Sáng hôm sau , ánh bình minh vừa lóe dạng xua tan đi màn đêm tâm tối mang lại hơi ấm cho những nơi mà nó đã đi qua .
Ánh nắng ban mai ấy sáng từ con đường lớn nhỏ , trong căn biệt thự sang trọng xung quanh có rất nhiều người bảo vệ , trong căn phòng sang trọng được trang trí theo phong cách châu âu ấy có hai thân hình trần trụi đang dính vào nhau nếu nhìn kỹ thì không phải Dương Vũ Hàn và Trần Khả Hân thì còn ai vào đấy nữa .
Ánh nắng vô tính chiếu vào đôi mắt đang khép lại của Khả Hân , theo phản xạ cô mở đôi mắt một cái dùng bàn tay nhỏ nhắn ấy làm động tác dụi dụi mi mắt rồi nhìn sang hướng Dương Vũ Hàn .
Không biết từ lúc nào bản thân cô say đắm khuôn mặt này như thế chẳng muốn rời mắt một chút nào cả , nhưng khi bản thân cô còn chân chú nhìn hắn thì không biết từ lúc nào đôi mắt của Dương Vũ Hàn đã nhìn châm chú vào khuôn mặt cô .
Dương Vũ Hàn dùng bàn tay to lớn ấy xoa cái đầu nhỏ nhắn kia của Khả Hân nhẹ nhàng nói .
"Em nhìn khuôn mặt này như thế có phải tôi đẹp trai quá không ?"
Nghe được lời nói thẳng như thế này của hắn thì cô bất giác quay người đi nơi khác cho bớt sự ngại ngùng ngay lúc này .
Trần Khả Hân ngại ngùng gục đầu vào lòng hắn mà nói nhỏ .
" Anh đừng có tự luyến như thế nữa , tôi đi xem hai đứa nhóc !"
Lời nói vừa vang lên xong Trần Khả Hân không đợi Dương Vũ Hàn trả lời liền ngồi dậy nhanh chóng bận quần áo rồi chuồng đi mất .
Dương Vũ Hàn nhìn theo bóng lưng nhỏ nhắn ấy đi xa dần và biến mất , hắn nở một nụ cười ôn hòa kèm theo sự yêu thương nuông chiều ấy
Dương Vũ Hàn liền ngồi dậy bước vào phòng tắm vệ sinh cá nhân một lác , không biết là thời gian trôi qua được bao lâu khi hắn bước ra ngoài liền khoắc trên mình một bộ đồ sang trọng , đôi chân hắn không ngừng lại mà bước từ từ xuống lầu .
Khi Dương Vũ Hàn bước xuống lầu xuất hiện trước mắt hắn là những hình dáng quen thuộc kia nếu không phải Trần Khả Hân và hai bọn nhóc thì còn ai vào đây chứ .
Hắn bước tới bàn thì ở trên đã trưng bày rất nhiều món , Dương Vũ Hàn liền ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Khả Hân đôi mắt liền nhìn sang hai đứa nhóc đang cười đùa bên cạnh cô .
Dương Vũ Hàn nhỏ ôn nhu mà nhỏ nhẹ nói .
" Hôm nay em đưa hai đứa nhóc đến trường tôi bận việc tại công ty ! "
Nghe hắn nói như thế thì Trần Khả Hân chỉ nhẹ nhàng mà gật đầu không muốn nói gì thêm , bình thường nếu không có hai đứa nhóc thì cô chỉ ở nhà mà thôi nên xem như đưa bọn trẻ đi học là công việc và niềm vui của cô .
Táo miệng đang nhét thức ăn vội vàng nói .
" Hôm nay Táo với Su Su và Mama tới nhà ông bà chơi nè ! Hôm nay có Mama Táo thích lắm !"
Su Su thấy Táo nói như thế cũng liền hùa theo mà nói vội vàng .
" Nhà ông bà chơi rất vui Su Su thích lắm ! Mama có thích không ? "
Nghe lời nói của hai đứa nhóc thì Trần Khả Hân liền sa sầm mặt khi nói tới nhà ba mẹ của Dương Vũ Hàn thì lòng cô đầy lo lắng .
Bỡi vì trước giờ cô chưa bao giờ gặp ba mẹ của Dương Vũ Hàn không biết là người nhà họ có thấy cô thuận mắt hay không ,với lại theo cô nghĩ mấy người giàu có như thế thì họ rất xem trong sĩ diện nếu họ biết bản thân cô chỉ là trẽ môi côi, thì có khi nào bọn họ vứt cho mình một ít tiền rồi bắt hai đứa nhóc đi .
Trong lòng cô có rất nhiều sự lo lắng mà chẳng dám nói với hắn ,nhưng vẽ mắt của Trần Khả Hân đã vào tầm nhìn của Dương Vũ Hàn .
Dương Vũ Hàn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ấy cười nhẹ nhàng mà nói .