Giản Vi vô cùng khẩn trương, hai tay bất an nắm góc áo trả lời: “Cháu, cháu tên là Giản Vi.” LQĐ
Từ Lệ nhìn Giản Vi đánh giá một lúc, cười nói: “Giản Vi, tên rất hay.”
Đối phương có khí chất rất đỗi cao quý, tuy mỉm cười nhưng trên người vẫn tản ra cảm giác lạnh lùng xa cách.
Giản Vi hơi sợ, đi lên trước một bước, lễ phép nói: “Dì, bên ngoài trời lạnh, mời vào nhà trước ạ.”
Từ Lệ liếc cô một cái, khóe miệng khẽ mỉm cười, sau đó mới xoay người đi vào nhà.
Giản Vi căng thẳng đến mức trái tim nhảy thình thịch, cố tính lúc này Lâm Cẩn Ngôn và dì Lan lại không ở nhà.
Cô đi theo vào, mời đối phương ngồi xuống, cố gượng cười nói: “Dì, dì là mẹ Lâm Cẩn Ngôn ạ?”
Từ Lệ “Ừm” một tiếng, trả lời cô “Đúng vậy.”
Giọng không lạnh không nhạt, nhưng cũng không dễ thân thiết, Giản Vi hơi xấu hổ vội nói tiếp: “Vậy mời dì ngồi một lát, chắc Lâm Cẩn Ngôn sắp về tới, cháu đi pha trà cho dì.”
Từ Lệ cười cười: “Vậy phiền cô rồi.”
“Không phiền ạ, mời dì ngồi.” Giản Vi nói xong xoay người đi vào phòng trà nước.
Đến phòng trà nước, lập tức lôi điện thoại ra gọi cho Lâm Cẩn Ngôn.
Lâm Cẩn Ngôn sắp về tới nhà, thấy Giản Vi gọi tới liền nghe máy, không đợi cô mở miệng đã nói: “Sắp về tới rồi.”
Giản Vi sốt ruột, đè giọng xuống, che miệng nói nhỏ: “Lâm Cẩn Ngôn, mẹ anh tới đây.”
Đầu bên kia điện thoại, Lâm Cẩn Ngôn nghe vậy, mi tâm lập tức nhíu chặt, sau đó mới thấp giọng nói: “Cô đừng lo lắng, chờ tôi, năm phút nữa về tới.”
Lâm Cẩn Ngôn cúp máy, giẫm chân ga vài cái, lập tức xe chạy nhanh hơn, mi tâm anh nhíu chặt, sắc mặt hơi nặng nề.
Giản Vi đứng trong phòng trà nước một lúc, hít sâu vài hơi, cuối cùng mới bưng trà ngon từ bên trong đi ra, mặt tươi cười, hai tay lễ phép bưng chén trà đưa tới tay Từ Lệ: “Mời dì uống trà.”
Từ Lệ nhận lấy, cười cười: “Cảm ơn cô.”
Giản Vi lắc đầu, “Dì không cần khách khí.”
Cô lo lắng đứng một bên, tay chân không biết đặt vào đâu.
Từ Lệ ngẩng đầu nhìn cô, vẻ mặt tươi cười dịu dàng hơn chút, nói: “Cô đừng căng thẳng như vậy, lại đây ngồi đi.”
Bà ta vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh mình, ý bảo Giản Vi ngồi xuống.
Giản Vi lặng lẽ mấp máy môi, căng thẳng đi sang ngồi xuống, nhưng cũng không dám ngồi gần đối phương quá, cô có chút sợ hãi.
Từ Lệ nhìn chằm chằm cô, cười nói: “Cô gái nhỏ đừng căng thẳng vậy, đúng rồi, cô và Lâm Cẩn Ngôn là quan hệ thế nào? Sao cô lại ở đây?”
Giản Vi nghe vậy, thành thành thật thật kể rõ một năm một mười chuyện lần đầu gặp Lâm Cẩn Ngôn và lần được anh cứu đưa về nhà cho Từ Lệ nghe, ngay cả tình hình gia đình mình, thân thế mình cũng đều nói qua một chút.
Từ Lệ giật mình, a một tiếng, cười nói: “Thì ra là như vậy, hiểu rồi. Cô nói Cẩn Ngôn đứa con này cũng thật là, chuyện lớn như vậy mà lại không nói với bọn tôi, cô nói nó một người đàn ông trưởng thành mang một cô gái nhỏ như cô về nhà, cô nam quả nữ sống chung một nhà, nó ngược lại thì không sao, nhưng đối với thanh danh của cô thì rất không tốt.”
Vẻ mặt bà ta dịu dàng, giọng cũng rất điềm đạm, nhưng cố tình Giản Vi nghe mấy lời này, trong lòng không hiểu vì sao dâng lên dự cảm bất thường, cô vội vàng gấp gáp giải thích, nói: “Không sao thưa dì, bình thường có dì Lan ở nhà.”
Ánh mắt Từ Lệ nhìn cô thật sâu, cười cười, đang muốn mở miệng thì giọng Lâm Cẩn Ngôn từ bên ngoài truyền vào: “Mẹ.”
Giản Vi đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía ngoài cửa, như thể trông thấy vị cứu tinh, chợt đứng từ trên sofa lên, “Anh đã về.”
Lâm Cẩn Ngôn liếc nhìn cô một cái, sau đó bước vào nhà.
Đi tới bên cạnh mẹ, nói: “Sao mẹ tới đây?”
Từ Lệ đưa tay kéo anh ngồi xuống, cười nói: “Mẹ không tới, có phải con tính mãi không về nhà không?”
Lâm Cẩn Ngôn im lặng không trả lời.
“Mẹ biết rồi, con sợ chúng ta giục con kết hôn đúng không, nhưng con đã trưởng thành rồi, mẹ với ba con sao có thể không sốt ruột đây?”
Giản Vi đứng bên cạnh, có chút lúng túng, vì vậy lặng lẽ lui ra, đi vào phòng ăn, muốn vào bếp gọt ít trái cây ướp lạnh.
Lâm Cẩn Ngôn trả lời: “Bây giò con chưa nghĩ tới chuyện kết hôn, chờ thêm vài năm nữa đã.”
“Chờ vài năm? Chờ ai?”
Lâm Cẩn Ngôn nhíu mày, ngẩng đầu nhìn mẹ mình.
Từ Lệ liếc anh một cái, đột nhiên hỏi: “Cô gái vừa rồi là con cứu về?”
Lâm Cẩn Ngôn “Dạ” một tiếng, vô thức liếc nhìn về phòng ăn.
Từ Lệ nở nụ cười, nói: “Vừa rồi cô bé kia đã nói với mẹ con còn trả tiền giúp cô ta, còn đưa nó đi học?”
Lâm Cẩn Ngôn nhíu mày, ngẩng đầu nhìn mẹ mình: “Mẹ, rốt cuộc mẹ muốn nói cái gì?”
“Không có gì, mẹ chỉ cảm thấy cô gái kia bây giờ cũng đã trưởng thành, thi đại học cũng đã xong, lại ở cùng con thì không thích hợp lắm.”
Sắc mặt Lâm Cẩn Ngôn trở nên khó coi, trả lời thẳng bà: “Không có gì không thích hợp.”
“Đương nhiên con cảm thấy không có gì, nhưng người ta là con gái, sắp lên đại học rồi, sau này sẽ nói chuyện yêu đương, ở cùng một chỗ với con, truyền ra ngoài thì không tốt cho thanh danh của người lắm đâu. Mẹ thấy, nếu không thì như vậy đi, nếu con sợ cô ta không có chỗ ở thì cho cô ta ở bên nhà nhỏ ở Lệ Thủy, con sợ không ai chăm sóc cô ta thì bảo dì Lan qua chăm sóc cũng được.”
Lâm Cẩn Ngôn cau mày, trực tiếp từ chối: “Không cần phiền phức như vậy, cô ấy ở chỗ con đây rất tiện.”
Sắc mặt Từ Lệ rốt cuộc nặng nề vài phần, hỏi anh: “Không phải con thích cô bé đó đấy chứ, Cẩn Ngôn, người ta nhỏ hơn con mười tuổi đó.”
Lâm Cẩn Ngôn cau mày, trong lòng lập tức nóng nảy.
Từ Lệ nhìn anh thật sâu, nói lời tình ý sâu xa: “Cẩn Ngôn, vừa rồi mẹ đã hỏi qua tình hình cô gái kia, nói thật, không quá phù hợp với con…”
Nhà họ Lâm họ thật ra cũng không phải chê nghèo ham giàu, nhưng dù sao cũng là đại gia tộc có uy tín danh dự, dòng dõi tất nhiên không thấp. Con dâu tương lai nhà họ có thể không có tiền, nhưng ít nhất gia cảnh phải trong sạch sạch sẽ, nghèo khó chút cũng không sao cả, nhưng nếu truyền đi con dâu nhà họ Lâm họ có ba là người hạ lưu dân cờ bạc, không biết người ta sẽ đàm tiếu sau lưng bọ ra sao nữa.
Từ Lệ còn chưa dứt lời, Lâm Cẩn Ngôn cắt ngang bà, “Mẹ, mẹ có thể đừng đoán mò được không?”
Từ Lệ sững sờ, hơi nhíu mày: “Có ý gì?”
“Ai nói với mẹ là con thích cô ấy?”
“Vậy sao con không để người ta đi?” Mẹ Lâm kỳ quái hỏi.
“Cô ấy sắp lên đại học rồi, đến lúc đó tự nhiên sẽ đi, gấp gì chứ.” Lâm Cẩn Ngôn hiểu tính mẹ mình, bây giờ thừa nhận chỉ sợ bà sẽ đưa Giản Vi đi mất.
Nhưng dạo này anh lại rất bận, có cả đống lớn chuyện phiền phức, sợ bận không thể bảo vệ Giản Vi chu đáo được, dứt khoát tạm thời tìm lý do thoái thác, phải chờ qua giai đoạn bận rộn này thì từ từ làm công tác tư tưởng với trong nhà trước.
Từ Lệ nghe xong sững sờ, hơi có phần không tin: “Thật sao?”
Lâm Cẩn Ngôn “Dạ” một tiếng, xem như thừa nhận.
Từ Lệ im lặng một hồi, lúc này mới không nói thêm gì nữa, kéo tay Lâm Cẩn Ngôn nói: “Vậy tuần này con về nhà một chuyến đi, muốn để con gặp mặt một cô gái, đương nhiên, cũng không phải bảo con kết giao, chỉ là gặp mặt xem có hợp hay không.”
“Gần đây con rất bận, thật sự không có thời gian.”
“Vậy chừng nào con mới có thời gian?”
“Đến lúc đó nói sau ạ.” Lâm Cẩn Ngôn không kiên nhẫn trả lời.
Từ Lệ thấy anh nóng nảy, giận dữ nói: “Được, vậy mẹ cũng không ép con, nhưng mẹ và ba con hai lão già khọm cũng không biết còn có thể sống được bao lâu nữa, lúc còn sống không biết có được ôm cháu không nữa.”
Lời này đã nói rất nhiều lần, Lâm Cẩn Ngôn nghe đã thành tê dại, ngồi trên sofa, nửa tiếng không đáp lại.
Bầu không khí không tốt, Từ Lệ cũng không muốn ở lại chỗ này chuốc lấy bực mình, từ trên sofa đứng lên nói: “Vậy mẹ về trước đây, có thời gian thì ghé thăm nhà một chuyến, đừng vì sợ thúc giục kết hôn mà không về nhà nữa.”
Lâm Cẩn Ngôn “Dạ” một tiếng rồi từ sofa đứng lên, nói: “Con tiễn mẹ ra ngoài.”
Từ Lệ liếc anh một cái, lúc quay đầu tầm mắt nhìn về phía phòng ăn, sau đó mới nhấc chân đi ra ngoài.
Lâm Cẩn Ngôn đưa mẹ ra cửa, Giản Vi từ trong phòng ăn đi ra, đôi mắt đỏ au, hai tay cấu chặt lòng bàn tay.
Mấy lời Lâm Cẩn Ngôn vừa nói cô đều nghe thấy hết tất cả, thì ra còn lầm tưởng anh cũng có chút thích cô, dù sao anh đối với cô tốt như vậy, lúc nào cũng khiến cô có cảm giác động tâm như nai con đi loạn. Nhưng bây giờ xem ra ngược lại tất cả đều là cô tự mình đa tình.
Anh đối với cô, có lẽ đúng như lúc đầu nói, cảm thấy đáng thương mà thôi.
Nghĩ đến Lâm Cẩn Ngôn đã nghĩ đến chuyện tới lúc cô học đại học thì bảo cô chuyển ra khỏi nhà, trong lòng như bị kim châm, đôi mắt hơi chua xót, cô vội ngẩng đầu, nháy mắt máy cái, nén nước mắt trở về.
Lâm Cẩn Ngôn tiễn chân mẹ đi, trở lại phòng ăn tìm Giản Vi, bên trong trống trơn, không có ai ở đó.
“Giản Vi, đang đâu đó?” Anh đi vào bếp, vừa đi vừa gọi.
Nhưng đi vào nhìn xung quanh, vẫn không có ở đó.
Lâm Cẩn Ngôn tìm từ phòng ăn tới phòng bếp, lại từ phòng bếp ra ngoài, tìm trong phòng thể dục, lầu một hoàn toàn không thấy bóng dáng Giản Vi, gọi hồi lâu cũng không có ai trả lời anh.
Anh đi lên lầu, vào phòng Giản Vi tìm, trong phòng trống trơn, cũng không có ai.
Nhưng lúc đi ra, ngược lại nghe tiếng nước chảy trong phòng giặt đồ.
Khóe miệng anh cong lên, đi về phía phòng giặt đồ.
Giản Vi đang ngồi trước chậu giặt, cúi đầu giặt quần áo.
Lâm Cẩn Ngôn đi qua, thấy tay cô đang vò là chiếc áo sơ mi của anh, trong mắt lộ ra ý cười dịu dàng, “Sao lại chạy qua đây?”
Giản Vi cúi đầu không nhìn anh, nói: “Anh và mẹ anh nói chuyện, tôi có mặt ở đó cũng không hay lắm.”
Lâm Cẩn Ngôn mỉm cười, hai tay vòng trước ngực, thân thể lười biếng tựa bên khung cửa, ở cùng Giản Vi.
Giản Vi rất nghiêm túc giặt đồ, đôi mắt nhìn chăm chú, không dám nhấp nháy.
Sau một hồi im lặng, đột nhiên Lâm Cẩn Ngôn hỏi cô, “Đã nghĩ điền trường nào chưa?”
“Chưa, chờ có thành tích đã.”
“Chắc điền trường ở Bắc Kinh?”
Giản Vi vốn nghĩ như vậy, ở lại Bắc Kinh để gần Lâm Cẩn Ngôn một chút, nhưng bây giờ thì cô không biết.
Suy nghĩ một lát, nói: “Chưa chắc, cũng có thể đi tới nơi khác.”
Lâm Cẩn Ngôn nghe vậy, mi tâm xiết chặt, giọng điệu nặng hơn vài phần, “Vì sao?”
“Không vì sao cả, tôi từ nhỏ lớn lên ở đây, chịu không ít khổ cực, muốn đổi chỗ khác bắt đầu lại lần nữa.”
Lâm Cẩn Ngôn càng nghe sắc mặt càng khó nhìn, trầm giọng hỏi: “Ở đây không có gì đáng để cô lưu luyến à?”
Giản Vi mấp máy môi, nói: “Không có.”
Cả khuôn mặt Lâm Cẩn Ngôn đen thui, nhìn chằm chằm vào Giản Vi, sau một hồi không mở miệng nói gì thêm.
Giản Vi cũng không ngẩng đầu nhìn anh, tự mình giặt quần áo.
Không biết qua bao lâu, cô nghe tiếng bước chân đi ra ngoài, sau đó lại nghe tiếng đóng cửa “Ầm.”
Lúc tiếng đóng cửa vang lên, cuối cùng Giản Vi mới ngẩng đầu, tầm mắt rơi vào chỗ Lâm Cẩn Ngôn vừa đứng, tâm tình vô cùng suy sụp.
Có lẽ từ lúc vừa mới bắt đầu, cô không nên động lòng, nhưng người đàn ông hoàn mỹ ưu tú như vậy, là con gái đều sẽ động lòng!
…….
Giữa trưa, Giản Vi gấp quần áo trong phòng, dì Lan lên gọi cô xuống ăn cơm, cô đáp một tiếng, bỏ quần áo đã gấp xong vào tủ rồi đứng dậy xuống lầu.
Lâm Cẩn Ngôn đã ngồi bên bàn ăn trước, còn hơi giận, thấy Giản Vi xuống cũng không chào cô.
Giản Vi cũng không để ý tới anh, tự mình đi tới chỗ ngồi, kéo ghế ngồi xuống.
Bình thường hai người đã sớm vô cùng sôi nổi nói chuyện phiếm rồi, hôm nay không ai để ý tới ai, dì Lan ở bên cạnh nhìn nhìn, không khỏi có chút kỳ quái, tỏng lòng thầm nghĩ: Hai người này, là cãi nhau sao?
Đang nghĩ ngợi thì thấy Lâm Cẩn Ngôn gắp miếng cá bỏ vào chén Giản Vi, xương cá đã được gỡ hết, tất cả toàn là phần thịt.
“Ăn nhiều một chút.” Anh không nỡ tức giận với cô, nên chủ động tìm lối thoát xuống.
Giản Vi nhìn trong chén đột nhiên có thêm cá, dừng vài giây, sau đó gắp lên bỏ trả lại trong chén Lâm Cẩn Ngôn, nói: “Tôi không muốn ăn.”
Sắc mặt Lâm Cẩn Ngôn vừa dịu xuống được chút, lại lập tức nặng nề, mi tâm nhíu chặt, đôi mắt nhìn Giản Vi chằm chằm.
Giản Vi lại không nhìn ăn, tự mình ăn cơm.
Không đầy một lúc đã ăn xong đứng lên, nói với dì Lan: “Dì từ từ ăn ạ.”
Dì Lan không hiểu ra sao, cười cười: “À, ừ.”
Giản Vi đi ra khỏi phòng, dì Lan không kiềm chế nổi lòng tò mò nên hỏi Lâm Cẩn Ngôn: “Cậu chủ, cậu và Vi Vi cãi nhau?”
Lâm Cẩn Ngôn nhíu mày, sắc mặt không tốt: “Tôi tranh cãi cùng cô nhóc làm gì chứ?”
Nhưng buổi sáng sau khi Giản Vi nói muốn rời khỏi Bắc Kinh, hơn nữa cảm thấy ở đây không có gì đáng giá để lưu luyến, quả thật khiến anh tức vô cùng.
Lại còn nói không có gì để lưu luyến? Trong lòng cô, anh chẳng có chút phân lượng nào sao?
Lâm Cẩn Ngôn bước ra khỏi phòng ăn, Giản Vi không ở phòng khách, anh đi lên lầu, đứng trước cửa phòng Giản Vi, gõ cửa.
Giản Vi nghe tiếng gõ cửa, đáp một tiếng: “Mời vào.”
Anh vặn mở cửa đi vào.
Trong phòng, Giản Vi đang nằm úp sấp trên bàn chơi mặc quần áo cho búp bê.
Có mấy kiểu hồ dán giấy, có mấy mỹ nữ chưa mặc quần áo, ngoài ra còn rất nhiều quần áo xinh đẹp, túi xách, cô lồng quần áo xinh đẹp và túi xách vào người mỹ nữ chưa mặc gì, phối hợp trang phục cho các con búp bê.
Bây giờ hồ dán giấy này đã rất hiếm, lần trước thấy một ông cụ bán trước cửa trường học, Giản Vi mua hết toàn bộ mang về, lúc áp lực thi đại học hoặc tâm tình không tốt, liền lấy mấy mỹ nữ ra phối quần áo.
Cô dán rất nghiêm túc, đầu cúi thấp.
Lâm Cẩn Ngôn còn tưởng cô đang làm gì, đi qua thấy thế, thì không nhịn được bật cười, “Giản Vi, cô còn chơi thứ này? Còn nhỏ hả?”
Anh nhớ dán quần áo bằng hồ dán cho nhân vật phim hoạt hình rất thịnh hành mấy năm trước, khi đó anh còn học tiểu học, các nữ sinh trong lớp hầu như đều chơi.
Giản Vi theo bản năng né tay anh, nói: “Không phải, chỉ dán chơi.”
Ánh mắt Lâm Cẩn Ngôn nhìn chằm chằm Giản Vi, rất lâu sau, giọng điệu gần như nịnh nọt, nói: “Hôm nay vừa lúc tôi không có việc gì, cô sắp lên đại học rồi, tôi và cô đi mua mấy bộ quần áo mới nhé?”
Đại tổng giám đốc công ty nổi tiếng đứng thứ ba thị trường trong nước lại như một chàng trai mới lớn lần đầu rơi vào tình yêu, bỏ hết thân phận, cố gắng muốn làm cho cô gái mình thích vui vẻ.
Giản Vi lắc đầu, “Không đi, tôi không muốn mua quần áo.”
Lâm Cẩn Ngôn lại dứt khoát kéo cô đi, “Đi thôi, cả ngày chết dí ở trong nhà làm gì?”
Lâm Cẩn Ngôn kéo Giản Vi ra cửa, lái xe chạy thẳng tới cửa hàng lớn nhất trong thành phố, hội tụ đủ các loại mặt hàng xa xỉ.
Giản Vi vốn không muốn mua quần áo, không muốn tiếp tục xài tiền của Lâm Cẩn Ngôn nữa, bị Lâm Cẩn Ngôn cưỡng chế kéo vào, tùy tiện xem vài chiếc váy, xem bảng giá, sợ tới mức thiếu chút nữa quỳ xuống, liên tục đẩy Lâm Cẩn Ngôn đi ra, vẻ mặt đầy hoảng sợ, đè thấp giọng nói: “Quá mắc, đi thôi! Tôi không muốn mua quần áo chút nào!”
Lâm Cẩn Ngôn nhìn cô chằm chằm, trong mắt đầy ý cười, hỏi: “Thích chiếc váy vùa rồi không? Muốn thử không?”
Giản Vi vội lắc đầu.
Lâm Cẩn Ngôn cười, “Vậy được rồi, cứ gói lại thôi.”
Nói xong quay vào bảo chị đứng quầy gói chiếc váy cô vừa xem.
Lâm Cẩn Ngôn cầm theo túi to đi ra, trong lòng Giản Vi thì đang rỉ máu.
Một chiếc váy thôi mà thế gần năm con số! Sao không đi cướp đi!
Giản Vi bị giá chiếc váy này kích thích nên quên chuyện không vui kia, vẻ mặt ảo não, sắc mặt lúc thì trắng lúc thì hồng, lúc thì nhíu mày, lúc thì tức giận cắn ngón tay.
Lâm Cẩn Ngôn biết cô đau lòng số tiền, nhìn một loạt biểu lộ của cô, chỉ cảm thấy hết sức đáng yêu.
Vẻ mặt tươi cười, đôi mắt cưng chiều nhìn cô, an ủi nói: “Tiền trả cũng đã trả rồi, mấy bộ quần áo thôi mà.”
Nói xong lại kéo Giản Vi đi quầy chuyên doanh khác, Giản Vi bị dọa cầm chặt lấy tay anh, nghiêm mặt nói: “Không, thật sự không cần, tôi không có tiền trả lại anh đâu!”
Lâm Cẩn Ngôn nghe thấy lời này, trong nháy mắt sắc mặt tối sầm, “Ai muốn cô trả?”