Nghĩ đến lần Lục Yên đề nghị chở hắn về, liền đem chiêu thức này đối phó với Thẩm An An. Cô ta bày ra dáng vẻ gì, Trương Ngạn Duy đều mặc kệ gấp gáp đuổi theo cơn gió kia.
Hắn xuống sân trường thì nhìn thấy bóng dáng của Lục Yên đã đến cổng trường, đang đưa thẻ giữ xe cho bác bảo vệ.
Ngày hôm nay là hắn đuổi theo cô nhưng lại đến quán sớm nhất.
Người làm ca trước đã mất hút còn chưa thấy Lục Yên xuất hiện, trong lòng Trương Ngạn Duy xoắn quýt vì sợ cô gặp tai nạn trên đường đến đây, người suy nghĩ nhiều làm sao có thể cho qua được.
Hắn vòng tay ra sau lưng rút dây tạp dề, Lục Yên vừa vặn đem hai phần cơm bước vào.
Cô tự tin nói: “Tôi an bài cho chiếc xe của mình rồi, lần này sẽ không sợ ta mượn nữa.”
Trương Ngạn Duy ngơ ngác gật đầu, thầm thắt nút lại cho tạp dề: “Không cần bữa nào cũng mang cơm đến.”
“Vì muốn thưởng thức ly nước ép của cậu nên mới phải xếp hàng mua đấy chứ.” Câu nói ra khỏi miệng, Lục Yên lập tức phản ứng lại “Không có ý đó đâu nhé! Tôi không, không có tư cách theo đuổi cậu, nên đừng hiểu sai ý.”
Lục Yên chỉ nghĩ đơn giản, ba lần gặp mặt trước bản thân hết sức ngu ngốc, hiện tại không muốn làm đối phương phải khó chịu nữa mà thôi.
Điểm đặc biệt mà cô mãi ghi nhớ, khoảnh khắc quay đầu đã có bàn tay che chắn cẩn thận.
Lượng máu ngày hôm đó Trương Ngạn Duy bỏ ra không phải ít, Lục Yên muốn bù đắp một thân không mang tà niệm, ý nghĩ chính đáng thì có gì phải thẹn với lòng.
“Sao lại bày ra vẻ mặt kia thế? Giống như tôi đang ức hiếp cậu.” Cô nghiêng đầu hỏi.
Gì vậy, hệ thống bị lỗi sao? Hay nhiệm vụ đột nhiên được hoàn thành? Lục Yên vẫn giữ ánh mắt trên người Trương Ngạn Duy, thầm nghĩ.
【Nhiệm vụ chính tiến độ mới bắt đầu là 0%】
【Hệ thống mới rà soát cập nhật tiến độ hiện tại là -2,3%. Sau này mỗi ngày quý khách thức dậy hệ thống sẽ thông báo tiến độ của nhiệm vụ chính】
【Chúc mừng sự tiến triển vượt bậc.】
【Thanh tiến độ đạt mức 1000%, quý khách sẽ nhận được cơ hội tái sinh】
Nghe thanh âm thân thuộc mà ngỡ xa lạ, đôi mắt óng ánh dường như sắp khóc của Lục Yên khiến Trương Ngạn Duy thôi nghĩ ngợi lung tung.
Nếu cô đã nói như thế hắn tuyệt đối sẽ không nghĩ theo chiều hướng đó. Vì sao tin thần sa sút giống như nhận được tin dữ?
Hắn sợ hãi hỏi: “Cô bị làm sao vậy?”
Lục Yên xây xẩm, đỡ trán.
Phim với truyện cũng không phải là chưa từng xem. Nhìn thấy nam chính, nữ chính ngầu bá cháy thực hiện từng nhiệm vụ một, nếu không trơn tru cũng chẳng gặp trở ngại như cô đây.
Tuyến nhiệm vụ phụ thì ngon lành, nhiệm vụ chính là cơ hội duy nhất để cô trở về thì ngày càng thụt lùi.
Cô dốc hết sức lực cuối cùng đáp lời: “Chúng ta ăn thôi, cơm nguội sẽ không ngon.”
Trương Ngạn Duy làm theo lời cô nói, trước tiên làm ly nước ép.
Miệng thì bảo hắn dùng bữa, cô lại ôm khư khư ly nước hắn mới làm, đôi mắt thất thần.
Lục Yên đột nhiên tỉnh trong cơn mê man, vực dậy tin thầy: “Đinh Băng Băng, chắc chắn là cậu ấy!”
Trương Ngạn Duy ngồi bên cạnh chẳng hiểu chuyện gì nhưng nhớ đến lúc sáng, cô chứ như đang trốn bọn đòi nợ.
“Cô không dám tiếp xúc nhiều là vì sợ tôi bị liên lụy giống Đinh Băng Băng?” Hắn hỏi.
Đến nơi này kiếm bè lũ là chuyện đơn giản, trước kia cô cũng có một đám. Nhưng thứ Lục Yên cần là người bạn cùng tiến có thể trong học tập, cũng có thể trao đổi một số thứ cho nhau, nên mọi chuyện từ lời nói đến hành động đều phải cẩn thận.
Bị nói trúng tim đen Lục Yên đành ngoan ngoãn gật đầu. Trên mình còn mang theo nhiệm vụ, cô nghĩ cách đó là chu toàn nhất rồi.
Trương Ngạn Duy không có phản ứng gì, có thể hiểu một phần suy nghĩ của đối phương.
Trong lúc xếp hàng mua cơm đã thấy điện thoại hết pin, cô chợt nhớ đến liền mở miệng: “Cậu có đem theo dây sạc không, cho tớ mượn một lúc với.”
“Ở trong balo.” Trương Ngạn Duy nhìn vào chỗ cất đồ cho nhân viên.
May là chỗ đó gần với Lục Yên, cô đứng dậy hỏi: “Tớ lấy được chứ?”
“Không có việc…” Nói chưa hết câu Trương Ngạn Duy đột nhiên nhớ đến phần cơm khi sáng bản thân làm dư ra.
Lục Yên nhìn vào balo, cô ngại ngùng đánh mắt sang chỗ khác: “Sao cậu lại không nói gì thế?”
Cô lại nghĩ đến hành động tùy tiện của bản thân ngày hôm qua, mua cơm mà chưa hỏi người ta có cần hay không.
“Cái này để đến chiều thì không dùng được nữa.” Cô đem hộp cơm đến bàn sau đó đi cấm sạc “Ly nước ép này để tôi trả lại cho cậu.”
“Không cần.” Trương Ngạn Duy căng thẳng nói tiếp “Tôi đem đến cho cô, nhưng cô lại chạy đi ăn thứ khác.”
Vừa rồi còn nghĩ bản thân làm sai, Lục Yên lập tức thay đổi sắc mặt, vui mừng còn không kịp: “Thật sao? Vậy tôi ăn luôn có được không?”
Cô nhìn phần cơm đắn nói tiếp: “Nhưng có thể ăn không hết, chúng ta mỗi người một nữa thì thế nào.”