Ngọt Ngào - Nghê Đa Hỉ

Chương 51



Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn

Ánh đèn trong phòng êm dịu, quần áo Giản Vi lộn xộn, lưng dán lên tường, hai chân quấn chặt eo Lâm Cẩn Ngôn, môi bị Lâm Cẩn Ngôn hôn triền miên, gần như thở không ra hơi, nhưng bên dưới bị kích thích mãnh liệt khiến cô muốn hét to, đầu ngón tay bấu chặt sau lưng Lâm Cẩn Ngôn. LQĐ

Dưới ánh đèn vàng nhạt, mồ hôi sau lưng Lâm Cẩn Ngôn nhỏ xuống từng giọt từng giọt theo sống lưng rộng lớn gợi cảm của anh.  

Cổ họng Giản Vi nghẹn cứng, nằm trên giường, khẽ đẩy Lâm Cẩn Ngôn, khàn giọng nói: “Em muốn uống nước.”

Hai cánh tay có lực của Lâm Cẩn Ngôn chống nửa người lên, ánh mắt đầy mập mờ nhìn chằm chằm vào Giản Vi, thấp giọng cười: “Cổ họng hét quá nên bị khô à?”

Giản Vi trừng nhìn anh, “Anh còn nói?”

Lâm Cẩn Ngôn bật cười, xoa đầu cô, sau đó mới vén chăn đứng lên.

Dưới người anh lõa lồ, Giản Vi liếc nhìn thấy, sợ tới mức lập tức nhắm mắt lại.

Lâm Cẩn Ngôn tiện tay lấy áo tắm trên giá xuống, cười cô: “Đâu phải chưa từng nhìn thấy, còn xấu hổ?”

Giản Vi đỏ bừng cả mặt, dứt khoát làm đà điểu chui đầu vào trong chăn không thèm để ý tới anh nữa.

Lâm Cẩn Ngôn chậc một tiếng, ánh mắt đầy ý cười.

Anh đi tới bên giường, đột nhiên vén chăn lên.

Thân thể không có vật gì che chắn, Giản Vi sợ tới mức thét lên, theo bản năng cuộn người lại, mặt đỏ như sắp thiêu cháy, “Lâm Cẩn Ngôn anh có bệnh hả!”

Lâm Cẩn Ngôn cười cười, lấy áo tắm của Giản Vi trên giá xuống quấn quanh người cô rồi ôm ngang cô lên.

Giản Vi nhíu mày nhìn anh, “Anh tính làm gì?”

Lâm Cẩn Ngôn cười nói: “Chẳng phải muốn uống nước à? Cùng xuống dưới đi.”

Nói xong rồi ôm Giản Vi xuống lầu.

Tết đến nên dì Lan cũng về nhà với ba mẹ, trong nhà trống trải chỉ còn hai người Lâm Cẩn Ngôn và Giản Vi.

Lâm Cẩn Ngôn ôm Giản Vi xuống lầu, đặt thả xuống sofa, sau đó mới qua phòng trà nước rót nước cho cô.

Giản Vi thừa dịp Lâm Cẩn Ngôn đi lấy nước lập tức nghiêm túc mặc áo tắm vào, nếu không chờ Lâm Cẩn Ngôn quay lại, với sự hiểu biết của cô về anh, không tránh khỏi lại lăn lộn một hồi. Quấn áo tắm chặt chẽ, kiểm tra cẩn thận, xác định không còn bất kỳ chỗ nào có thể kích thích thú tính mới tạm hạ xuống trong lòng của người nào đó, mới ngồi trên sofa cầm điện thoại chơi.

Lễ mừng năm mới, đám bạn bè, tất cả mọi người đều đang khoe hạnh phúc, Giản Vi suy nghĩ một lúc, gửi tấm hình Lâm Cẩn Ngôn lái trực thẳng lên mạng.

Nào biết vừa đăng lên, không đầy một lúc bình luận bên dưới liền bùng nổ.

Thẩm Đình: “Trời ơi! Lẩm tổng nhà cậu đẹp trai quá đi!”

Tạ Nhu: “Má ơi, lái trực thăng đấy, đây quả thật là nam thần toàn năng!”

Trương Tâm: “Vi Vi, giới thiệu cho mình một người bạn trai đi, không cần biết lái trực thăng, gần bằng một phần tư Lâm tổng nhà cậu là được!”

Giản Vi cười tủm tỉm, chồng mình được khen ngợi trong lòng vẫn có chút vui vẻ.

Nhưng niềm vui nhỏ nhoi ấy không duy trì được bao lâu đã bị một bình luận bên dưới dọa co hết lại –

Chu Lâm Diên: Em đang ở đâu?

Trong lòng Giản Vi run lên, lập tức thoát khỏi wechat, sau đó tắt điện thoại, giả vờ không biết gì.

Lâm Cẩn Ngôn lấy nước trở về, chỉ thấy cô buộc chặt dây áo tắm, cổ áo còn kéo lên cao che kín cổ.

Lâm Cẩn Ngôn hơi nhíu mày, đề phòng anh?

Anh đi qua, đưa ly nước cho cô.

Giản Vi cầm ly uống một hơi hết nửa ly, Lâm Cẩn Ngôn chăm chú nhìn cô, cười nói: “Uống nhiều một chút.”

Giản Vi khẽ nâng mắt liếc anh, “Có ý gì?”

Ý cười trong mắt Lâm Cẩn Ngôn tràn ra, nói: “Lát nữa có sức để kêu.”

Giản Vi nghe vậy sợ tới mức lập tức níu chặt cổ áo.

Lâm Cẩn Ngôn đưa tay ôm cô ngồi lên đùi, hai tay thuần thục tìm kiếm dưới người cô, ánh mắt đầy vui vẻ, thấp giọng nói: “Phía trên đã chặn hết, sao phía dưới không chặn?”

Mặt Giản Vi đỏ bừng, mới vừa rồi chưa kịp kéo….

Cô đẩy vai Lâm Cẩn Ngôn muốn xuống, nhưng Lâm Cẩn Ngôn đột nhiên xoay người đặt cô dưới thân, thấp giọng cười: “Đêm xuân ngắn ngủi, Vi Vi.”

Giản Vi quả thật muốn khóc, tủi thân chép miệng: “Em muốn ngủ.”

“Ừ, em ngủ kệ em, anh làm kệ anh.”

Giản Vi: “……”

Hu hu, ai muốn chồng có thể lực tốt trong chuyện kia… Thì tặng không nè!

……..

Hết kỳ nghỉ đông, ngày đầu tiên làm việc lại, Giản Vi và Lâm Cẩn Ngôn hẹn nhau đi lấy giấy đăng ký kết hôn.

Trước khi ra khỏi nhà, cô lặng lẽ chạy tới phòng Chu Lâm Diên.

Chu Lâm Diên còn đang ngủ, chăn bị người khác kéo ra, anh ấy nhíu mày mắt mở hi hí.

Giản Vi ngồi xổm bên giường, cười hì hì nói: “Anh trai, em vào lấy sổ hộ khẩu.”

Chu Lâm Diên híp mắt: “Lấy cái đó làm gì?”

Giản Vi cũng không lừa dối anh, nói: “Hôm nay cục dân chính làm việc rồi, em và Lâm Cẩn Ngôn đi đăng ký kết hôn.”

Chu Lâm Diên nhíu mày: “Anh đồng ý à?”

Giản Vi chớp mắt, “Anh, dù bây giờ chị Tô chưa muốn gả cho anh, nhưng anh đừng lo lắng, em chỉ tính lấy giấy đăng ký kết hôn trước anh thôi, chuyện sinh con sẽ không chạy trước anh đâu, anh đừng lo.”

Chu Lâm Diên đưa tay vỗ xuống đầu cô: “Nói bậy bạ gì đó!”

Anh ấy chẳng muốn nghe cô nói hưu nói vượn nữa, dứt khoát lấy sổ hộ khẩu trong ngăn kéo ra đưa cho cô: “Cầm lấy đi!”

“Cảm ơn anh trai!” Giản Vi cười hì hì, ôm sổ hộ khẩu chạy ra ngoài.

Chu Lâm Diên nhìn chằm chằm bóng lưng cô, đứng im một lúc, tâm tình đột nhiên không hiểu sao thấy khó chịu, xoay người xuống giường mặt nặng đi vào phòng tắm.

……

Ngày Giản Vi là Lâm Cẩn Ngôn lấy giấy đăng ký kết hôn, tâm tình Lâm Cẩn Ngôn vô cùng tốt, ngày đi làm trực tiếp phát mỗi người một hồng bao cho tất cả nhân viên.

Thư ký Mạnh dẫn theo trợ lý đang kiểm kê tiền lì xì, Giản Vi lặng lẽ nằm úp sấp trên bàn làm việc của Lâm Cẩn Ngôn, vươn tay về phía anh: “Ông chủ Lâm, có phải anh cũng nên phát cho em một cái không?”

Lâm Cẩn Ngôn vỗ xuống tay cô, cười nói: “Tất cả của anh đều là của em rồi, còn muốn lì xì gì nữa?”

Giản Vi ngẩn ra, sau hồi lâu chợt mỉm cười: “Cũng đúng ha.”

……

Sau khi Giản Vi và Lâm Cẩn Ngôn lấy giấy đăng ký kết hôn xong không bao lâu thì đi học lại.

Hôm khai trường, ký túc xá liên hoan, mọi người hơn một tháng không gặp, vô cùng phấn khởi ôm nhau.

Thẩm Đình đấm nhẹ vào ngực Giản Vi, cười hì hì nói: “Bé con, làm việc nhanh đấy, chừng nào thì cưới?”

“Còn sớm mà.”

“Đều đã lái trực thăng cầu hôn rồi, lãng mạn như vậy, nếu là mình, tổ chức cưới hay không cũng không quan trọng nữa.” Trương Tâm chống đầu, tưởng tượng hình ảnh Giản Vi được cầu hôn thì vô cùng hâm mộ.

Bản thân Giản Vi thì cũng nghĩ như vậy, lễ cưới gì đó cô không mấy để ý.

Nhưng cô không thèm để ý không có nghĩa là nhà họ Lâm cũng không thèm để ý, không chỉ có hôn lễ, mà ngay cả lễ đính hôn cũng phải tổ chức vô cùng long trọng.

Ngày đính hôn, Giản Vi mang giày cao gót ra cửa, vừa lên xe đã bị Lâm Cẩn Ngôn cởi ra: “Đi giày đế bằng là được.”

“Nhưng em không mang theo.”

“Đi mua một đôi.” Lâm Cẩn Ngôn lái xe đưa cô tới siêu thị, anh xuống xe mua cho cô, còn cô thì ngồi trong xe chờ anh.

Cô cúi đầu nhàm chán nghịch điện thoại.

“Vi Vi –“ Bên tai đột nhiên có một giọng đàn ông lạnh lẽo vang lên, Giản Vi sợ tới mức toàn thân run lên, điện thoại rơi cộp xuống sàn xe.

Giản Đại Phú ghé vào bên cửa kính, vẻ mặt tràn đầy ý cười, nói: “Vi Vi, nghe nói mày gả cho tổng giám đốc Lâm thị hả, mày cho tao ít tiền được không? Lúc trước tao đánh bạc lại thua thêm ít, mày yên tâm, không nhiều lắm đâu, chỉ 30 vạn thôi!”

Giản Vi cắn chặt răng, “Tôi không có tiền! Ông cũng không phải là ba tôi!”

Giản Đại Phú vừa nghe lời này, ánh mắt đột nhiên trở nên hung ác, “Mày có ý gì? Mày con nhóc này ngay cả bố mày mà cũng không nhận!”

“Đã nói ông không phải ba tôi! Từ nay về sau ông sống hay chết đều không liên quan đến tôi!” Cô nói xong quay cửa kính lên, sau đó nhanh chóng khóa cửa xe từ bên trong.

Giản Đại Phý phẫn nộ, không ngừng đập cửa kính từ bên ngoài: “Mở cửa! Con nhóc thối kia mở cửa! Mày trèo lên cành cao lợi hại rồi, ngay cả bố mày cũng không nhận!”

Giản Vi không dám đi ra, sợ Giản Đại Phú chó cùng rứt giậu làm gì đó với cô, khóa cửa lại liền gọi ngay cho Lâm Cẩn Ngôn.

Lâm Cẩn Ngôn đang tính tiền, nghe Giản Vi nói vậy, mi tâm nhíu chặt nói: “Em đừng sợ, ngồi im trong xe đợi, anh lập tức ra ngay.”

Lâm Cẩn Ngôn cúp máy rồi nhanh chóng chạy từ bên trong ra.

Giản Đại Phú vốn đang hung hăng càn quấy đá cửa xe, thấy Lâm Cẩn Ngôn từ phía xa, bị dọa sắc mặt tái nhợt, co cẳng chạy trốn.

Nhưng không nghĩ tới, vừa chạy tới đường cái đối diện, rất nhiều người đàn ông mặc âu phục màu đen từ trên xe màu đen đột nhiên đi xuống, mấy người vây quanh ông ta, xoắn tay ông ta bắt lại.

Giản Đại Phú hét to: “Các người là ai? Thả tao ra! Thả tao ra!”

Lâm Cẩn Ngôn mở cửa xe ngồi vào.

Giản Vi nhìn chằm chằm phía đối diện, có chút kinh ngạc hỏi Lâm Cẩn Ngôn, “Mấy người kia….”

“Người của anh, lát nữa đưa ông ta tới cục cảnh sát, không sao rồi/”

Giản Vi lại sững sờ: “Cục cảnh sát? Ông ta phạm tội gì sao?”

“Thu thập chứng cứ lúc còn bé ông ta ngược đãi em, nên phạt như thế nào thì là chuyện của toàn án.”

Khi còn bé Giản Vi thường xuyên bị Giản Đại Phú đánh, người trong thôn đều biết hết, nhưng không nghĩ tới Lâm Cẩn Ngôn sẽ đưa ông ta tới cục cảnh sát.

Lâm Cẩn Ngôn lái xe chạy tới địa điểm đính hôn, Giản Vi nhìn ngoài của sổ từ nãy tới giờ, không biết đang suy nghĩ gì.

Lâm Cẩn Ngôn nhẹ nhàng cầm tay cô, thấp giọng nói: “Không phải là em không đành lòng đấy chứ?”

Giản Vi lắc đầu: “Em không có cảm tình với ông ta.” Ngừng một lát cô lại nói tiếp: “Em chỉ nhớ mẹ nuôi em thôi, bà luôn đối xử rất tốt với em, khi còn bé nửa đêm em bị sốt, bà đi trong mưa ôm em tới bệnh viện, bà giấu em trong quần áo còn chính bà toàn thân ướt đẫm, em thì một giọt mưa cũng không bị dính….”

“Chờ có thời gian anh và em tới viếng bà.”

Giản Vi hơi mím môi, gật đầu nói: “Dạ.”

Hết chương 51