Ngày hôm qua tên cầm đầu không lên tiếng nhưng ánh mắt của kẻ đó nhìn Lục Yên khá đặc biệt, nó khiến cô không dễ quên.
Lục Yên lưỡng lự nữa muốn đi xuống dưới nghe ngóng tình hình, nửa muốn dẹp chồng sách.
Đinh Băng Băng nhìn ra vẻ khó xử kia liền tốt bụng lên tiếng: “Chỉ còn một chút nữa là đến lớp rồi, cậu xuống đó đi.”
Dáng vẻ ốm yếu còn nói ra được lời như vậy, Lục Yên sao có thể nhẫn tâm chọn phương án mà cô bạn vừa đề xuất.
“Đi một mình thì ngại lắm.” Lục Yên di dời ánh mắt.
Đặt chồng tập lên bàn sau đó gấp gáp kéo Đinh Băng Băng rời khỏi lớp.
Thế giới cũ, trong ngôi trường mà cô từng theo đuổi, chuyện đánh nhau là vô cùng bình thường. Lục Yên ở phe trung lập thích thì đi xem, lười thì nghe bạn bè xung quanh kể lại. Ngôi trường đứng top đầu trong nước chỉ toàn là con của các nhà quý tộc thượng đẳng, ngày ngày diễn ra ẩu đả rồi lại bị ém xuống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Đối mặt với loại chuyện bạo lực học đường không xem là bất ngờ nhưng thú vị thì có một chút, khơi gợi bản tính tò mò.
Cô ngang nhiên đặt tay lên lan can gần ở phòng giám thị, công khai nghe ngóng tin tức.
“Tôi hỏi lại một lần nữa, chuyện đó là chính em gây ra sao?” Nét căng thẳng đều hiển thị rõ trên gương mặt cô giám thị.
Trương Ngạn Duy điềm tĩnh đáp: “Do em gây ra.”
“Bạn học bị đánh đến nhập viện, có giấy chứng nhận thương tích lần này kỷ luật một tuần e là quá nhẹ. Em về suy nghĩ cho kỹ, cuối tuần này cho tôi câu trả lời, thứ hai tuần sau sẽ có kết quả kỷ luật.” Cô giám thị tức đến đỏ mặt nghiến răng nói tiếp “Suy nghĩ cho cẩn thận.”
Lục Yên bên ngoài này nghe hết tất cả, quay sang thản nhiên khen ngợi: “Cô giám thị tốt thật nhỉ, biết phân rõ phải trái trắng đen.”
Bởi vì mới chuyển đến nên cô mới không biết sự lợi hại của giám thị Vương, Đinh Băng Băng kéo nhẹ áo cô, sau đó nhỏ giọng: “Chúng, chúng ta đi thôi!”
Sự tồn tại của hai người bọn họ bị giám thị Vương phát hiện rồi, còn tiếp tục nghe ngóng sẽ bị ăn mắng.
Lục Yên trước khi bị kéo đi đã mỉm cười với Trương Ngạn Duy, cô tự nhiên lại nhớ đến một vụ ẩu đả.
Nạn nhân là nam sinh, vào trường nhờ suất học bổng của doanh nghiệp hỗ trợ. Vì được một cô gái của nhà quý tộc chú đến nhiệt tình theo đuổi, mà làm mấy tên còn lại gay mắt khó chịu, chỉ điều đơn giản đó thôi cậu nam sinh đã nhận được một bài học cay đắng.
Mất đi cơ hội học tập ở ngôi trường tốt, điểm đáng chú ý là bị người ta chơi một vố. Nữ sinh kia làm gì thích một tên nhà quê, chỉ là thấy chướng mắt. Biết rằng bản thân có sức ảnh hưởng nên làm ra vài loại chuyện nhảm nhí đó.
Cậu bạn cùng bàn làm cô nhớ đến câu chuyện kịch tính của năm nào, tuy không rầm rộ cũng rất nhanh chìm xuống. Khi đó được cậu bạn cùng lớp kể lại, nghe rất hoa mỹ và lãng mạn, kết cục cậu nam sinh kia chết rồi.
Nhưng vụ việc của Trương Ngạn Duy chẳng giống tẹo nào.
Nếu hiện tại câu chuyện rõ ràng như khi xưa, Lục Yên có thể xuất hiện như một vị thần như tín ngưỡng để ngăn chặn cái chết, cứu giúp kẻ đang đắm chìm trong bóng tối, trong vô vàn điều bất công của cuộc sống. Nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ về với ông bà Lục, gặp lại chị hai luôn che chở cho cô.
Nhìn vào thái độ của Trương Ngạn Duy, cảm thấy không phải là đối tượng mình cần tìm, cùng lắm bọn họ có duyên gặp gỡ.
Cô trở về lớp cùng Đinh Băng Băng, có vài kẻ ngứa miệng đã bắt đầu xì xầm với nhau. Trương Ngạn Duy vào lớp sau bọn họ, vừa ngồi xuống ghế đã lật sách ra ghi ghi chép chép gì đó đến khi tiết học tiếp theo bắt đầu.
Lục Yên tập trung nhìn lên bục giảng một lúc thì tranh thủ liếc sang chỗ bên cạnh, mục đích vô cùng chính đáng.
“Trương Ngạn Duy?” Cô khẽ đọc ra khỏi miệng.
Nơi mà Bình Tây Tây và thân chủ phải học, bắt buộc buổi sáng lẫn chiều, tính chuẩn xác thì nghỉ trưa được hai tiếng mười lăm phút. Ngôi trường này chỉ học mỗi buổi sáng, chính vì ưu điểm này Lục Yên mới nhắm đến nó.
Tiếng chuông tan trường cứu rỗi bao nhiêu linh hồn đang vật vã, có vài kẻ bị đánh thức từ trong giấc mơ.
Lục Yên đang bỏ sách cần học vào cặp thì nhận được cuộc gọi từ số lạ, không cần nghĩ ngợi liền nhấc máy: “Em nghe ạ?”
“Em có thể làm việc vào ngày mai, bắt đầu từ một giờ đến năm giờ chiều, em sắp xếp lịch được không?”
“Đương nhiên là được rồi.” Giọng nói đầy phấn khởi của Lục Yên khiến cho người bên cạnh có chút phiền.
Cô quay sang thản nhiên hỏi: “Cậu không định về à?”
Giọng điệu cười nhạo của Thẩm An An rõ ràng như thế, cho dù có điếc cũng nghe thấy.
“Sắp rồi, đợi tôi một lát.” Trương Ngạn Duy khéo léo giữ cho cô chút mặt mũi.
Lục Yên vô cùng cảm kích tấm lòng này, nhưng cô chỉ muốn nhanh nhanh ra về mà thôi. Câu hỏi theo phép lịch sự, đối phương không đáp bản thân cũng đủ trị cái cô tiểu thư họ Thẩm kia.