Sự việc của Trâu Dĩnh chắn ngang trước mặt Giản Ninh và Hứa Trạch. Hiện tại Trâu Dĩnh đang trong bệnh viện, ngày ngày gào thét đòi gặp Hứa Trạch, gặp không được sẽ la lối ầm ỹ, ném đồ bừa bãi.
Nhà họ Trâu thương con gái đến rơi nước mắt. Nhưng chuyện tình cảm lại chẳng thể miễn cưỡng, bọn họ không có cách nào trách móc Hứa Trạch, đành phải đổ toàn bộ uất hận lên đầu Giản Ninh.
Nếu không vì cô cùng người cha nuôi kia, thì Trâu Dĩnh cũng sẽ không bị bắt cóc, rồi phải nằm trong bệnh viện như một người điên.
Là bà chủ nhà họ Giản, gần đây Diêu Tĩnh Vân rất chăm chỉ chạy đến bệnh viện, ngoài mặt thì nói với mọi người rằng đây là việc của con gái nhà họ Giản, bà ta là mẹ kế thì đương nhiên phải chịu trách nhiệm, lần nào cũng mua rất nhiều đồ đưa tới bệnh viện.
Có một lần còn dẫn theo một vị hòa thượng tới, nói là làm phép để xua đuổi những thứ bẩn thỉu đang bám lấy người Trâu Dĩnh. May mắn là bệnh viện ngăn không cho vào, làm mấy trò mê tín lạc hậu trong bệnh viện thì đúng là chỉ có mình Diêu Tĩnh Vân mới có thể nghĩ ra.
“Việc này, đều tại tiểu Ninh nhà chúng tôi, nếu không phải do tiểu Ninh thì tiểu Dĩnh cũng không như bây giờ.” Diêu Tĩnh Vân vừa giả dối lau nước mắt vừa đổ trách nhiệm lên người Giản Ninh: “Đều tại người mẹ kế như tôi, không dạy bảo được con bé.”
Nhà họ Trâu lúc này đang tràn đầy lửa giận, muốn tìm chỗ phát tiết, dưới sự dẫn dắt của Diêu Tĩnh Vân nên rất dễ dàng đã đẩy Giản Ninh lên phía trước.
Cơ thể của Trâu Dĩnh đã được chữa trị và không có vấn đề gì lớn, nhưng vết sẹo trên mặt do Chu Thế Hải rạch lên thì e rằng cô ta sẽ phải mang theo nó cả đời.
Vấn đề chính của cô ta vẫn là tâm lý. Nhà họ Trâu đã mời chuyên gia tâm lý giỏi nhất cho cô ta nhưng kết quả dường như không mấy tốt, hiện tại mọi tâm tư của cô ta đều đổ dồn lên người Hứa Trạch, khi Hứa Trạch không muốn gặp cô ta, cô ta sẽ tự nói chuyện với tấm ảnh của anh.
Cuối cùng có một ngày, Giản Ninh nhận được điện thoại của mẹ Trâu, đối phương hẹn gặp cô tại một quán cà phê sau trường học. Quả nhiên là đã đến, điều này hoàn toàn nằm trong dự đoán của Giản Ninh.
“A Trạch, hôm nay tan học em có chút việc, anh về nhà đợi em, em sẽ về sớm thôi.” Giản Ninh nói với Hứa Trạch.
“Có chuyện gì thế?” Hứa Trạch cau mày. Anh đoán rằng việc này không liên quan gì đến người mẹ ruột của cô mà là người nhà họ Trâu.
“Mẹ Trâu.” Giản Ninh không có ý định giấu giếm Hứa Trạch: “Chỉ nói chuyện trong quán cà phê sau phía sau thôi, không sao đâu.”
“Anh sẽ đi cùng em.” Hứa Trạch nhìn vào mắt Giản Ninh và không cho phép cô từ chối.
“Vậy anh đứng đợi em ở cổng trường nhé.” Giản Ninh nhẹ nhàng nói.
“Cho em hai mươi phút, sau hai mươi phút mà em vẫn chưa quay lại thì anh sẽ đi tìm em.” Hứa Trạch vừa nói vừa nhìn vào cặp sách của Giản Ninh: “Có mang súng cao su không?”
“Mang rồi.” Giản Ninh lấy súng cao su ra, lắc lắc trước mặt Hứa Trạch, nói: “Chỉ nói vài câu rồi về ngay, đừng lo lắng.”
Hứa Trạch đưa Giản Ninh đến cửa quán cà phê phía sau trường học: “Anh ở đây đợi em.”
Giản Ninh gật đầu rồi bước vào quán.
Mẹ Trâu đã ngồi sẵn đó đợi cô, còn gọi cho cô một ly cà phê cùng vài món đồ ngọt.
Giản Ninh ngồi xuống nói: “Dì Trâu, dì tìm tôi là vì Trâu Dĩnh phải không, có gì cứ nói thẳng đi ạ.”
“Được, vậy tôi sẽ nói thẳng.” Mẹ Trâu cũng không vòng vo nữa.
“Tiểu Dĩnh thành ra thế này đều tại cô.” Mẹ Trâu lạnh lùng nhìn Giản Ninh.
“Chờ đã.” Giản Ninh ngắt lời mẹ Trâu: “Dì Trâu, dì có nhầm lẫn gì không? Lẽ nào là do tôi bắt có cậu ta?” Trước giờ cô chưa từng là người dễ bắt nạt để người ta muốn tới làm gì thì làm.
“Con nhỏ này, cô không có lòng đồng cảm sao?” Cảm xúc của mẹ Trâu trở nên bất ổn.
“Đây là hai việc khác nhau.” Giản Ninh nói: “Cứ nói thẳng ra đi, tôi còn phải về nhà làm bài tập.”
“Cô xem, cô vẫn còn có thể làm bài tập, còn có thể thi đại học, vậy tiểu Dĩnh nhà chúng tôi thì sao, con bé chẳng thể nào đi học được nữa rồi.” Mẹ Trâu tức giận nói.
“Cậu ta có thể.” Giản Ninh không nói thêm gì nữa. Vốn dĩ Trâu Dĩnh không có vấn đề gì to tát, ít nhất thì chỉ số thông minh và não bộ không hề bị ảnh hưởng, chỉ là cô ta không thể buông bỏ nỗi ám ảnh về Hứa Trạch mới gây ra vấn đề tâm lý.
“Cô muốn bao nhiêu?” Quả nhiên là mẹ Trâu không còn vòng vo nữa: “Cô muốn bao nhiêu tiền mới chịu rời xa Hứa Trạch, rồi trả lại cậu ấy cho tiểu Dĩnh?”
Nhất thời, Giản Ninh suýt chút nữa thì nghĩ rằng người ngồi trước mặt mình là mẹ của Hứa Trạch, rồi nói ra những lời kinh điển như vậy, cô muốn bao nhiêu tiền mới chịu rời ra con trai tôi.
“Dì Trâu, thứ nhất, Hứa Trạch là một con người, không phải đồ vật mà có thể đưa qua đưa lại. Thứ hai, tôi không cần tiền.” Giản Ninh trả lời.
“Không cần tiền?” Mẹ Trâu cười lạnh một tiếng: “Tôi biết là cô sẽ nói như vậy.”
Trước đó, bà ta đã nghe Diêu Tĩnh Vân nói rằng Giản Ninh về nhà họ Giản là để tranh giành tài sản và cô bám lấy Hứa Trạch cũng là vì tiền của nhà anh.
“Gia sản nhà họ Giản sau này khả năng lớn sẽ để lại cho Giản Bằng, cô có được bao nhiêu còn chưa biết, nói không chừng một xu cũng chẳng có.” Mẹ Trâu tiếp tục nói: “Bên phía Hứa Trạch lại càng khó nói, nếu cậu ấy biết cô vì tiền mới ở bên cạnh cậu ấy thì cô cảm thấy cậu ấy còn muốn ở bên cạnh cô hay không?”
“Chuyện gia đình tôi cũng như chuyện tình cảm của tôi không cần dì Trâu phải lo lắng.” Giản Ninh nói xong liền liếc nhìn ra ngoài cửa sổ một cái.
Hứa Trạch đang đứng bên kia đường nhìn về phía cô. Ánh mắt hai người chạm nhau, Giản Ninh nở một nụ cười với anh. Cô hễ thấy anh là sống mũi lại hơi cay cay.
Giản Ninh điều chỉnh lại tâm trạng của mình rồi lại đối mặt với mẹ Trâu.
“Nếu là hai nghìn tỷ thì tôi sẽ cân nhắc một chút.” Giản Ninh cố ý nói.
“Cô là cái loại tham lam.” Quả nhiên mẹ Trâu đã bị Giản Ninh làm cho tức giận đến cực hạn, cả gia tài nhà họ Trâu gộp lại cũng không nhiều như vậy.
“Không có thì đứng đến nói chuyện với tôi.” Giản Ninh chọc cho đối phương tức xong liền đứng dậy chuẩn bị rời đi.
“Giản Ninh.” Mẹ Trâu thấy cứng rắn không được, nên đành dùng cách mềm mỏng: “Cứ cho là dì Trâu cầu xin con, rời xa Hứa Trạch đi, nếu không có Hứa Trạch thì tiểu Dĩnh sẽ chết.”
“Vậy đợi cậu ta chết rồi hãy tính.” Giản Ninh không chút biểu cảm đáp lại.
Vốn dĩ ban đầu khi tới đây, cô còn có chút đồng cảm với mẹ Trâu, nhưng sau khi nói chuyện mới phát hiện, cả gia đình đó hoàn toàn không đáng để được cảm thông.
“Cái loại này, sao cô lại tàn độc thế hả?” Mẹ Trâu tức đến đau ngực, chỉ thẳng vào Giản Ninh chửi bới: “Chẳng trách Diêu Tĩnh Vân nói cô là quỷ tái sinh.”
Diêu Tĩnh Vân, Giản Ninh cười lạnh một tiếng, quả nhiên là do bà ta tham gia vào. Giản Ninh phớt lờ lời mắng chửi sau lưng, rồi đi ra khỏi quán cà phê.
Mẹ Trâu đuổi theo thì thấy Giản Ninh nhảy lên xe đạp của Hứa Trạch, không biết hai người đang nói gì, chỉ thấy Hứa Trạch xoa xoa mái tóc cô, gương mặt lộ rõ vẻ yêu chiều.
Hứa Trạch đèo Giản Ninh, chuẩn bị về nhà. Giản Ninh ngồi sau xe, ôm lấy eo anh, áp mặt vào lưng anh, không nói bất cứ điều gì.
Hứa Trạch có thể đoán được rằng mẹ Trâu tìm đến Giản Ninh nhất định là vì Trâu Dĩnh, bảo cô phải rời xa anh.
“Giản Ninh.” Hứa Trạch quay đầu lại, nhìn cô một cái: “Em chịu thiệt thòi rồi.”
“Không.” Giản Ninh lắc đầu.
“Anh có biết mình đáng giá bao nhiêu tiền không?” Giản Ninh hỏi Hứa Trạch.
“Há?” Hứa Trạch đáp: “Năm mươi tệ?”
“Mẹ Trâu ra giá hai mươi triệu.” Giản Ninh đáp: “Em chê quá rẻ nên định bán nghìn tỷ, giá niêm yết.”
Hứa Trạch suýt chút nữa thì không giữ vững xe: “Dì Trâu không bị em làm cho tức chết chứ?” Anh nói xong liền thấp giọng cười, xem ra bạn gái anh cũng không phải chịu mấy thiệt thòi.
“Hứa Trạch.” Giản Ninh nói: “Anh nói xem việc này phải giải quyết thế nào?”
“Sao lại giải quyết thế nào?” Hứa Trạch đáp: “Khó khăn lắm em mới có bạn trai, còn chưa “làm ăn” được gì đã bán rồi, vậy em nói xem có lỗ hay không?”
“Cái gì?” Giản Ninh nhất thời không phản ứng lại được, cô nghĩ một lúc mới nghĩ ra, liến há miệng cắn vào lưng anh một cái.
Cái người này thật là, trong cảnh thê lương, sinh ly tử biệt thế này mà lại bị anh nói lệch đi tận đâu rồi.
“Á, đau.” Hứa Trạch sờ sờ chỗ bị cô cắn: “Có bản lĩnh thì về nhà hãy cắn, dám không?”
“Không dám.” Giản Ninh thành thật đáp.
Cô cũng chỉ là dựa vào đường đông người, anh không dám làm gì cô, nên mới dám cắn anh, đợi về đến nhà rồi nếu cô còn dám làm vậy thì chắc chắn sẽ bị anh dạy cho một bài.
Mặc dù mối quan hệ của hai người không bị ảnh hưởng, nhưng nếu việc của Trâu Dĩnh chưa được giải quyết thì sau này sẽ còn phiền phức.
Khi về đến nhà Giản Ninh, Triệu Dã đã ở đó đợi bọn họ rồi. Giản Ninh nhảy khỏi xe, đi đến trước mặt Triệu Dã gọi một tiếng: “Anh Dã.”
“Em Ninh.” Triệu Dã đi tới nói: “Có phải cô anh đã đến tìm em không, nếu cô ấy nói gì đó không phải thì em đừng để ý nhé, ồ, không, em phải phản bác lại mới đúng.”
“Không sao.” Giản Ninh mỉm cười với Triệu Dã.
“Hôm nay anh đã nói chuyện với chú rồi, bảo chú ấy đưa tiểu Dĩnh sang Mỹ điều trị, vấn đề tâm lý của em ấy càng ngày càng tệ, nếu còn trì hoãn thì không tốt.” Triệu Dã nói xong lại nhìn Hứa Trạch: “Đều tại cái bản mặt kia mà ra, em Ninh, không liên quan gì tới em hết.”
“Đẹp trai.” Hứa Trạch sờ sờ mặt mình, biểu thị đồng tình với quan điểm của Triệu Dã.
“Có thể ngừng tự luyến được không?” Giản Ninh liếc nhìn Hứa Trạch.
Chẹp, đúng là thật đẹp trai.
Cuối tuần, Giản Ninh về nhà ăn cơm, Giản Thế Huân vẫn đối xử với cô như trước, cố gắng gần gũi, hai ba con nói một số chuyện liên quan đến học hành và hoàn toàn không nhắc gì đến Trâu Dĩnh. Tuy nhiên, xem ra Diêu Tĩnh Vân vẫn có ý định muốn lôi chuyện của Trâu Dĩnh vào.
“Tiểu thư nhà họ Trâu, đang yên đang lành lại thành ra thế này cũng thật đáng thương.” Diêu Tĩnh Vân vừa nói vừa quan sát biểu cảm của Giản Ninh và Giản Thế Huân.
Nhưng cả hai ba con đều không tiếp lời bà ta.
Ăn xong, Giản Thế Huân đặt đũa bát xuống: “Tĩnh Vân, nhà chúng ta bớt tham gia vào việc nhà họ Trâu đi.”
“Sao có thể thế được, việc này là do tiểu Ninh mà ra, kẻ bắt cóc tiểu Dĩnh lại là ba nuôi của tiểu Ninh, sao lại không liên quan đến nhà chúng ta được chứ?” Diêu Tĩnh Vân nói: “Lần tới em đến nhà họ Trâu xem xem có giúp được gì không?”
“Dì Tĩnh, dì cũng không nhìn xem tại sao Chu Thế Hải không bắt cóc người khác mà lại phải bắt cóc cậu ta.” Giản Ninh nói xong liền để bát đũa xuống: “Ba, hôm nay nhiều bài tập về nhà, con về bên nhà bà làm bài đây ạ, bên đó yên tĩnh hơn.”
Cô không muốn ở cùng với Diêu Tĩnh Vân thêm một phút nào nữa.
“Ừm.” Giản Thế Huân nói: “Tối đừng thức quá khuya, ngủ sớm một chút.”
Giản Ninh ra khỏi nhà họ Giản, liền thở một hơi thật dài. Cô chỉ muốn yên ổn học hành, thi đại học nhân tiện yêu đương, vậy mà tại sao lại chẳng để người ta được yên ổn cơ chứ?