Tô Mặc gật đầu lạnh nhạt nói "được" sau đó cô và Từ Tố đi đến chọn súng, Tô Mặc mặc chọn một cây súng khá nhỏ và nhẹ rồi nạp đạn vào đầy đủ.
Từ Tố lên tiếng "tôi trước" cô ta muốn để Tô Mặc tự biết xấu hổ mà rút lui, hừ.
Tô Mặc lùi về sau nhường cho Từ Tố lên trước, cô ta đứng trước vạch tạo ra một tư thế vô cùng chuyên nghiệp, bia điện tử trước mắt bắt đầu di chuyển qua lại.
"Pằng, pằng, pằng...." mười phát súng liên tiếp được Từ Tố bắn ra.
Giọng nói của trọng tài liền vang lên "Từ Tố ba bia 99 điểm" cô ta bắn trúng ba bia, có chín phát vào hồng tâm, một phát bị lệch một tí nhưng vẫn được 9 điểm.
Từ Tố nở nụ cười hống hách nhìn Tô Mặc như thể cô ta đã là người chiến thắng. Lục Anh bên cạnh Từ Tố sắc mặt lại không được lắm, cô ta biết năng lực của Tô Mặc cỡ nào, lần này nhất định lại để cho Tô Mặc được lợi.
Tô Mặc không nói gì chỉ lạnh nhạt đi đến trước vạch, bia điện tử lại bắt đầu di chuyển. Cô bình tĩnh giờ súng.
"Pằng, pằng, pằng..." mười phát súng được bắn ra còn nhanh hơn Từ Tố bắn lúc nảy rất nhiều lần. Mọi người đợi trọng tài thông báo kết quả nhưng một lúc lâu vẫn không nghe thấy.
Senny bực bội rống lên "trọng tài, kết quả".
Lúc này trọng tài mới hoàn hồn trở lại "à, kết quả, một bia, một....một... trăm điểm". Cũng không trách hắn thất thần được à, từ lúc làm trọng tài đến bây giờ hắn lại chưa thấy người nào lại hại đến như vậy a, nếu là chỉ có một bia thì mười phát đều trúng hồng tâm cũng còn chấp nhận được, đằng này là tám tấm bia di động qua lại với nhau, cô ấy lại có thể đều bắn vào hồng tâm của duy nhất một bia, hơn nữa khoảng cách còn xa như vậy, đúng là dọa người mà.
"Tô Mặc, cô ngầu quá đi" Senny vui vẻ reo lên.
"Không thể nào, sao có thể như vậy?" Từ Tố vẻ mặt hoảng hốt nhìn Tô Mặc.
Senny hùng hổ nói "sao lại không thể, đúng là không biết xấu hổ mà".
Lạc Anh vội vàng nói "Tố Tố chúng ta đi thôi" cô ta không muốn ở đây để thêm mất mặt nữa.
Tô Mặc cũng không quá vui vẻ khi mình là người chiến thắng bởi vì đối với cô đây chỉ là một chuyên nhỏ nhoi, không ai có thể biết mắt thường của cô đã có thể nhìn rõ đến khoảng cách gần 30 mét hơn nữa cô còn có năng lực hơn người, có thể nhìn xa đến đâu nếu cô muốn và còn có thể xuyên qua mọi vật.
Hôm nay lịch sử thi đấu đã được lặp lại, Tô Mặc trở thành người đứng đầu trong bản thi đấu, cô không biết về sau chuyện này sẽ gây ra cho cô thêm nhiều phiền phức.
Sau khi Lạc Anh và Từ Tố rời đi thì Tô Mặc cũng cùng Senny quay lại phòng, trên đường đi thì gặp phải Tô Phong đang thất thần, nếu không phải Tô Mặc gọi một tiếng thì có lẽ anh ta đã đi lướt qua cô.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Tô Mặc bình tĩnh hỏi.
Tô Phong nói với giọng đầy ăn năn "tiểu Mặc, anh làm chuyện hồ đồ rồi".
Tô Mặc nhíu chặt mày nhìn anh, Tô Phong liền kể lại, mọi chuyện phải bắt đầu từ lúc anh từ phòng Tô Mặc quay về, còn chưa đi tới cửa thì từ xa đã nhìn thấy Hà Khuê đang đứng ngoài cửa nói cười cùng một người đàn ông, trước khi đi người đó còn đưa tay vuốt vuốt tóc của cô. Tô Phong đứng chết chân tại chỗ cho đến khi Hà Khuê đã vào phòng và đóng cửa lại. Trong lúc sự tức giận lấn át lý trí Tô Phong đã làm ra một chuyện không thể tả nổi, anh ta lao nhanh vào phòng ấn Hà Khuê lên tường hôn cô điên cuồng, Hà Khuê dùng hết sức lực nhưng không thể nào đây anh ra nổi cuối cùng dứt khoát cắn mạnh lên đầu lưỡi của anh. Tô Phong bị đau liền thức tĩnh, nhận ra hành động tày trời của mình liền buông cô ra, lên tiếng muốn giải thích "Hà Khuê, anh..."
"Anh cút ra khỏi đây" Hà Khuê tức giận quát.
Tô Phong không thể làm gì hơn, chỉ có thể ra khỏi phòng, đi trong vô thức liền gặp được Tô Mặc. Bây giờ chỉ còn Tô Mặc có thể giúp được anh thôi.
Tô Mặc nhìn con người bị ghen tuông làm cho mờ mắt này, cô chẳng còn biết dùng từ ngữ gì để mắng chửi anh nữa rồi. Senny bên cạnh cũng âm thầm cho Tô Phong một ánh mắt khinh bỉ.
"Lúc anh hôn, cô ấy có thái độ như thế nào?" Tô Mặc đột ngột hỏi.
Tô Phong giật mình, sau khi tiêu hoá hết của nói của Tô Mặc liền cảm thấy ngượng ngùng, dùng giọng nói e ngại trả lời cô "lúc đầu cô ấy sửng sốt một chút, sau đó lại đẩy anh ra, nhưng hình như cô ấy cũng cảm thấy thoải mái".
Tô Mặc không tin hỏi lại "anh xác định là cô ấy thoải mái mà không phải phải là anh thoải mái". Tô Phong ngượng ngùng nói "ừm, là cả hai thoải mái".
Tô Mặc suy nghĩ một lát liền chắc chắn nói "có chút hi vọng".
Không ai để ý Senny bên cạnh đã nhìn hai người bằng ánh mắt như hình kẻ thiểu năng.