cậu hỏi nhiều thế, việc này liên quan gì đến cậu.

Thành Nam nghe vậy xong khuôn mặt cũng hòa hoãn hơn. Hai người cứ đứng đấy nói chuyện một lúc thì Mộc Lan và Uyển Đình đi ra. Nói là đứng nói chuyện thế chứ toàn Thành Nam nói chứ anh từ nãy đến giờ chỉ im lặng. Thần Phong thấy cô ra liền chạy đến hỏi

- Xách có nặng không đưa đây cho anh

- Không nặng đâu nên em không cần anh xách hộ đâu

Cô chưa nói hết câu anh đã lấy đồ từ tay cô cầm hộ. Uyển Đình nhìn như thế liền huých mạnh vào tay Thành Nam

- Đau em làm gì vậy

- Anh nhìn anh trai người ta mà học tập đi, có ai như anh

Nói xong Uyển Đình liền nhét túi đồ của mình vào tay Thành Nam nói

- Anh sách đi

Rồi chạy ra chỗ Mộc Lan. Mộc Lan đang đứng thì thấy hàng kem liền nói với anh

- Thần Phong em muốn ăn kem

- Không được

Anh nghiêm giọng

- Đi mà, một cây thôi anh

Mộc Lan nũng nịu nói

- Không là không

Anh vẫn quyết không cho. Cô nghe vậy liền quay mặt ra chỗ khác và bước đi trước. Anh nhìn cô như vậy vội đưa túi đồ cho Uyển Đình rồi chạy theo cô dỗ ngọt

- Lan Lan ngoan nào, tối rồi ăn kem lạnh sẽ không tốt cho sức khỏe, ra kia anh mua bánh ngọt cho nhé. Anh hứa mai sẽ mua kem cho nhé

- Thật không ạ

Mộc Lan nghe anh nói vậy liền quay ra, nhìn anh với ánh mắt mong chờ

- Thật

- Thế bây giờ ta đi mua luôn đi ạ

Mộc Lan hào hứng nói, Thành Nam và Uyển Đình đứng sau nhìn anh và cô thầm nghĩ 'Đây không biết có phải cô/anh bạn trưởng thành/lạnh lùng của tôi không vậy'. Anh và cô đứng trước dường như không để ý đến biểu cảm của hai anh em nhà kia, Thần Phong và cô đi đến cửa hàng bánh ngọt thì anh cho cô ngồi xuống ghế không quên nhắc nhở

- Em ngồi nguyên đây, không được chạy lung tung

- Được rồi, được rồi, anh đi mua đi, em đâu phải trẻ con đâu mà

Thần Phong mỉm cười, xoa đầu đầu cô rồi anh bước vào tiệm

- Ái chà, cục cưng của tớ mải làm nũng với anh trai mà quên luôn đứa bạn thân này rồi

Mộc Lan giật mình xoay người lại thì thấy cô bạn thân của mình đang tức giận đứng sau. Mộc Lan thấy bạn mình tức giận như thế liền nở một nụ cười gượng gạo

- Xin lỗi cậu

- Được rồi bây giờ chúng ta đi shopping tiếp đi

- Không được tớ phải chờ anh trai tớ

- Sao cậu nghe lời anh dữ vậy Mộc Lan

Uyển Đình bất lực nhìn Mộc Lan nói

- Mộc Lan em có biết ở lớp Thần Phong thế nào không

- Em không biết nhưng em nghĩ anh ấy sẽ là một người ấm áp và luôn quan tâm đến mọi người

Thành Nam nhìn Mộc Lan nói vậy liền ớn lạnh nghĩ 'Cậu ta mà ấm áp, quan tâm đến mọi người, cậu ta là một tảng băng chính hiệu luôn đó, cậu ta chỉ ấm áp quan tâm đối với mình em thôi' Thành Nam nhìn Mộc Lan đang vui vẻ nhìn vào tiệm bánh miệng định nói ra sự thật thì bỗng có một ánh mắt sắc lẹm nhìn thẳng vào anh. Anh quay ra nhìn thì thấy Thần Phong vừa bước ra tiệm bánh đang nhìn thẳng vào anh

- Thần Phong anh mua bánh xong rồi ạ.

Thần Phong nghe thấy Mộc Lan ánh mắt từ lạnh giá chuyển sang ấm áp

- Ừ anh mua xong rồi

Thành Nam nhìn tốc độ lật mặt của anh liền bái phục.

- Anh mua tận hai cái à

- Ừ, một cái cho em còn một cái cho Uyển Đình

- Sao anh biết em định bảo anh mua thêm cho Uyển Đình

- Anh nhìn em là biết

Anh nghe cô nói xong liền đưa một cái cho Uyển Đình rồi lại quay sang cô mỉm cười vui vẻ với cái bánh ngọt sô cô la. Uyển Đình thấy anh đưa cho nhận lấy rồi quay sang anh trai mình trừng mắt nói

- Em xui xẻo thế nào mới có người anh như anh, anh nhìn anh nhà người ta mà học tập đi

- Nhưng anh mà chiều em như thế thì chắc em chèo đầu cưỡi cổ anh mất, có chết anh cũng không bao giờ chiều em như thế, em cũng nhìn Mộc Lan mà học tập đi, nhìn em gái người ta hiền dịu nết na chứ ai đanh đá như em, dữ như quỷ

- Anh nói gì

Uyển Đình giận dữ hét lên

- Em dữ như quỷ

- Anh dám

- Anh dám chứ sao không dám

- Anh ra đây cho em

Không đấy làm sao. Thành Nam bình tĩnh nói rồi nhẹ nhàng né những cú đấm từ Uyển Đình. Khác với hai anh em nhà kia đang cãi nhau thì Thần Phong bên này đang từ tốn lấy bánh đút cho cô.

- Anh đừng đút cho em nữa, em đâu còn là trẻ con nữa đâu

Mộc Lan đỏ mặt nói với anh

- Em mãi vẫn là em bé trong mắt anh

Thần Phong vừa nói vừa lấy khăn giấy trong túi ra, nhẹ nhàng lau vệt kem trên khóe miệng cô rồi lại đút cho cô tiếp. Anh đút cô hết chiếc bánh thì cả hai người đứng dạy thì anh em nhà kia vẫn đang cãi nhau. Nhìn cái cảnh này cô phải thốt lên

- Họ đánh nhau lâu thật

- Ừ, em đứng đây chờ một tí, anh đi qua vứt vỏ bánh rồi chúng ta đi chơi tiếp kệ anh em nhà họ

Anh vừa quay mặt đi ra chỗ thùng rác thì bỗng nghe thấy tiếng hét của cô. Thần Phong vội quay người lại nhìn thì thấy Mộc Lan đã bị đẩy ngã ra đất. Thủ phạm không ai khác ngoài Thành Nam. Thần Phong thấy thế liền tức giận chạy ra chỗ cô đỡ cô dậy rồi ân cần đặt cô ngồi xuống rồi kiểm tra khắp người cô thì thấy đầu gối cô bị xước và đang rớm máu. Thần Phong nhìn thấy vậy liền lạnh giọng quay sang hỏi Thành Nam

- Sao cậu đẩy cô ấy

Thành Nam nhìn thấy ánh mắt Thần Phong nhìn anh như muốn giết chết anh liền run rẩy đáp

- Tôi không để ý cô ấy đằng sau nên không may va vào

- Vì lần này là lần đầu nên tôi tha lần sau mà như vậy cậu chết với tôi

Nói xong anh quay lại thì thấy Uyển Đình đang định băng bó cho Mộc Lan, anh thấy vậy liền nói

- Cô cứ để đấy tôi làm cho

Uyển Đình nghe vậy liền gật đầu rồi quay sang Mộc Lan nói với giọng ăn năn

- Xin lỗi cậu

- Không sao đâu

Mộc Lan cười nhẹ an ủi cô bạn của mình. Anh đi ra quỳ xuống nhìn vào vết thương rồi ngước lên hỏi cô với giọng lo lắng

- Em có sao không đau bảo anh nhé

- Em không sao, anh làm đi

Anh nhẹ nhàng sát trùng rồi quấn băng cho cô. Trong suốt quá trình Mộc Lan chỉ nhíu mày nhẹ chứ nếu như người khác thì chắc đã kêu ầm lên rồi, anh nhìn vết thương trên chân cô mà đau lòng. Uyển Đình thấy vậy liền đi ra cạnh Mộc Lan vui vẻ nói

- Bây giờ đi ăn đi tớ đói rồi

- Oke

Mộc Lan định đứng dậy đi thì anh bế thẳng cô lên làm cô xấu hổ nhẹ giọng nói với anh

- Thần Phong thả em xuống đi

- Không được em đang bị thương

- Anh thả em xuống đi mà, ở đây nhiều người lắm

Cô úp mặt vào lòng anh ngọt ngào nói

- Anh không thả với lại không ai dám nhìn em đâu

- Thôi đi đi, tớ đói lắm rồi đấy

Uyển Đình thấy vậy liền kéo Thành Nam đi còn anh thì vẫn bế cô đi theo sau