Hai tay Tô Mặc ôm chặt cổ Nam Thiệu Hàn để mặc cho hắn nâng lên hạ xuống.
"Phập...phập....phập"
"A..haa...ưm...ư..."
Từng cú va chạm đầy dồn dập và mãnh liệt.
"Bạch...bạch...bạch.."
"Hàn....ưm....a..Hàn....nhẹ thôi..."
"Ư...ngoan...gọi ông xã nào"
"Ưm...ông...ông xã.."
"Ngoan, thưởng cho bà xã" phần thưởng có Nam Thiệu Hàn chính là những nụ hôn nóng bỏng và những cú đâm sâu vào bên trong.
"Aaa..." Tô Mặc bị đỉnh đến không chịu nổi, tay vô thức bấu chặt lưng hắn để lại vô số vết cào.
Cuối cùng Tô Mặc cũng không biết Nam Thiệu Hàn đã nói bao nhiêu cái 'một lần nữa', chỉ là khi cô mở mắt đã là buổi chiều hôm sau
Tô Mặc lê thân thể mệt mỏi đến phòng khách, hôm nay đặc biệt đông đủ Bạch Phong, Bạch Nhất, Hắc Thanh và Hắc. Năm người đàn ông bàn việc vô cùng nghiêm túc bên cạnh lại là một đứa bé đang chơi xếp hình, nó hơi sai thì phải.
Nam Thiệu Hàn nhanh chóng nhận ra được sự hiện diện của Tô Mặc, hắn hỏi "tỉnh rồi sao, có đói không?".
Tô Mặc gật đầu.
Nam Thiệu Hàn ra lệnh cho người hầu bên cạnh "đem đồ ăn lên đi".
Thuộc hạ cung kính "dạ"
Nam Thiệu Hàn ôm lấy tiểu Trình từ ghế lên, sáu con người đi vào phòng ăn.
Trên bàn đủ loại sơn hào hải vị khiến Tô Mặc nhìn đến chóng mặt, tay cầm đũa cũng đang phân vân không biết nên gắp món nào trước, chợt một con tôm đã bốc vỏ được đặt vào chén cô "mau ăn đi, em sẽ chết đói nếu cứ tiếp tục nhìn nữa".
Tô Mặc liền không khách khí gắp con tôm bỏ vào miệng, mùi vị tươi mới khiến người khác không nhịn được muốn ăn thêm, đúng là sản khoái mà. Một màn anh gắp em ăn bắt đầu diễn ra, bốn nam nhân còn lại không hẹn mà cùng dùng ánh mắt đồng cảm nhìn cậu bé bên cạnh, đúng là đáng thương mà.
Một lúc sau Bạch Phong lên tiếng "khụ..,chủ nhân, hai ngày nữa chúng ta sẽ xuất phát đưa lô hàng sang Pháp".
"Được, chuẩn bị đi, chú và hắc tĩnh sẽ đi cùng tôi" Nam Thiệu Hàn giọng vô cùng nghiêm nghị trong khi tay vẫn chuyên tâm bốc vỏ tôm.
Thấy chủ nhân đã chuyên tâm làm việc như vậy những người còn lại đều đồng loạt im lặng tiếp tục ăn.
Chợt mọi người đều đồng loạt dừng đũa vì hành động của Nam Thiệu Hàn, cuối cùng tình cha con trong người cũng trỗi dậy rồi, hắn vừa gặp một con tôm bỏ vào chén tiểu Trình, mặt dù không được lột sẵn nhưng hành động này cũng quá sức tưởng tượng với bọn họ rồi.
Không để mọi người hiểu lầm quá lâu Nam Thiệu Hàn đã lên tiếng "không thấy mẹ con ăn không đủ sao, còn không biết lột cho mẹ".
Tô Mặc đang ăn cũng phải ngẩng đầu lên nhìn, con tôm như mắc phải trong họng, Nam Thiệu Hàn vừa nói gì vậy, hắn vừa bắt tiểu Trình lột vỏ tôm à, có còn là người không, nó mới ba tuổi thôi đấy.
Thấy Tô Mặc dừng đũa nhìn mình Nam Thiệu Hàn liền nhẹ nhàng nói "không sao, em ăn tiếp đi"
Tô Mặc tức giận quăng con tôm lên bàn "ăn con mẹ anh" sau đó liền ôm tiểu Trình đi.
Nam Thiệu Hàn bàng hoàng không biết tại sao Tô Mặc lại tức giận, bốn người còn lại liền thức thời bữa ăn này không thể tiếp tục ăn được nữa vì vậy liền đồng loạt đứng dậy cung kính rời đi.
Nam Thiệu Hàn nhặt con tôm Tô Mặc vừa quăng lê ]n xem xét một hồi, rõ ràng hắn đã lột sạch rồi mà.
--------------------------------------------
Thời gian hai ngày trôi qua rất nhanh, đã đến lúc họ quay trở lại cuộc chiến rồi.
Lần này là một lô hàng cực lớn, cần đến năm máy bay chiến đấu để vận chuyển, bên trong là những vũ khí tối tân nhất mà Nam Thiệu Hàn mới chế tạo được gần đây, chỉ cần có những Vũ khí này trong tay thì giống như rồng thêm đầu, mặc sức mà tung hoành. Thêm một phi cơ chở Nam Thiệu Hàn nữa thì tổng là sáu chiếc, với một lượng máy bay lớn như vậy muốn tiến vào lãnh thổ nước khác đã không dễ dàng mà Nam Thiệu Hàn lại còn đối đầu với các bộ trưởng cấp cao của nước này. Nhưng dù có khó hơn hơn nữa thì đối với Nam Thiệu Hàn nó cũng chẳng là gì vì bên cạnh hắn giờ đã có Tô Mặc rồi, những thứ khác hắn cũng chẳng cần quan tâm.